Chương 844: Biệt ly. (2)

Chiêm chiếp…Chiêm chiếp.

Tiểu tử kia cũng chạy dưới chân con kim điêu, nhưng mà vì vóc dáng quá nhỏ, chỉ có thể chuyển động ở dưới chân con kim điêu, nhanh chóng kêu lên đến chói tai, lại còn không ngừng dùng cái mỏ của mình mổ mổ lên chân của mẹ nó.

- Ha ha, đi lên.

Trang Duệ nở nụ cười, lấy tay nâng tên tiểu tử kia lên, sau đó ngồi ở trên cỏ, hắn ngồi xuống, liền có thể thấy được vóc dáng của hai con kim điêu kia, dáng người của con chim mẹ ít nhất cũng cao hơn Trang Duệ một cái đầu.

Đôi mắt sắc bén của hcim mẹ, giờ phút này đều tràn đầy dịu dàng, giống như là mắt chim câu vậy. Cái mỏ khoằm nhọn hoắt thì đưa vào trong tay Trang Duệ, cọ cọ vào người con chim non ở trong lòng bàn tay hắn.

Cho dù đám người Bành Phi đang đứng cách xa hơn mười mét, cũng có thể cảm giác được tình cảm của con chim mẹ đối với chim con.

Biểu hiện của con chim bố luôn rất cao ngạo, nhưng mà ánh mắt cũng nhìn tiểu tử kia rất chăm chú, dường như cũng có thể cảm giác được sắp phải chia lìa với con của mình.

- Đây là các ngươi mang đến cho ta sao? Cám ơn các ngươi đã mang đồ ăn đến cho chúng ta.

Do đánh nhau xong mới thành bạn bè, cảm tình này của kim điêu cũng biểu hiện cho chỗ tốt đẹp của Đại Tuyết Sơn, cứ như vậy rời đi, trong lòng Trang Duệ cực kỳ không muốn.

Két …Cạc cạc

Con chim bố phát ra một tiếng kêu to, ngẩng cao đầu lên gật gật, sau đó giương cánh, nhẹ nhàng đặt lên trên vai Trang Duệ, giống như là bạn tốt ôm nhau vậy.

- Thần tích, quả là thần tích.

Không biết từ khi nào, hướng dẫn viên du lịch Cách Tang và Gia Thố đều quỳ rạp xuống đất, cúng bái hai con kim điêu này.

Trong ca dao sáng thế của người Tây Tạng “ Tư Ba Hình Thành Ca” có nói: Thiên địa hỗn hợp một chỗ, phân khai thiên địa là đại bàng, lại cho rằng đại bàng đẻ trứng mà tạo thành thủy tố của người Tây Tạng.

Ở trong các bức tượng của phật giáo Tây Tạng, cũng có bức tượng Đại Bằng Kim Sí Điểu, rất nhiều tộc nhân người Tây Tạng đều mang theo bên mình bức tượng Đại Bằng Kim Sí Điểu , họ tin tưởng làm như vậy có thể luôn cát tường, có được trí tuệ và sức khỏe.

Đương nhiên, đây cũng là nhân vật trong truyền thuyết, cũng chưa từng thấy ai coi kim điêu như đại bằng cả, nói như vậy cũng có chút quá đáng.

Cho nên vóc dáng của Cách Tang và Gia Thố lại càng giống như phật tử sùng đạo, khi nhìn thấy con kim điêu thông linh như vậy, có thể hiểu được ý tứ của Trang Duệ, lập tức cho là thần linh hiển lộ dấu vết, liền tiến hành bái lễ đối với hai con kim điêu này.

- Các Tang đại ca, khi trở về phiền anh nói với mọi người trong thôn không được dùng súng bắn chúng nó, chúng nó chính là vật cưỡi của Phật Tổ.

Trang Duệ chứng kiến hành động của Các Tang và Gia Thố, trong lòng nhất thời vui vẻ. Nơi Tây Tạng này không giống như trong nội địa, gần như là trong tay mỗi một người dân chăn nuôi đều có súng. Ngộ nhỡ mùa đông con kim điêu không có đồ ăn, sẽ tới bắt trộm dê bò để ăn, như vậy nói không chừng sẽ bị người dân làm bị thương.

- Không dám, không dám, khi nào trở về tôi sẽ nói với mọi người trong thôn.

Cách Tang liên tục xua tay, ánh mắt nhìn về phía kim điêu đều tràn đầy ngưỡng mộ và sợ hãi, đối với lời nói báo tuyết thay thế nhiệm vụ trở thành thần giữ nhà của Đại Tuyết Sơn Trang Duệ nói lúc trước cũng đã bắt đầu bán tín bán nghi.

