Chương 776: Đi xa.(3)

- Dương cục trưởng, ngài khỏe chứ, chỉ cần phái người tới đón là được rồi, sao dám phiền ngài đại giá tới đón.

Trang Duệ đưa tay ra nắm lấy tay Dương Khải Văn một chút, trước khi hắn tới Tây Tạng đã liên lạc với ngươi này rồi, biết được toàn bộ công việc liên hệ giữa chính phủ và tôn giáo ở Tây Tạng đều là do người này phụ trách.

- Trang tiên sinh khách khí rồi, đây là việc nên làm mà,

Dương Khải Văn cũng đang đánh giá người thanh niên trước mặt này, lãnh đạo ở tổng cục đã từng thông báo cho hắn, nhất định phải dựa theo quy cách tiếp đãi cao nhến đề chào đón Trang Duệ, hắn cũng có chút tò mò, người này đến tột cùng là có thân phận gì mà có thể khiến cho cả Đại Chiêu Tự và cao tầng của phủ đều coi trọng như thế?

Mặc dù Trang Duệ nhìn qua cũng rất bình thường, nhưng Dương Khải Văn có thể nhìn ra, chất liệu vải quần áo của Trang Duệ đều là loại thượng hạng, hơn nữa trên người của cậu thanh niên này, mơ hồ còn có một loại uy nghiêm của lãnh đạo, hơn nữa so với bản thân mình thì chỉ mạnh chứ không hề yếu hơn.

Hơn nữa trên cái máy bay này của Trang Duệ cũng có ghi ba chữ: “ Tuyên duệ hào”, đây cũng thể hiện rằng nó là một cái máy bay tư nhân, Dương Khải Văn mới chỉ tiếp đãi một vị siêu cấp phú hào tới từ Hồng Kông là có máy bay tư nhân, điều này cũng làm cho địa vị của Trang Duệ trong lòng Dương Khải Văn càng trở nên thần bí.

- Trang tiên sinh, mời ngài lên xe, chúng ta có thể trở về khách sạn rồi tiếp tục nói chuyện Ai ya, ngài có một con chó ngao Tây Tạng lớn như vậy sao?

Dương Khải Văn đang muốn mời Trang Duệ lên xe, thì từ trong máy bay có một con chó ngao Tây Tạng màu trắng như tuyết chạy ra, dường như là muốn phát tiết nỗi khó chịu khi ở trong máy bay, mà vừa mới nhảy xuống, nó liền rống lên một tiếng trầm thấp.

Thanh âm gào thét của bạch sư cũng không lớn, nhưng mà chỗ sân bay trống trải, nên âm thanh này cũng truyền đi rất xa. Sau khi thanh âm phát ra khiến cho đám chim ở xung quanh sân bay bị hù dọa một trận, loại thanh âm này không hề ảnh hưởng đến con người, nhưng lại có lực sát thương rất lớn đối với động vật.

Bởi vì quan hệ công việc nên Dương Khải Văn cũng thường xuyên đi tới một ít địa điểm chăn nuôi của người dân du mục, nên cũng không xa lạ gì với chó ngao Tây Tạng, hắn chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra được, con chó ngao tây tạng này vô cùng thuần chủng, chỉ sợ ở Tây Tạng cũng rất khó có thể tìm thấy một con thú hai như vậy.

- Ông bạn già, ngươi đã về đến nhà của mình rồi.

Trang Duệ đưa tay ra vời bạch sư tiến lại, sau đó vỗ vỗ đầu nói vài cái. Cao nguyên mới là nhà của chó ngao Tây Tạng, thảo nguyên mới là không gian sinh tồn của chó ngao Tây Tạng, chém giết với đám hổ báo sài lang mới là thiên tính của chó ngao Tây Tạng, Trang Duệ có thể hiểu được ý tứ của bạch sư ở trong thanh âm gào thét kia.

Đây là một loại bộc phát bản năng khi trở về tự nhiên, tuy rằng đã rời chỗ này rất lâu rồi, nhưng mà bạch sư biết, nơi này mới thật sự là lãnh địa của nó, thanh âm gào thét của nó, là đại biểu cho vương giả đã trở về, đại biểu cho việc bạch sư tuyên cáo sự trở lại của mình.

Sau khi Trang Duệ vỗ về bạch sư xong, thì mới nhìn về đám nhân viên tổ máy nói:

- Lão Hạ, lão Đinh, mọi người trở về trước đi, Bành Phi ở lại là được rồi, khi nào tôi muốn trở về thì sẽ gọi cho mọi người.

