Chương 827: Kim điêu.(2)

Hơn nữa Bành Phi cũng biết, lần này Trang Duệ lên núi chính là vì tìm kiếm con chó ngao cái kia.

Lấy hiểu biết của Bành Phi đối với Trang Duệ, và cảm tình của Trang Duệ đối với bạch sư, nếu Trang Duệ không tìm thấy con tuyết ngao kia, không chừng sẽ còn ở trên núi lâu hơn nữa.

- Ha ha Tác Nam đại ca, nói không chừng anh Trang đã dẫn theo bạch sư đi du sơn ngoạn thủy rồi cũng nên, tốt lắm, chúng ta lên núi nào.

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tác Nam, Bành Phi đùa một câu, hướng về phía Tác Nam khoát tay áo một cái, rồi nhanh chóng đuổi theo hai người Gia Thố và Cách Tang đã đi được hơn mười mét rồi.

Giờ phút này Trang Duệ không có giống như ý nghĩ của Bành Phi, hắn đã đi theo con báo tuyết này hơn hai giờ trên núi rồi.

Sau khi thu lều trại vào ba lô xong, Trang Duệ để cho báo tuyết dẫn đường, đi tìm cái tổ của kim điêu ngày hôm qua.

Vì để có thể duổi kịp được bước chân của báo tuyết, Trang Duệ ngoại trừ cõng theo một cái bọc nhỏ thì chỉ cầm thêm một thanh khai sơn đao, về phần lều trại và ba lô, đều bị hắn vứt lại ngay tại chỗ.

Nhưng mà cho dù là vậy, thì sau khi đi bộ được hơn hai giờ, Trang Duệ vẫn không thể nào đến được chỗ ổ của kim điêu, nhìn cái đồng hồ trên tay một chút, Trang Duệ có chút do dự, nguyên bản hôm nay hắn vốn có ý định xuống núi, nếu không chỉ sợ mọi người ở dưới núi, sẽ chạy lên đỉnh núi để tìm kiếm mình.

- Tiểu Tuyết, có còn xa lắm không?

Trang Duệ gọi con báo tuyết đang chạy ở phía trước, bời vì đi đường buồn tẻ, hắn đã đặt cho con báo tuyết một cái tên để phân biệt với con tuyết ngao kia. Bởi vì con báo tuyết này ngây thơ đáng yêu, dường như tuổi không lớn, cho nên gọi là Tiểu Tuyết.

Về phần con tuyết ngao kia, Trang Duệ gọi là là Tuyết Nhi, bởi vì cái tên Đại Tuyết, thật sự là gọi cũng không thuận miệng.

Vì để hai chúng nó thích ứng với tên gọi của chính mình, dọc theo đoạn đường này Trang Duệ cũng mất không ít tâm tư, hắn đã nghe nói qua một ít kỹ xảo thuần dưỡng động vật, chỉ cần thời gian ngươi nói, nếu động vật làm ra phản ứng chính xác, lập tức phải thưởng cho nó.

Cứ như vậy sau vài ba lần, động vật sẽ hình thành phản xạ có điều kiện. Sau này nếu ngươi tiếp tục hô lên giống như vậy, động vật liền sẽ làm ra phản ứng rất tự nhiên.

Trang Duệ vừa chạy theo báo tuyết, vừa không ngừng gọi tên Tiểu Tuyết và Tuyết Nhi, nếu báo tuyết ở phía trước nghe thấy mà quay đầu lại, Trang Duệ liền sử dụng linh khí để thưởng cho nó, cứ như vậy đã thành công trong việc giúp nó nhớ kỹ cái tên Tiểu Tuyết của mình.

Bây giờ khi nghe thấy Trang Duệ hô lên Tiểu Tuyết, báo tuyết ngừng lại, quay đầu đi đến bên người Trang Duệ, hồ nghi nhìn Trang Duệ, có thể nó không hiểu được ý tứ trong lời nói của Trang Duệ.

- Theo đường chim bay, thì đến tổ con kim điêu kia, có còn xa lắm không?

Trang Duệ khoa tay múa chân với con báo tuyết mồi hồi, nhưng mà mặc dù hắn đã bày ra bộ dáng bay lượn của con chum ưng, nhưng mà báo tuyết cũng không hiểu được ý tứ của hắn, khiến cho Trang Duệ toi công bân rộn một trận.

Đang lúc Trang Duệ không biết xoay sở thế nào, thì con kim điêu nhìn thấy ngày hôm qua bỗng nhiên bay lượn ở phía xa. Trang Duệ vội vàng chỉ vào con kim điêu trên đỉnh đầu, rồi nói với Tiểu Tuyết:

- Đúng, chính là nói, tìm được nó còn xa lắm không?