Chuyện trước mắt xảy ra, khiến cho hắn không thể không tin, không chỉ có báo tuyết thông linh mà ngay cả chúa tể bầu trời là kim điêu cũng đều biểu lộ ra thiện ý đối với Trang Duệ. Trong suy nghĩ của Cách Tang, trừ khi là phật tổ hiển linh ra thì không ai có thể làm được chuyện này?

- Bành Phi, lột da của con dê núi kia ra, nội tạng thì cho kim điêu ăn, chúng ta nướng thịt, ăn xong sẽ trở về trong thôn.

Trang Duệ nâng tay lên nhìn đồng hồ, đã là năm giờ chiều, mặt trời đã chậm rãi lặn về phía tây, sắp sửa bị tuyết sơn che kín, đã đến lúc rời đi rồi.

- A! được rồi.

Bành Phi đáp ứng, chạy về chỗ con dê núi đã chết kia, cực kỳ nhanh nhẹn mổ nội tạng ra, ném cho kim điêu, Gia Thố và Cách Tang cũn sửa sang lại củi lửa, vừa kịp lúc trời vừa tối lại, thì một đống lửa trại hừng hực đã được đốt lên.

- Không được rồi, hôm nay chúng ta sẽ ở lại chỗ này, ngày mai sẽ xuống núi đi.

“Nhìn núi làm ngựa chết”. Tuy rằng từ chỗ này đã có thể nhìn thấy sơn thôn, nhưng mà muốn đi đến đó, ít nhất phải mất thời gian bốn năm giờ.

Sau khi vợ chồng kim điêu ăn xong phần nội tạng của con kim điêu, thì đã mang theo một cái đùi dê rời đi, trong hang động vẫn còn có ba tiểu tử cần phải chăm sóc.

Hai con kim điêu đi rồi, Gia Thố quả thực là có chút phờ phục, mãi đến khi Bành Phi mang chuỗi thịt xiên nướng trên đống lửa hắn mới bắt đầu công việc chuẩn bị bữa tối.

Thịt dê nướng vàng óng được Gia Thố không ngừng đảo đều, mỡ dê rơi tích tích xuống đống lửa khiến cho đống lửa bùng lên. Mùi thịt dê nướng khiến cho Trang Duệ khẽ động.

Tuy rằng mấy ngày nay đều ăn thịt nướng, nhưng mà kỹ thuạt của Trang Duệ, hiển nhiên không thể so sánh với tên gia hỏa vừa mới ra đời đã ăn thịt nướng như Gia Thố. Bí quyết giữ lửa và nướng thịt hắn vẫn còn kém xa Gia Thố.

- Chúng ta đốt lửa trại ở chỗ này, người trong thôn có thể nhìn thấy, vậy nên cứ để ngày mai hãy xuống núi.

Tác Nam lo lắng đám người Trang Duệ đã đi một ngày rồi, hiện tại nếu chạy về trong thôn chỉ sợ phải tới nửa đêm mới đến nơi, không bằng ở chân núi nghỉ ngơi một đêm, chờ ngay mai hoàn toàn bình phục thì sẽ tiếp tục xuống núi.

Đám người Cách Tang đã mang theo toàn bộ lều trại của đám sinh viên, còn có cả những công cụ leo núi nữa. Cũng không sợ không có trang bị để xây dựng chỗ nghỉ chân tạm thời ở chỗ này.

- Cũng được, tôi cũng không sao cả.

Trang Duệ gật gật đầu, lại đút tên tiêu tử kia vào trong ba lo, chỉ để lộ cái đầu của tên tiểu tử kia để đút thịt cho nó, nói:

- Tác Nam đại ca, ngày mai xuống núi, tôi cũng muốn quay về, tôi ở nơi này đã quá lâu rồi, còn có một số việc phải xử lý.

- Cũng được, phỏng chừng người trong bệnh viện cũng vẫn chưa đi, ngày mai cậu cùng với bọn họ rời núi, tôi và Ba Tang sẽ tiếp tục ở đây hai ngày nữa.

Tác Nam gật đầu đồng ý, thứ nhất hắn đã từng nói, Trang Duệ tùy ý có thể rời đi bất kỳ lúc nào, thứ hai hắn cũng sợ Trang Duệ không nghe theo hắn, tự tiện hành động. Lần này hắn mất tích hai ngày đã khiến cho Tác Nam mấy ngày sau cũng không được ngủ yên.