Chương 711: Dư Chấn Bình. (2)

Dư Chấn Bình đi dọc theo đường sắt bốn ngày, tìm kiếm đồ ăn trong các ngôi nhà van đường, lúc khát thì đến những điểm sửa chữa bảo hành mà uống, cuối cùng đi vào Hà Nam Trịnh Châu, lúc trước Dư lão đại đã bố trí ba điểm dừng chân ở chỗ này.

Những năm này bọn họ trộm mộ và sắp đặt bán ra ngoài, đều cần ba nơi để giấu, nhưng hắn tuyệt vọng, bởi vì hắn từ ba điểm này, chỉ tìm được gần sáu trăm nhân dân tệ.

Mặc dù Dư Chấn Bình nhỏ con, nhưng sáu trăm nhân dận tệ có thể làm gì? Vì vậy Dư Chấn Bình cầm đồ đồng, dùng sáu trăm nhân dân tệ này làm lộ phí, chạy đến Hà Bắc, muốn bán hai cái chân nến bằng đồng này lấy hai vạn, nhưng thời điểm giao dịch, bị cảnh sát nhìn chằm chằm vào.

Lúc ấy Dư Chấn Bình ném nến cướp được tiền, ỷ vào mình nhỏ con dễ lẫn trốn, cho nên mới mạo hiểm trốn thoát được.

Nhưng sau đó, Dư Chấn Bình tức giận muốn bốc khói, hắn liều mạng như vậy, không ngờ trong đó có một vạn năm ngàn đều là tiền giả.

Dư lão đại là người giảo hoạt, lòng nghi ngờ rất nặng, tuy thành viên trung tâm trộm mộ đều là người trong nhà, nhưng Dư lão đại vẫn phân công mỗi người riêng lẻ, mỗi người đều phụ trách quản một công việc, hơn nữa còn cấm mọi người hỏi đối phương đang phụ trách việc gì.

Còn về chuyện tiền bạc, đương nhiên do một tay Dư lão đại nắm giữ, lúc ấy Dư lão lục phụ trách liên lạc với Hồng Kông, hắn phụ trách hối lộ cho cảnh sát Quảng Đông, mà đầu tuyến chỉ có một mình Dư lão đại nắm giữ.

Mà Dư lão đại lúc ở Thiểm Tây xúc động chơi lớn, cho nên liên hệ với Hồng Kông đã bị đứt hoàn toàn.

Dư Chấn Bình một mực phụ trách tìm mộ và đào mộ, về phần những địa điểm giấu đồ cổ, cũng là lúc Dư lão lục bị đánh gục mới biết, bởi vì dáng người thấp bé, Dư Chấn Bình lại không biết liên hệ với ai, cho nên có đồ cổ mà không biết bán cho người nào.

Sở dĩ hắn chạy từ Hà Bắc đền một thành phố lớn để giao dịch, chính là vì không muốn bị người ta hoài nghi là đang ẩn thân ở Trịnh Châu, nhưng Dư Chấn Bình không nghĩ tới là, hắn vẫn gặp chuyện không may.

Mạo hiểm có thể bị bắt, chạy ra bán đồ cổ, lại chỉ thu được năm ngàn, mà số còn lại là tiền giả, làm chi Dư Chấn Bình suýt phát điên, nghĩ lại chuyện này, hắn có cảm giác không đúng, chuyện này hẳn là do đối phương an bài.

Hắn biết rõ thì sao chứ? Chẳng lẽ cầm súng quay lại bắn chết người ta? Nếu Dư lão bát có gan như vậy, hắn cũng không giống như chuột chạy qua đường thế này, chỉ sợ đã sớm mang vài món đồ cổ nhập cư trái phép trốn ra ngoài rồi.

Sau chuyện này, Dư Chấn Bình biết rõ mình không phải là người buôn bán, ai thấy hình dạng của hắn, chỉ sợ sẽ nghi ngờ, lại thêm lần này đi ra ngoài, nhìn thấy mình bị truy nã, sau khi Dư Chấn Bình trở lại Trịnh Châu, liền ẩn nấp, không dám đi ra ngoài hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Tuy Dư lão bát nhỏ con, nhưng sức ăn không nhỏ a. Hơn nữa tuy nhà ở không cần tiền, nhưng tiền điện nước vẫn phải trả chứ? Chỉ có năm ngàn, căn bản là không đủ tiêu, sau bảy tám tháng, rốt cuộc Dư Chấn Bình cũng hết tiền.

Cả phòng đều là đồ cổ không sai, nhưng không thể thay cơm được, lúc này Dư Chấn Bình không muốn trông coi núi vàng mà chết đói.

