Chương 741: Nhân mạch.(2)

Sau khi trở về khách sạn, Trang Duệ mang mọi thứ vào phòng, mời Bành Phi một tiếng, một ngày hôm nay xem xét mấy trăm món đồ cổ, Trang Duệ cũng có cảm giác mệt mỏi.

Bành Phi lắc đầu, nói ra:

- Trang ca đi một mình đi, tôi còn phải đóng gói lại, làm xong còn phải trông chừng chúng nữa.

Trong gian phòng đó không chỉ có đồ hôm nay Trang Duệ mua được, mà trong tủ bảo hiểm đằng kia, bọn họ còn mang theo hơn năm mươi vạn tiền mặt, nếu hôm nay rời đi thì Bành Phi có chút lo lắng, cho nên muốn ở lại trông chừng.

- Sợ cái gì chứ? Dù sao tiền bị mất thì tìm cảnh sát, đi ăn cơm đi.

Trang Duệ lắc đầu không sao cả, gian phòng này của hắn đã được giám sát trọng điểm, nếu như đồ được cất giữ tại đây bị mất, chỉ có thể nói rõ cảnh sát vô năng.

- Ân? Tiểu tử này lại gọi điện thoại sao?

Thời điểm lôi kéo Bành Phi đi ra ngoài, điện thoại của Trang Duệ vang lên, nhìn số thì thấy là Dư Chấn Bình, một ngày gọi nhiều thế, Trang Duệ và đối phương cũng chưa quen thuộc tới mức như vậy a.

- Trang lão bản, hiện tại ngài có rãnh không?

Sau khi nhấn nghe, âm thanh của Dư Chấn Bình trong điện thoại vang lên.

Trang Duệ nói thật ra:

- Nhâm lão bản a, tôi vừa trở về khách sạn, đang chuẩn bị đi ăn cơm, ngài có rãnh không? Nếu không chúng ta cùng đi nhé?

Lúc này Dư Chấn Bình đang đứng ở một giao lộ nhìn thẳng về khách sạn của Trang Duệ, dùng sức nuốt nước miếng xuống, nói ra:

- Trang lão bản, không phải ngài muốn xem hàng sao? Hiện tại xuống lầu, tôi ở ở trước cửa khách sạn đợi ngài, đúng là hôm nay phải xin cơm của ngài rồi, nhưng ngài phải đi một mình tới a.

Sau khi nghe được lời này của Dư Chấn Bình, Trang Duệ nhíu mày, nói ra:

- Một người? Nhâm lão bản, bây giờ xem hàng thì không có vấn đề, một người thì không thể được, tiểu đệ của tôi phải đi theo...

Nói đúng ra, không có Bành Phi đi theo, Trang Duệ sẽ không dám đi một mình với hắn, Dư lão đại điên cuồng thế nào hắn đã nhìn thấy, mà hai người đều mang họ Dư, ai biết Dư Chấn Bình có cùng gien điên cuồng giống như Dư lão đại hay không chứ?

- Còn có một người?

- Đúng, Nhâm lão bản, tôi không quen thuộc cuộc sống ở Trịnh Châu này, vạn nhất... Ha ha, ngài cũng là người trong nghề, không cần tôi phải nhiều lời chứ?

Khẩu khí của Trang Duệ rất kiên định, nếu như không mng theo Bành Phi, hắn thà rằng hủy bỏ lần giao dịch này, tục ngữ nói quân tử không lợi dụng người ta lúc gian nguy, nhiệm vụ này là của cảnh sát, cho nên bạn thân không muốn mạo hiểm đưa mình vào vòng nguy hiểm.

- Được rồi, các vị lập tức đến đi, tôi ở trước cửa khách sạn chờ.

Dư Chấn Bình suy nghĩ một lúc, sờ sờ súng ngắn trong túi quần, đáp ứng yêu cầu của Trang Duệ.

Chương 698: Theo dõi.

- Bành Phi, lấy tiền, rời đi...

Sau khi cúp điện thoại, Trang Duệ lập tức cầm một cái điện thoại khác, bấm điện thoại thông báo tình huống cho Tương Ngô biết. Mà Bành Phi thì mở két sắt trong khách sạn, lấy hai cái ba lô ra.

- Trang ca, là người nọ sao?

Bành Phi vác mỗi cái ba lô lên mỗi vai, sau đó nhẹ giọng hỏi Trang Duệ, nhìn thấy vẻ mặt Trang Duệ nghiêm túc. Bành Phi nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhớ năm đó hắn tay không tấc sắt đi giao dịch ma túy, tràng diện hiện giờ hắn không xem vào đâu.