- Biết rồi, Trang tổng, chúng tôi còn phải mua thêm dầu mỡ thì mới có thể trở về được.

Hạ Song gật đầu đồng ý, thành thật mà nói, đi theo Trang Duệ thật là con mẹ nó thoải mái, gần nửa năm thời gian cũng bằng bốn năm trước kia rồi, hơn nữa còn thừa rất nhiều tiền.

Giống như hai nàng tiếp viên hàng không Lưu Ly và Điềm Á, nếu không phải bản thân đã kết hôn, khong chừng còn muốn phát triển với Trang Duệ một chút, nam nhân còn trẻ, nhiều tiền, lại còn làm chủ một phương, đi đâu tìm được chứ?

- ừ, vất vả cho mọi người rồi.

Trang Duệ vỗ vỗ bả vai Hạ Song, và nói thêm vài câu công đạo. Lần này sở dĩ hắn cưỡi máy bay tư nhân chạy tới Tây Tạng chính là bởi vì muốn đưa bạch sư theo, nhưng mà quyết định này cũng không tệ. Nếu như da mặt của Trang Duệ đủ dày, thì tiền dầu mỡ và phí tổn chuyến bay này đều có thể đưa cho cục quản lý tôn giáo thanh toán.

Lại đi đến Lạp Tát, Trang Duệ cũng có những cảm giác thật khác lạ, chớp mắt một cái đã qua thời gian hai năm. Lạp Tát vẫn tĩnh lặng như trước, bầu trời vẫn là một màu xanh thẳm như vậy, nụ cười của những người đi lại trên đường, vẫn thuần khiết chất phác như vậy.

Hoàn toàn khác do với thành thị luôn ầm ĩ, vì hoàn cảnh riêng của khu vực nên tiết tấu cuộc sống của người Tây Tạng luôn luôn chậm rãi. Ở nơi này, không bao giờ nhìn thấy những thành phần tri thức vội vàng cầm cặp công văn chạy trên đường, cũng không nhìn thấy những người lái buôn ồn áo. Hết thảy đều hài hòa, an bình như vậy.

- Trang tiên sinh, chúng ta tới nơi rồi.

Chiếc ô tô thành thạo chạy gần một giờ sau mới dừng lại, Trang Duệ ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này giống như là khu trung tâm của Lạp Tát, lúc đầu hắn còn tưởng rằng sẽ phải ở trong nhà trọ bên cạnh Đại Chiêu Tự.

- Đây là nơi dùng để tiếp đãi khách quý của cục Lạp Tát.

Dương Khải Văn cẩn thận liếc mắt nhìn Trang Duệ một cái, sợ hắn không hài lòng.

- Dương cục trưởng, cám ơn ngài đã có lòng, kỳ thật tôi ở nhà trọ bên cạnh Đại Chiêu tự cũng được, trước kia tôi cũng đã từng ở chỗ đó.

Quan sát tình cảnh bốn phía, nơi này là một khu biệt thự, mỗi một cái biệt thự đều có diện tích rất lớn, mỗi cái đều cách nhau tới ba bốn mươi thước, xung quanh tràn ngập màu xanh hoa cỏ, hoàn cảnh cực kỳ hoàn hảo, sau khi bạch sư xuống xe liền chạy như điên xung quanh những biệt thự kia, có lẽ lại bắt đầu đánh dấu lãnh thổ của mình.

Trang Duệ chợt nhớ tới buổi tối ở Lạp Tát trước kia, đó là lần đầu tiên hắn ôm hôn Tần Huyên Băng, tần quan hệ mơ mơ hồ hồ của hai người, cũng được phá vỡ trong ngày thứ hai khi ở nơi này.

- Trang tiên sinh, Trang tiên sinh?

Dương Khải Văn vốn đang đi ở phía trước dẫn đường, nhưng mà khi đi bảy tám bước rồi nhìn lại, vẫn thấy Trang Duệ vẫn đứng nguyên tại chỗ, không khỏi gọi Trang Duệ vài tiếng.

- A! Thật ngại quá, Dương cục trưởng, đi thăm lại chỗn xưa nên có chút thất thần.

Trang Duệ nghe thấy Dương Khải Văn kêu lên, mới tỉnh táo trở lại, lắc lắc cái đầu cười, vùng đất Tây Tạng này không chỉ mang đến cho hắn tình yêu, mà lần đầu tiên linh khí của hắn thăng cấp cũng phát sinh ở nơi này.