Chương 768: Tin tức của tuyết ngao.(2)

Trang Duệ xoa nhẹ lên đầu bạch sư, mặc kệ là hắn vội bao nhiêu, chỉ cần ở nhà thì mỗi ngày đều tắm rửa cho bạch sư, nếu so với những tên gia hỏa lười tắm rửa trong tứ hợp viện này, thì nó còn sạch hơn khối người.

- Chú em, tôi thấy cậu nên nhốt bạch sư vào, nếu không một ngày nào đó nó phát điên lên, sợ rằng sẽ không điều trị được.

Âu Dương Quân đang ngồi ở trên cái ghế dựa phe phẩy cái quạt đuổi muỗi giúp vợ, Từ khi đại minh tinh này dự tính ngày tháng sinh con, nàng liền trở nên rảnh rỗi, ở nhà một mình thì không có ai nói chuyện, nên trong khoảng thời gian này liền đến ở trong tứ hợp viện.

Bạch sư dường như đã hiểu được lời nói của Âu Dương Quân, nên hướng tới chỗ hắn gầm nhẹ vài tiếng tỏ vẻ không vui. Khiến cho Âu Dương tứ ca liên tục lùi ra phía sau vài bước, không cẩn thận ngã ngửa xuống vườn hoa. Đợi cho đến khi đứng lên thì trên đầu vẫn còn dính một đóa không biết là hoa gì, bộ dáng này còn buồn cười hơn cả Trang Duệ bị ngã lúc trước.

- Tứ ca, muốn ở trong này, có đắc tội ai cũng đừng đắc tội với bạch sư, tiếp tục trêu trọc bạch sư, nói còn có thể ném canh vào trong hồ, có tin hay không?

Bạch sư dường như đã tiếp thu lời nói của Trang Duệ, thân thể hơi cúi xuống một chút, khiến cho Âu Dương Quân sợ tới mức chui về phía sau lừng của người vợ, không dám thò đầu ra.

- Anh Chu, anh cùng vứi tiểu tử Đại Xuyên này đến xem náo nhiệt là được ròi, đều là người một nhà, còn bày đặt tiền mừng nữa, muốn làm hư tôi hay sao? Lưu manh, có phải cậu lại bắt nạt Niếp Niếp hay không? Lôi Lôi sao bạn lại không quản cậu ấy vậy?

Trang Duệ không để ý tới Âu Dương Quân, cười cười bắt chuyện với Lưu Xuyên và Chu Thụy. Tiến tới xách cái ghế Âu Dương Quân vừa ngồi lại đây.

Ngồi xuống bên cạnh Tần Huyên Băng.

Còn bạch sư thì thực ngoan ngoãn nằm xuống dưới chân Trang Duệ, nhìn về phía Âu Dương tứ ca bằng một đôi mắt to trong suốt, đầy vẻ vô tội.

- Cậu! Cậu lưu manh hư lắm, mua đồ này đồ nọ cho chị Nha Nha, nhưng lại không mua cho cháu.

Vừa mới kịp ngồi xuống thì Niếp Niếp đã chạy tới tố cáo, cô bé cũng không sợ bạch sư mà là trực tiếp ngồi lên người nó, một đôi bàn tay nhỏ bé còn chống túm lấy đám lông ở trên đầu bạch sư.

- Tiểu Nha đầu, coi như uổng phí công sức ta yêu thương cháu, mua cho cháu nhiều đồ chơi như vậy, cháu còn tố cáo ta.

Lưu Xuyên giận dữ, hướng về phía Niếp Niếp trừng mắt, nhưng mà khi bạch sư nghiêng đầu nhìn hắn một cái, anh bạn này cũng chỉ có thể phẫn nộ ngồi xuống.

Trang Duệ cười, vỗ vỗ đầu bạch sư, nói:

- Đại Xuyên, Lôi Lôi, hai người đã tới đây thì ở chơi thêm vài ngày đi, mẹ của tôi luôn nói tôi suốt ngày đi vắng, cậu là con nuôi cũng nên làm tròn chữ hiếu đi thôi.

Trang Duệ vừa rồi còn suy nghĩ, là mình có chút so sẩy với bạn bè, cho nên thực sự muốn Lưu Xuyên ở lại đây vài ngày. Tứ hợp viện lớn như vậy, càng nhiều người thì càng náo nhiệt.

- Không thành vấn đề, tôi đến đây chính là để nghỉ mát. Qua hè mới trở về. Mẹ nuôi, lần này người không chỉ có một người con dâu, mà còn sắp có cả cháu nuôi nữa đấy.

Sau khi Lưu Xuyên nghe được lời nói của Trang Duệ thì lập tức ưỡn ngực lên, lớn tiếng nói như sợ rằng người khác không biết vợ mình mang thai vậy.

