Chương 809: Đội leo núi.(1)

Người anh em, cậu từ đâu tới ? Chạy tới đây để làm cái gì vậy ?

Người nói lần này không phải là người nước ngoài kia, mà là một người tuổi còn trẻ ở phía sau nhìn qua cũng chỉ có bộ dáng hai mươi hai mốt tuổi thôi, nghe giọng nói thì dường như là người phương bắc.

- Tôi tới từ Bắc….Hồng Kông, là nhân viên từ thiện chuyên cứu trợ những đứa trẻ bị bệnh tim bẩm sinh. Tới nơi này là để làm công tác khảo sát thống kê tỷ lệ nhiễm bệnh của những đứa trẻ được sinh ra ở cao nguyên.

Trang Duệ thiếu chút nữa nói ra bản thân là từ Bắc Kinh tới, may mà phản ứng xem như nhanh nhẹn, sau khi đắn đo tìm từ ngữ để nói một chút, thì liền nói ra một tràng dài tiếng phổ thông, còn về phần những người này nghe có hiểu hay không thì sẽ không phải điều lo lắng của Trang Duệ.

Kỳ thật nếu như Trang Duệ nói mình tới từ Bắc Kinh cũng không có gì. Hiện tại người ở Bắc Kinh làm việc ở Hồng Kông cũng có không ít.

- Các vị..đang làm gì ở đây?

Nhìn thấy có người chào hỏi với Trang Duệ, Tác Nam lập tức đi tới, vẻ mặt hắn nghiêm túc hỏi. Nhiệm vụ của hắn chính là giữ bí mật, nhìn thấy ở trong thôn có người ngoài, nhất là có người ngoại quốc ở đây, lập tức sản sinh quan niệm địch ta mãnh liệt.

Bởi vì nếu mọi người đều biết là đi tìm phật sống chuyển thế đầu thai, thì sợ nhất là những người nước ngoài có tâm tư độc ác nhúng tay vào.

Tại một sơn thôn nhỏ hẻo lánh mà lại có thể nhìn thấy nhiều người như vậy, không chỉ có Tác Nam mà ngay cả Trang Duệ cũng muốn biết lai lịch của đối phương. Không biết lần này là trùng hợp? Hay là ngẫu nhiên gặp?

- A! tôi nói, anh khẩn trương như thế để làm gì?

Người trẻ tuổi kia cảm thấy Tác Nam có chút cảnh giác, không hiểu ra làm sao cả, mở miệng nói:

- Chúng tôi là đội leo núi ở đại học Hoa Thanh, lần này tới đây để chinh phục núi Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát.

Tác Nam không hề cử động, vươn tay ra, nói:

- Đội leo núi? Các vị có thể đưa ra thứ gì đó để chứng minh không.

Tác Nam chính là nhân viên của chính phủ, cũng từng tiếp đãi qua không ít đội leo núi nổi tiếng trong và ngoài nước, biết là nếu như trường học cho phép đội leo núi đi thám hiểm, thông thường đều có giấy tờ của trường học để xác minh.

Hơn nữa xuất phát từ nhân tố an toàn, toàn bộ những đội ngũ leo núi thám hiểm đều nhất định phải đến báo cáo với chính quyền địa phương, lại cần phải có cả hướng dẫn viên du lịch của địa phương, nếu không thì không cho phép tiến hành hoạt động thám hiểm.

Đối với những tổ chức và những đội leo núi có kinh nghiệm chuyên nghiệp thì chính quyền địa phương vẫn rất hoan nghênh, nhưng đối với những đội leo núi địa phương thì khiến cho người ta có chút đau đầu, những người này phần lớn đều có kỹ thuật chẳng ra gì, cái có chỉ là nhiệt huyết, nên rất dể xảy ra vấn đề trong quá trình leo núi.

Tối thiểu cũng đã có một vài đội thám hiểm gặp nạn trong quá trình leo núi. Phát sinh chủ yếu đều là những học sinh trong trường học bị nhốt trong núi, hoạt là chuyện tình leo lên núi bị trượt chân ngã xuống núi.

- Ngài muốn làm gì? Dựa vào cái gì chúng ta phải cho ngài xem giấy chứng nhận?

Chàng trai kia tiến về chỗ này, hơi vênh cái mặt lên, không khỏi có chút kiêu ngạo, vẻ mặt hơi có chút sững sờ, ngẩn người hỏi lại Tác Nam.