Thời điểm còn bốn trăm nhân dân tệ cuối cùng, Dư Chấn Bình mới đi xe lửa đến Bắc Kinh, tốn mất hai trăm tám mươi nhân dân tệ thuê căn phòng có giường lớn này, tổng cộng có một diện tích bốn mét vuông dưới tầng hầm ngầm này.

Nơi này đối với người khác là khổ không thể tả, nhưng Dư Chấn Bình lại thích ứng với nơi này, nếu không phải gian phòng đối diện dùng tấm ván ngăn cách, vào ban đêm đều truyền ra tiếng rên rỉ, thậm chí Dư Chấn Bình muốn ở nơi này không đi.

Nhưng lần này tới Bắc Kính, đó là vì hắn muốn bán hai món Thanh Đồng Tước này, ý định của Dư Chấn Bình cũng tốt, bán hai món này được hai mươi vạn. Sau đó trở lại Trịnh Châu trốn thêm năm ba năm, đợi không còn tiếng gió nào nữa, thì hắn sẽ nghĩ biện pháp trốn ra nước ngoài.

Dư Chấn Bình biết rõ, dựa vào những tội mà hắn phạm phải trong những năm qua, nếu như bị bắt, tuy không đến mức xử tội tử hình, nhưng cả đời còn lại phải sống trong bốn bức tường giam lạnh lẽo.

Nếu kế hoạch không có biến hóa, thì Dư Chấn Bình muốn bán hai món Thanh Đồng Tước này với giá thấp nhất là năm mươi vạn nhân dân tệ, không nghĩ tới vừa tới Bắc Kinh này, mọi người đều cho cái giá quá thấp, người ra giá cao nhất chính là thanh niên trẻ tuổi kia.

Sau khi nhận được điện thoại của Hầu tử, Dư Chấn Bình đã chờ ở tầng hầm ngầm này suy nghĩ cả ngày, cuối cùng hắn vẫn quyết định bán, tình hình kinh tế của hắn rất căng thẳng, nếu không bán, đừng nói là tiền phí điện thoại, tiền phòng hắn cũng không còn, chứ nói gì đến tiền ăn uống để sống?

- Trang ca, tên họ Nhâm kia đã đáp ứng, bán hai món kia với giá mười vạn, ngài đúng là cao tay a.

Sau khi được "người họ Nhâm" kia gọi lại, hầu tử vội vàng bấm điện thoại cho Trang Duệ, hắn cũng biết, mọi người trong Phan gia viên này đều muốn hai vật kia, hắn không ngờ Trang Duệ ép giá ác như vậy, mà tên kia vẫn chịu bán.

- Ừ, ta biết rồi, ngươi chờ một chút, ta phải đổi nơi nói chuyện.

Trang Duệ đang ở nhà cũng mẹ với cô vợ tương lai, cộng thêm Từ đại minh tinh tới chơi, bọn họ đang ngồi chơi mạt chược, vận may của Trang Duệ đúng là không tốt lắm, từ lúc bắt đầu chơi tới lúc này, hắn đều là người thua cuộc.

Cho nên hắn đứng dậy cáo lỗi, bảo Bành Phi đang ngồi xem vào thay chỗ cho hắn, Trang Duệ cầm điện thoại đi vào phòng, nói ra:

- Hầu tử, đồng ý giao dịch rồi sao? Đối phương muốn dùng chi phiếu hay tiền mặt?

- Trang ca, buổi sáng tên họ Nhâm điện thoại cho tôi, hắn bảo muốn tiền mặt, hơn nữa bảo chúng ta cùng đi ra ngăn hàng để rút.

Hầu tử có chút không rõ, giao dịch thì cứ đi ra ngân hàng trực tiếp chuyển khoản là xong, nhưng hắn nào biết, Dư Chấn Bình không có tài khoản ngân hàng, những tài khoản ngân hàng lúc trước đều ở trong tay Dư lão đại, nói đi thì cũng nói lại, dù cho có, Dư Chấn Bình cũng không dám dùng, nói không chừng sẽ bị cảnh sát nhìn chằm chằm.

Về phần muốn đi ngân hàng để rút tiền, chính là vì Dư Chấn Bình sợ đó là tiền giả, hắn đã ăn thiệt thòi một lần, cho nên hắn không muốn tiếp tục giống như lần trước, phải nhìn tận mắt tiền rút từ ngân hàng ra, khi đó còn có thể là giả sao?

- Được, không thành vấn đề, sáng sớm ngày mai ta sẽ đi Phan gia viên, đưa thẻ cho ngươi, ngươi tìm người dẫn hắn đi lấy tiền, nhớ kỹ, ngươi chỉ là trung gian, còn người khác mua đồ.