- Đúng, chuẩn bị tốt rồi chứ?

Trang Duệ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Bành Phi.

- Ha ha, đi thôi, Trang ca, có tôi ở đây, không có người nào động vào ngài được đâu!

Bành Phi tự tin cười nói, hắn đưa tay ra, một cây dao găm nhỏ ngăm đen xuất hiện ở trong tay.

Trước khi đến đây, Trang Duệ vốn muốn cảnh sát giao cho Bành Phi một khẩu súng phòng thân, nhưng bị Bành Phi cự tuyệt, hắn nói rằng, nếu đối phương chỉ có một người, dùng súng không bằng nhờ vào dao găm của mình, Bành Phi tuyệt đối nắm chắc trước khi đối phương động tới cò súng, đã giải quyết hắn rồi.

- Tiểu tử ngươi, giấu cây dao găm kỹ thế cơ à? Coi chừng thao tác không cẩn thận, để lại thẹo lên tiểu đệ đệ nha.

Ánh mắt Trang Duệ lúc nói chuyện nhìn xuống hạ bộ của Bành Phi, làm cho nụ cười trên mặt Bành Phi cứng đờ lại, không tự chủ kẹp hai chân lại, nhìn Trang Duệ cười ha hả.

- Bà mẹ nó, là thật sao?

Trang Duệ vẫn không rõ, trời nóng như vậy mà Bành Phi ăn mặc rất mỏng, thế nên cây dao của Bành Phi giấu ở nơi này? Chẳng lẽ thật sự được giấu ở trong đó.

- Lười nói chuyện!

Vẻ mặt của Bành Phi túng quẫn, tức giận đẩy cửa phòng ra, dẫn đầu đi ra ngoài.

Ở bên ngoài có chiếc xe Buick, có bốn người ngồi, phía sau xe đặt rất nhiều thiết bị giám sát và điều khiển, mội người hơn ba mươi tuổi mặc thường phục, trên lỗ tai treo tai nghe cảnh sát, trong miệng nói ra:

- Thằng này giày vò chúng ta lâu như vậy, khi bắt được có nên đánh hắn một trận hay không.

- Ít càu nhàu đi, chú ý nghe lén.

Tương Ngô tức giận liếc nhìn người nọ, sau đó nói vào bộ đàm.

- Mục tiêu sắp đi ra, tất cả đơn vị chú ý, tất cả đơn vị chú ý, một lát nước sẽ do xe số ba đi phía trước mục tiêu, ba sau, do xe số năm tiếp nhận.

- Số ba rõ!

- Số năm rõ!

Nghe được trong tai nghe có âm thanh trả lời, sắc mặt Tương Ngô tốt lên một chút, nói thật ra, hắn cũng muốn nói vài câu cho bớt bực tức, hôm nay bố trí người cả ngày ở thành đồ cổ, nhưng một cái lông chim cũng không tìm ra, trời nóng như thế này mà ở trong xe cả ngày, đúng là rất buồn bực.

Bọn Tương Ngô còn tốt, những người giả bộ như là người qua đường thì mới thảm, đi lại dưới ánh nắng mặt trời cả ngày, hiện giờ sắp bị nắng lột da.

Lần này liên hợp với cảnh sát Trịnh Châu phá an, nếu như để Dư Chấn Bình đào thoát, thì chức tổ trưởng tổ chuyên án của Tương Ngô không cần phải làm nữa, chỉ sợ trở lại Bắc Kinh, chỉ sợ sẽ bị sung quân đến những mấy văn phòng ngồi uống trà cả ngày.

Bởi vì mục tiêu Dư Chấn Bình quá nhỏ, hơn nữa vô cùng giảo hoạt, Tương Ngô vì phòng ngừa vạn nhất nên cái ba lô Bành Phi đang đeo, đều là đặc chế, cái vật giống như khóa kéo kia, kỳ thật chính là thiết bị định vị vệ tinh.

Có thể nói chỉ cần Dư Chấn Bình cần hai ba lô tiền kia, cảnh sát sẽ dùng thời gian nhanh nhất phát hiện vị trí của hắn.

- Móa, lòng nghi ngờ của người này đúng là quá nặng, nếu không đến thì chúng ta đi ăn cơm trước.

Sau khi Trang Duệ và Bành Phi xuống lầu, đợi suốt hai mươi phút rồi, mà không thấy Dư Chấn Bình lộ diện, mà gọi điện thoại cho hắn, lúc nào cũng là nhắc nhở tắt máy, điều này đã làm cho Trang Duệ cảm thấy không còn kiên nhẫn nữa.

- Trang lão bản, xin lỗi, phải để cho ngài đợi lâu.