Thật sự thì bợn hắn là đội leo núi của đại học Hoa Thanh là không giả, nhưng đều không phải đội viên chủ lực. Những đội viên từng leo lên đỉnh Everest kia đã sớm tốt nghiệp gần hết. Đây đã là độ cao cực hạn mà con người có thể trèo lên.

Những người phía sau mặc dù có siêu việt, nhưng cũng không thể tìm được một chỗ nào cao hơn độ cao của đỉnh Everest được. Hơn nữa tự biết kinh nghiệm và kỹ thuật của mình đều chẳng ra gì, cho nên mới tìm những đỉnh núi có độ cao tương đối thấp so với mặt nước biển như là đỉnh Trà Ngõa Đa Cát Chí Dát.

- Ta là nhân viên chính phủ của khu tự trị Tây Tạng, cùng đi với Trang tiên sinh để đến khảo sát hiện trường, ta có tư cách để yêu cầu các cậu đưa ra giấy chứng minh chứ?

Tác Nam lấy một cái văn kiện ở bên trong cái túi da, dưới tình huống Trang Duệ cũng nhìn không rõ giơ về phía trước mặt mấy người kia một chút, ngay sau đó liền thu lại.

- Chính phủ thì làm sao, chúng tôi cũng từng báo cáo rồi.

Người trẻ tuổi kia vẫn có chút khó chịu, tức giận nói lên một câu.

- A, Triệu Quân, tiểu tử ngươi nói ít vài lời đi.

Lúc này lại có hai người nữa từ trong nhà đi ra, một nam một nữ, người nam kia cầm một tờ văn kiện trong tay, đi tới đưa cho Tác Nam, nói:

- Cái này là căn cứ xác minh của trường học chúng tôi, còn có cả giấy chứng nhận của chính quyền địa phương.

Trong lúc Tác Nam xem xét giấy chứng nhận này, một đứa nhóc chen chúc tiến đến, dùng tiếng Tạng trao đổi với Tác Nam một chút, sắc mặt Tác Nam mới dần tốt lên, quay đầu gật gật với mấy người kia, đưa văn kiện chứng minh trả lại cho người nam nhân kia.

- Tiểu Trang, mấy người này không có vấn đề gì, người tên là Đốn Châu Thứ Nhân kia chính là hướng dẫn viên du lịch của bọn họ, nhưng mà tốt nhất cậu nên ít nói chuyện với họ thôi, tiếng Hồng Kông của cậu thật sự chẳng ra gì, đừng để người bên ngoài vạch trần.

Sau khi hiểu lầm được làm sáng tỏ, Tác nam kéo Trang Duệ sang một bên, nhỏ giọng nói vài câu với Trang Duệ. Vừa rồi Trang Duệ nói tiếng phổ thông Hồng Kông, Tác Nam cảm thấy có cả trăm ngàn chỗ sơ hở.

- Không có việc gì, người làm ở quỹ từ thiện Hồng Kông, cũng không nhất định phải là người Hồng Kông.

Trang Duệ cười, sau khi nói với Tác Nam một câu, liền hướng về mấy người trong đội leo núi kia nghênh tiếp, mấy ngày hôm nay ngoại trừ Bành Phi cũng dùng tiếng phổ thông ra thì Trang Duệ nghe được phần lớn đều là tiếng Tạng, hiện tại nhìn thấy mấy người này, Trang Duệ có cảm giác rất thân thiết.

- Chào mọi người, tôi là người ở nội địa nhưng lại làm việc ở Hồng Kông, nhìn thấy mọi người thật sự là cao hứng.

Dù nói thế nào Trang Duệ cũng đã tốt nghiệp được bốn năm rồi, hơn nữa trong hai năm qua hối hả ngược xuôi, cũng có thể coi là kiến thức rộng rãi. Chỉ cần vài lời nói đã có thể hàn huyên với những người trẻ tuổi này, tiếp sau đó cả lại lịch của bọn họ cũng tìm hiểu ra rồi.

Những thành viên trong đội leo núi này đề là sinh viên năm thứ ba của đại học Hoa Thanh, tổng cộng có sáu người, bốn nam hai nữ. Bọn họ là nhân kỳ nghỉ hè này, đến Tây Tạng để tiến hành hoạt động leo núi.

Đội trưởng đội leo núi, cũng chính là vị học sinh ra cuối cùng kia, tên là Chu Vĩ. Tiểu gia hỏa nói chuyện có chút nóng nảy kia tên là Triệu Quân, một người bạn học của hắn tên là Ngụy Chính. Về phần người nước ngoài kia chính là một thành viên đến từ nước anh tên là Đại Vệ.