Chương 739: Mộc bản.(2)

Trương Lực nhìn thấy Trang Duệ ra tay hào phóng, lúc này mới điện thoại cho Hạ lão bá, muốn nhìn xem Trang Duệ có hứng thú hay không.

- Lão nhân gia, tôi phải xem vật này trước đã.

Trang Duệ sợ mở miệng muốn mua, đối phương sẽ lên giá, lại nói thời điểm hắn đi theo Đức thúc học giám định và thường thức về nghề, đã sớm nghe nói về Niên Họa Mộc Bản, thừa dịp có cơ hội, có thể kiến thức một phen.

- Ngài xem, ngài cứ xem đi...

Tuy Trang Duệ còn trẻ tuổi, nhưng lão nhân đã được Trương Lực dặn dò, biết rõ đây là vị chuyên gia đồ cổ nổi danh trong nước, cho nên thần sắc có chút câu nệ.

Trang Duệ không nói gì thêm, cầm kính lúp lên, cẩn thận kiểm tra mộc bản ở trước mặt.

Đối với mộc bản này, khởi nguyên sớm nhất là vào thời Đường, nhưng lại bắt đầu lưu hành vào thời Tống, bởi vì những thứ này đều là thủ công nghệ của dân gian, vật liệu chế tác mộc bản, cũng cũng là vật liệu tại chỗ, mà mộc bản thời kỳ Đường Tống, chỉ sợ đã sớm mục nát và không thể bảo tồn đến bây giờ được.

Mộc bản thường dùng Hoàng Dương Mộc điêu khắc mà thành, nhưng khối mộc bản này, dùng ánh mắt của Trang Duệ, lại phát hiện, nó được làm ra từ Đào Mộc của Đông Phì Thành điêu khắc thành, mộc bản trải qua mấy trăm năm, vẫn hiện ra chất gỗ tinh tế tỉ mỉ, tản mát ra một mùi hương thơm ngát.

Sau khi Trang Duệ quan sát nửa ngày, ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão nhân, hỏi:

- Hạ bá, khối mộc bản này, ngài muốn bán bao nhiêu tiền?

- Cái này... Cái này, ba mươi vạn...

Hạ bá chần chờ một chút, báo ra một giá cả, nhưng lại làm cho rất nhiều người ở trong phòng lắc đầu, bọn họ đều là người Hà Nam, cho nên không lạ gì mộc bản Chu Tiên Trấn, mộc bản giống như vậy, giá cao nhất, không thể hơn mười vạn.

- Vị lão bá này, ba mươi vạn có chút cao quá.

- Đúng vậy a, tuy hiện giờ còn rất ít mộc bản, nhưng đến Chu Tiên Trấn vẫn có thể mua được.

Trong phòng này vẫn có người trong nghề, cho nên cho rằng Hạ bá đang dùng công phu sư tử ngoạm, chỉ bằng việc Trang Duệ xem xét giá trị tương lai của vật phẩm, hắn tuyệt đối biết rõ cái giá này quá cao.

- Ba mươi vạn?

Trang Duệ cũng có chút nhíu mày, giá tiền này còn cao hơn so với dự đoán ban đầu của hắn.

- Là ba mươi vạn, Trang lão sư, vật này là truyền thừa trong nhà, hiện tại lấy nó bán đi, đã là xin lỗi tổ tông, ít hơn ba mươi vạn, tôi không bán, cùng lắm là dọn nhà ra ngoại ô thôi.

Hạ bá đối với cái mộc bản này rất có cảm tình, khi còn bé đã thường xuyên nhìn thấy, sau này theo người nhà chạy nạn tới Trịnh Châu, lúc ấy không mang theo cái gì, chỉ mang theo khối mộc bản này, có thể nói, cái mộc bản này, cũng ký thác một ít hoài niệm về tổ tiên của lão nhân.

- Được rồi, Hạ bá, cứ theo lời ngài nói, ba mươi vạn, ghi vào hiệp nghị đi, Bành Phi, lấy ba mươi vạn ra.

Trang Duệ suy nghĩ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định mua, khối mộc bản này rất rõ ràng là được người có chuyên môn cao ở Sơn Đông điêu khắc mà thành, mà nó được bảo tồn từ đời Thanh tới giờ, không có một tia vết rạn và mối mọt, xem như cực kỳ khó có được.

- Trang ca, thứ này đáng giá ba mươi vạn sao?

Bành Phi lấy từ trong ba lô ra một xấp tiền ba mươi vạn, đặt ở trên bàn.