- Đứa nhỏ này, không nên nói chuyện như thế.

- Thật sự là tiểu Lôi đang mang thai sao?

Âu Dương Uyển đã nhìn thấy Lưu Xuyên từ nhỏ đến lớn, nên từ trước đến này đều đối xử bình đẳng với hắn như với con mình vậy. Thời gian trước kia, Lưu Xuyên còn không ít lần bị Âu Dương Uyển phạt đứng.

- Mẹ nuôi, cái này còn có thể là giả sao? Người nghĩ rằng con nuôi của người là ai. A, đừng, dừng có cấu.

Lưu Xuyên đang muốn thổi phông thêm vài câu, thình lình bên hông truyền đến một trận đau nhức, nhìn lại lập tức nhảy dựng lên, khiến cho mọi người lại được một trận cười.

- Chồng, em… em

- Đầu gõ, nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, một đoạn thời gian trước đại ca Nhân Thanh Thố đã gọi điện cho tôi.

- Ở trên đại tuyết sơn, có người dân du mục đã phát hiện một con tuyết ngao, từ hình thể thì chắc là một con chó cái.

Tần Huyền Băng nhẹ nhàng kéo vạt áo của Trang Duệ xuống, dường như có chuyện gì muốn nói, nhưng lại bị Lưu Xuyên cắt ngang.

- Cái gì? Tuyết Nao, lại còn là con cái.

Trang Duệ nghe thấy như vậy thì đứng thẳng lên, cũng không còn chú ý tới việc Tần Huyên Băng muốn nói cho mình cái gì đó. Lực chú ý của hắn đều bị lời nói của Lưu Xuyên thu hút rồi.

Bạch sư đã hơn hai tuổi, mỗi ngày đều được hắn dùng linh khí để tẩy luyện, xương cốt so với những con chó ngao trưởng thành bốn năm tuổi khác thì còn cứng cáp hơn. Trang Duệ vẫn luôn buồn phiền không biết làm thế nào mới có thể tìm được bạn tình cho nó. Bây giờ nghe thấy tin tức này, lập tức kích động.

Lưu Xuyên gật gật đầu, nói:

- Người dân du mục nhìn thấy con tuyết ngao kia rất có kinh nghiệm, chó cái lông ngắn, chắc là sẽ không nhầm.

Nuôi bạch sư từ khi nó lớn hơn bàn tay một chút đến khi lớn như vậy, hơn nữa bạch sư lại còn cứu chính mình một mạng. Cảm tình của Trang Duệ đối với nói đã không phải dùng tiền tài có thể đánh giá nữa rồi. Sau khi nghe được lời nói của Lưu Xuyên, thì vội vàng nói:

- Vậy thì làm sao lại không mua về đây? Phải trả bao nhiêu tiền ta cũng mua.

- Ta nói này người anh em, đây không phải là vấn đề tiền, con tuyết ngao kia cũng không phải là vật nuôi trong nhà, mà là một con tuyết ngao Tây Tạng hoang dã, là mãnh thú có thể xé hổ liệt báo. Những người du mục này sao dám đi bắt chứ.

Trang Duệ nghe vậy thì lặng đi một chút. Nếu là như vậy mà nói thì thật có chút phiền phức, chó ngao Tây Tạng hoang dã tuy rằng không tấn công con người nhưng cũng rất khó thuẫn hóa, chúng nó thường ở trên đại thảo nguyên săn báo bắt hổ.

Chân chính là vua của thảo nguyên Tuyết Sơn.

Vài năm nay, bởi vì loại chó ngao Tây Tạng được rất nhiều kẻ có tiền yêu thích. Trước kia có rất nhiều người lén lút thu mua chó ngao Tây Tạng. Vì thế cũng có rất ít địa phương có thể tìm thấy tin tức của chó ngao Tây Tạng. Lại càng không nói đến cho ngao Tây Tạng hoang dã.

Bạch sư rất có linh tính, dường như biết vấn đề Trang Duệ và Lưu Xuyên đang bàn luận có quan hệ với nó. Thân thể vốn đang nằm sấp trên mặt đất, liền đứng lên. Không ngừng cọ lên người Trang Duệ.

- Đại Xuyên, cậu gọi điện cho đại ca Nhân Thanh Thố, bảo hắn tìm người dân du mục kia cho tôi, tôi muốn tới Tây Tạng xem một chút.

Trang Duệ nhẹ nhàng xoa mặt bạch sư, làm cho nó yên tâm nằm xuống, xem ra nó đã bị tình yêu trai gái làm rung động. Ngẫm lại, nếu có thể tìm được một con tuyết ngao cái làm bạn với nó, trong lòng Trang Duệ bắt đầu có chút hưng phấn.