Nhìn thấy con kim điêu trên bầu trời, Tiểu Tuyết có chút hưng phấn, nhưng mà vẫn không thể hiểu được lời nói của Trang Duệ, nó chỉ hướng về chỗ con kim điêu lớn ở trên đỉnh đầu mà gào thét. Xem ra trước kia thật sự là đã bị con chim điêu này cho ăn không ít thiệt thòi.

Bạch sư nhìn thấy Trang Duệ tốn khá nhiều công sức mà con tiểu báo ngu ngốc kia cũng vẫn chưa có phản ứng, lập tức cổ họng liên tục phát ra tiếng gầm, không ngờ nó lại có thể trao đổi với Tiểu Tuyết.

Nao ngô….ngao ngô!

Lúc này dường như Tiểu Tuyết nghe đã hiểu, trong miệng phát ra thanh âm gầm rít trầm thấp, dùng móng vuốt chỉ chỉ về phía trước, sau đó đi đến bên người Trang Duệ, cắn cắn quần áo bên người của hắn, ý bảo Trang Duệ đi theo nó.

Nhìn thấy kim điêu xuất hiện, Trang Duệ cảm giác chắc là không còn xa lắm. lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhiều nhất thì ở trên núi thêm một ngày nữa, cũng phải tìm đến tổ của con chim điêu này, nhìn xem có chim non hay không.

- Đi thôi, Tiểu Tuyết dẫn đường, bạch sư, tiểu tử ngươi rõ ràng có thể nói chuyện với Tiểu Tuyết, sao lại không nói sớm với nó đi?

Trang Duệ đi theo phía sau báo tuyết, vẫn không quên quở trách bạch sư một chút. Con vật này chính là giả vờ hồ đồ, không muốn nói chuyện với Tiểu Tuyết.

Tuy rằng không nghe nói qua báo tuyết từng có giống tạp giao xuất hiện, nhưng mà những loại động vật thuộc họ mèo như hổ, báo, báo Châu Mỹ, sư tử, đều có thể tiến hành tạp giao.

Tuy rằng bạch sư thuộc về giống chó, nhưng mà trải qua quá trình linh khí tẩy luyện, sớm đã thay đổi rất nhiều, nói không chừng sau này bạch sư và Tiểu Tuyết có thể sinh ra một giống mới, nhưng mà bạch sư rất không nể mặt, động một chút sẽ lại đe dọa Tiểu Tuyết một phen, Trang Duệ chỉ có thể cười khổ, xem ra hai con này là hữu duyên vô phận.

Bạch sư ủy khuất ai oán vài tiếng, sau đó đuổi theo. Theo suy nghĩ của nó, từ khi có Tiểu Tuyết mà Tuyết Nhi, địa vị của nó đã bị giảm sút rất nhiều.

- Đã tới chưa?

Sau khi đi được hơn một giờ nữa, đã tới lưng chừng núi bên kia, con báo tuyết đang chạy băng băng phái trước đột nhiên ngừng lại, dùng một loại động tác mà theo như nhận định của Trang Duệ thì là động tác rất khẩn trương, hướng tới chỗ một sơn cốc ở bên phải nhìn tới.

Tiểu Tuyết dường như rất kiêng kị đối với đỉnh núi đá kia, sau khi thò đầu nhìn thoáng quá một lúc, liền quay lại đi đến bên người Trang Duệ, cực kỳ có linh tính vươn chân trước ra, chỉ chỉ về hướng trước mặt.

- Ở nơi này?

Trang Duệ có chút nghi hoặc, bởi vì địa phương này rất cổ quái, ở triền núi phía bên phải mình, sườn núi vốn đang bằng phẳng bỗng nhiên giống như bị rìu ***c vậy, đột nhiên nứt ra một cái thâm cốc, mặt núi đá bên kia dường như là vuông 90 độ, hoàn toàn không có chỗ để đặt chân leo xuống.

- Có lẽ thật sự là ở nơi này.

Trang Duệ lại tiến thêm ba bốn mươi thước nữa, như vậy có thể chứng kiến cả cảnh tượng mặt vách núi, hắn chuẩn bị dùng linh khí quan sát vách đá này một chút, xem xem ở đây có tổ của con kim điêu hay không.

Từ sau khi linh khí thăng cấp ở cái sơn thôn Hà Nam kia, phạm vi phóng thích linh khí trong mắt Trang Duệ đã đạt đến khoảng năm sáu trăm mét.