Bành Phi nói ra vấn đề, cũng chính là suy nghĩ trong lòng của những nhà sưu tập đứng xung quanh, tốn ba mươi vạn để mua một thứ chỉ có giá cao nhất là mười vạn, sinh ý này chắc ăn là lỗ lả.

Trang Duệ nghe vậy cười cười, nói ra:

- Bành Phi, tuy khối mộc bản này không ở vào cuối đời Minh, thì nó cũng phải vào đầu thời Khang Hi, cũng được xem là trân quý, nói theo một cách nào đó, giá của nó khoảng mười vạn, tối đa là nhiều thêm khoảng năm vạn. Thứ hai, thủ pháp tạo hình của mộc bản này, mọi người cũng biết, Đào Mộc có tính trừ tà, Đòa Mộc ở Sơn Đông Phì Thành, càng là thần vật trừ tà, chỉ bằng điểm này, có thê tăng thêm năm vạn. Thứ ba, khối mộc bản này rất hoàn hảo, không có chút mối mọt nào, hơn nữa chạm trổ tinh xảo, cho nên tăng thêm năm vạn.

Mọi người trong phòng nghe rất thú vị, một người la lớn:

- Trang lão sư, thế năm vạn còn lại thì sao?

Trang Duệ nghe vậy liền khoát khoát tay với mọi người, vừa cười vừa nói:

- Các vị lão bản, cái mộc bản này là vật tổ truyền của Hạ bá, tuy tôi không phải là quân tử, nhưng cũng có thể xem là người tốt, lại thêm năm vạn, có được không?

- Tốt, Trang lão sư nói hay lắm!

- Trang lão sư nhân nghĩa a!

- Đúng vậy a, có tình có nghĩa, như vậy mới là nhân tài xứng với hai chữ chuyên gia, lại nói, Trang lão sư, nếu sau này tôi có đồ tốt, nhất định sẽ đi Bắc Kinh tìm ngài.

Trang Duệ nói lời này làm cho không ít người trong phòng lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, mà những người chờ giám định ở bên ngoài, cũng là nhao nhao nhếch ngón tay cái lên, những lời này của Trang Duệ, triệt để làm cho những người trà trộn trong thành đồ cổ này, tâm phục khẩu phục.

- Trang lão sư, cảm ơn ngài, thật sự rất cảm ơn ngài...

Hạ bá đã hơn sáu mươi tuổi, sau khi nghe được lời này của Trang Duệ, nhịn không được mà lấy khăn tay ra lau nước mắt.

Đầu năm nay, chuyện gì khó nghe được nhất, không có gì khác là vay tiền, trừ những người thân thuộc như cha mẹ anh em, thì những người khác chỉ được cái miệng, bởi vì có những người vì vay tiền mà tình cảm khô héo hoặc trở mặt thành thù, lúc nào cũng có thể nghe thấy.

Vì mua căn phòng này, Hạ bá đã phải liếm láp mặt mo cầu cạnh không ít người, đều không ngoại lệ, đều bị sập cửa vào mặt, hắn không thể ngờ rằng, người chỉ mới gặp lần đầu trước mặt này, lại dễ dàng đáp ứng như vậy.

Kỳ thật có không ít người xem mộc bản của Hạ bá, cũng biết được giá của mộc bản, mua cái mộc bản này, Trang Duệ đã cho thêm hắn năm vạn tiền nhân tình.

- Hạ bá, cái mộc bản này đại diện cho truyền thống quốc gia chúng ta, mà mộc bản từ thời Minh Thanh lưu lại, giá cả chỉ có càng ngày càng cao, lại qua mấy năm nữa cũng không dưới ba mươi vạn đâu, lúc đó lão nhân gia đừng đổi ý đấy nhé...

Trang Duệ cười, lời này của hắn thật ra là an ủi lão nhân này, thứ hai lời này của Trang Duệ cũng là thật, từ thập niên chín mươi, ở Sơn Tây tốn năm ba trăm tiền là có thể mua được đồ sơn, hiện giờ năm ba vạn còn không mua được, theo thời gian chuyển dời, những vật này chỉ có tăng giá thêm chứ không giảm giá.

Sau khi khách sáo với Hạ bá vài câu, Trang Duệ xoay đầu lại, nhìn về phía Trương Lực, nói ra:

- Trương quản lý, an bài mấy người giúp Hạ bá mang tiền về nhà hoặc ra ngân hàng, nhiều tiền như vậy cầm về không được tốt lắm.