Chương 721: Dương Kiếm. (1)

Thi họa nên tập trung thành một nơi dành cho danh gia, chẳng những có thể có một loạt tác phẩm công đình, hơn nữa Tạ Quân Tống nghe Trang Duệ sắp khải trương bảo tàng, nói cho lão gia tử nhà bình nghe, vị lão gia kia không chỉ trả lại bức họa của Đường Bá Hổ là Lý Đoan Đoan Đồ,cộng thêm mấy tác phẩm của danh gia, làm phong phu cho triển lãm danh họa.

Hơn nữa trên tay Trang Duệ, còn một đòn sát thủ, đó chính là mười ba tấm phác họa của Picasso, tuy gần vài năm nay, người trong nước thu thập một ít bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng, nhưng các tác phẩm đỉnh cấp của các danh họa Van Gogh và Picasso, những thứ này là độc phẩm của Trang Duệ.

Có những nhà sưu tập, khi biết bảo tàng của Trang Duệ có trao đổi đồ sưu tập với bảo tàng mỹ thuật Murs, đều vô tình hữu ý đề cập với Tràng Duệ chuyện trao đổi tinh phẩm, tin tức này được phán tán lên inte, cho nên có nhiều nhà bảo tàng trong nước, đều hỏi thăm thời gian Trang Duệ khai trương bảo tàng.

Nhưng vào lúc này Trang Duệ xuất hiện ở đây, chính là muốn cáo từ Hoàng Phủ Vân, bởi vì hắn và Tần Huyên Băng đã thương lượng tốt, thừa dịp trước kia bảo tàng khai trương có chút thời gian rảnh, chuẩn bị đi Hải Nam quay phim chụp ảnh cô dâu.

Mà phỏng vấn nghiên cứu sinh của Trang Duệ được thông qua, đến nay còn có hai tháng, muốn bắt đầu hoàn thành, trước đây, Trang Duệ quyết định xử lý chuyện hôn sự, Tần Huyên Băng bị treo danh phân hôn thê, đã ở nhà mình được nửa năm, trong lòng Trang Duệ có chút băn khoăn.

Lúc nhà bảo tàng khai trương cũng là lúc động phòng hoa chúc, đây là chuyện trọng yếu trong nhân sinh của Trang Duệ, đại biểu cho sự nghiệp và tình yêu của Trang Duệ, đây đều là thời điểm chín muồi, dựa theo cách nói của Âu Dương Quân, đây gọi là song hỷ lâm môn.

Hiện tại Trang Duệ sưu tầm cổ vật, vẫn có chút ít, cho dù tính cả số đao kiếm mà Hoàng Phủ Vân sưu tầm được cũng chưa đạt tới một ngàn năm trăm món, so sánh với số tinh phẩm hơn vạn món của các nhà bảo tàng, nội tình còn thua kém quá xa.

Từ diện tích bảo tàng mà nói, bảo tàng Định Quang của Trang Duệ, tuy không bằng với các nhà bảo tàng quốc gia.

Nhưng so với các nhà bảo tàng có chữ Trung Quốc, thì còn lớn hơn rất nhiều.

Trong quy hoạch lúc trước, Trang Duệ dựa theo đồ cổ mà phân loại, tổng cộng chuẩn bị xây sáu khu triển lãm.

Theo thứ tự là thi họa, gốm sứ, vũ khí, đồ đồng, đồ mộc, triển lãm phụ lục. Nhưng từ tình huống trước mắt, có thể mở ra một nửa đã là không tệ rồi.

Bảo tàng có diện tích gần hai vạn mét vuông, có tác dụng thật sự chỉ hơn một nửa, dựa theo tưởng tượng của Trang Dụê, hiện tại khu thi họa thiếu rất nhiều món, chỉ có bia đá, chữ cổ.

Các hạng mục khác chỉ miễn cưỡng duy trì, còn cần bổ sung rất nhiều cổ vật.

Mà dù đồ sứ có gốm Thanh Hoa với tư cách là trấn quán chi bảo, nhưng những món đồ gốm trước đời Nguyên cực ít, mà những món đồ gốm đời Đường không có món nào, gốm sứ Hán Đường không kiện nào.

Chỉ có duy nhất khi triển lãm đao kiểm cổ là có thể đem ra triển lãm.

Mà trong số đồ triển lãm này, cũng chỉ có thanh Định Quang Kiếm là của Trang Duệ, số còn lại toàn bộ đều là của Hoàng Phủ Vân.

Về phần triển lãm đồ đồng, trên tay Trang Duệ chỉ có ba món đồ đồng mua được ở Tế Nam, nhưng vẫn chỉ là các món đồ nhỏ, không ngờ rằng, Định Quang Kiếm lại được làm bằng đồng, nhưng dựa theo công dụng, chỉ có thể phân nó đến triển lãm trong khu đao kiếm cổ.

Mà đồ mộc và đồ phụ lục, càng không có món nào, cũng chỉ có cái chiêu bài mà thôi, hiện giờ trong tay của Trang Duệ chỉ có vài món vàng bạc và châu báu mang đến từ Myanma, nhưng cũng không thể chống đỡ nổi.

Nhưng việc này không có biện pháp, Trang Duệ chuẩn bị đợi đến lúc rảnh rỗi, chạy ra thị trường đồ cổ khắp cả nước, sàng chọn một lượt, đem những thứ cổ vật quý giá thất lạc trong dân gian trở về, sau khi đào một lượt, Trang Duệ mới khai trương bảo tàng.

Mà tất cả các phòng đấu giá trong nước đều là mục tiêu của Trang Duệ, tuy với thân gia của hắn hiện giờ, còn chưa đủ để tranh giành với những siêu cấp cự phú kia, nhưng nếu trải qua thời gian ngắn. Tiền lời từ các hạng mục đầu tử của hắn phát triển, Trang Duệ tuyệt đối có thể hô phong hoán vũ trong nước.

- Hoàng Phủ ca, chuyện cổ vật trong mấy ngày tới giao cho anh, nghe nói vài ngày tới sẽ có đấu giá ở Hãn Hải, anh nên đi xem, nếu có vật gì tốt, liền chụp về, những thứ nên chụp nhiều nhất nên là các vật nhỏ có giá tiện nghi.

Trong thời gian hắn trở về Bắc Kinh, Trang Duệ trước trước sau sau tiêu hết một ngàn vạn, hiện tại kinh tế của hắn chỉ còn hại hơn hai ngàn vạn nhân dân tệ mà thôi, còn đang thiếu nợ tiền công của Hoàng Phủ Vân.

- Những thứ nên chụp là vật gì? Có bao nhiêu tiền?

Hoàng Phủ Vân là nhân vật thăng tiến rất nhanh, từ khi trở về nước, chẳng những hắn quản chuyện ở nhà bảo tàng, còn đem tất cả các sản nghiệp của Trang Duệ điều chỉnh thật tốt.

Nhưng Hoàng Phủ Vân đưa ra đề nghị, bảo Trang Duệ lúc này tận lực không động tới sản nghiệp ở Bành Thành và Tần Thụy Lân Tư tránh trường hợp xảy ra chuyện, tài chính sẽ không đủ.

Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu trong thời gian gần đây Trang Duệ ngượng ngùng, nếu không dùng tiền ở Tần Thụy Lân Tư, thì doanh thu trong mấy tháng nay của hắn cũng hơn hai ba ngàn vạn.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, nói ra:

- Hai ngàn vạn, tối đa chỉ có thể cấp cho huynh hai ngàn vạn.

Cho Hoàng Phủ Vân hai ngàn vạn, thì trong tay của Trang Duệ chỉ còn lại ba bốn trăm vạn nhân dân tệ. Nhưng đến năm thứ hai thì phỉ thúy ở Myanma tiến hành sản xuất đại trà, nhưng phải mười ngày sau, hắn mới nhận được tiền lời đầu tiên từ các mỏ phỉ thúy, dựa theo Hồ Vinh đánh giá, chắc có lẽ không thấp hơn ba ức nhân dân tệ.

Nếu như không phải có nhiều chuyện trong nước quấn thân. Trang Duệ cũng muốn đi đấu giá, đối với hắn mà nói, đồ cổ chính là những thứ sinh lời, nhưng Trang Duệ không biết, nếu lần này hắn đi ra ngoài, chỉ sợ không còn nhẹ nhàng như vậy.

Bởi vì rất nhiều người đều có ý, chuẩn bị đi theo đằng sau Trang Duệ chiếm tiện nghi, mà lúc đó bên cạnh của hắn sẽ xuất hiện rất nhiều ruồi, Trang Duệ không đi đấu giá, làm cho rất nhiều người thất vọng.

Hiện tại đang đấu giá tranh chữ của danh gia, mà đó cũng là thứ mà bảo tàng của Trang Duệ đang thiếu, nếu như bức tranh chữ không lớn, giá cả cũng không cao, cho nên Trang Duệ bảo Hoàng Phủ Vân đi, dùng tranh chữ để tăng sự phong phú cho bảo tàng.

Về phần gốm sứ thời Hán Đường, so với đồ sứ Tống Nguyên Minh Thanh mà nói, chế tác thô ráp hơn một ít, trừ gốm sứ đời Đường, giá cả không cao, sở dĩ đi mua những thứ này, bởi vì Trang Duệ muốn trong triển lãm đồ gốm sứ của mình không xuất hiện tình huống tuyệt tự.