Chương 650: Đầu cơ trục lợi. (7)

Mới nghe thấy Trang Duệ nói thế, thần sắc Bath vốn buông lỏng, thân thể ngồi thẳng, nhưng khi nghe Trang Duệ nói những câu cuối, lông mày của hắn nhíu lại.

- Trang tiên sinh, xin hỏi ngài có thể xuất ra bao nhiêu tác phẩm của Picasso, muốn trao đổi những món nào?

Trang Duệ vừa mới mở miệng muốn trao đổi tất cả tác phẩm của Freyr quyên tặng, hơn nữa còn yêu cầu lựa chọn thêm vài món tác phẩm nghệ thuật, đây là điểu Bath không thể tiếp nhận, phải biết rằng, đồ cổ đặt triển lãm trong bảo tàng, đều là tinh phẩm trong tinh phẩm, cho dù Bath nguyện ý, chỉ sợ ban giám đốc cũng có tiếng nói khác.

- Năm tấm.

Trang Duệ duỗi một bàn tay, nói ra:

- Tôi sẽ xuất năm tác phẩm của Picasso, đổi lấy mười tám kiện tác phẩm Trung Quốc do Freyr quyên tặng, mặt khác ở trong viện bảo tàng, tôi còn muốn chọn lựa ba vật.

- Ah, không... Không có khả năng, trời ơi, Trang tiên sinh, ngài đề nghị chẳng khác gì ăn cướp, đây là chuyện không có khả năng.

Sau khi nghe Trang Duệ nói, Bath liền đứng bật dậy, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, dù hắn có ý muốn nhượng tặng phẩm của Freyr, nhưng không thể nghĩ tới, Trang Duệ chỉ nguyện ý lấy ra năm tác phẩm của Picasso.

So sánh với mong muốn tâm lý của Bath, kém nhau quá lớn.

- Bath tiên sinh, xin ngài không nên kích động như vậy, nên ngồi xuống bàn bạc với nhau a.

Khí độ Trang Duệ lúc này hoàn toàn không giống như một người hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt của hắn không để ý tới vẻ phẫn nộ của Bath, hắn khoát khoát tay, bảo Bath ngồi xuống.

- Trang tiên sinh, đúng là tôi có thành ý muốn trao đổi tác phẩm nghệ thuật với ngài, nhưng đáng tiếc là, tôi nghe lời ngài nói, hình như không có bao nhiêu thành ý, tôi nghĩ, ngài có cần giải thích một chút hay không?

Cử động vừa rồi của Bath, có nửa thực, một nửa khác, chẳng qua là làm bộ mà thôi.

Bath phụ trách công tác vận hành của nhà bào tàng, có đôi khi cũng ra tay chụp lấy một ít đồ vật trong phòng đấu giá, cho nên đối với hành vi buôn bán này không có gì lạ, hành vi vừa rồi của hắn, biểu hiện ra bất mãn của bản thân, tăng thêm áp lực tâm lý cho người trẻ tuổi ngồi đối diện mà thôi.

- Ha ha, chẳng lẽ Bath tiên sinh muốn dựa vào một tác phẩm của Picasso đổi với một món cổ họa của Trung Quốc?

Trong miệng Trang Duệ cười lớn, mà ý khinh thường trong tiếng cười, truyền vào tai Bath rất rõ ràng.

Không đợi Bath trả lời, Trang Duệ nhanh chóng hỏi tiếp:

- Bath tiên sinh, xin hỏi một chút, ngài biết rõ giá cả một bức tranh của Picasso, là bao nhiêu không?

Bath nghe vậy liền sững sốt một chút, vô ý thức nói ra:

- Đương nhiên biết rõ, bức tranh Garcon a la Pipe của Picasso có giá một trăm lẻ bốn triệu đô la, đây là kỷ lục hội họa thế giới, mà bức họa kia cũng là bức họa sang quý nhất thế giới.

Đừng nói Bath là người điều hành của bảo tàng Murs, chỉ cần là người hơi có chút am hiểu với tác phẩm nghệ thuật, đều sẽ biết những kiến thức này, Bath trả lời cực kỳ thuận miệng, nhưng sau khi nói xong, cảm giác có chút không đúng.

- Đúng vậy, Bath tiên sinh, ngài trả lời hoàn toàn chính xác.

Trang Duệ cười cười, cho Bath cảm giác, hắn cảm thấy mình bị người ta dắt mũi, làm cho Bath không thoải mái.

- Nhưng Bath tiên sinh, ngài lại không biết, bức họa của Trung Quốc, giá cả cao nhất, chỉ đạt tới hơn bốn trăm ngàn đô la mà thôi, đó là tác phẩm Hoàng Hà Tụng của Trần Dật Phi, từ đó mà so sánh, dùng họa phẩm của Trung Quốc đổi lấy tác phẩm của Picasso, ngài không cảm thấy hợp lý sao?

Trang Duệ nói lời này làm cho Bath há hốc mồm, giá tiền này kém đến mức không hợp thói thường, chỉ luận con số, giá cả tranh của Trung Quốc không bằng số lẻ của Picasso.

- Mặt khác tôi muốn nói cho ngài, đừng tưởng rằng tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc đều cao như thế, không tính tranh chữ, tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc trên thị trường đấu giá quốc tế cao nhất chỉ đạt bốn ngàn một trăm năm mươi vạn đô la Hồng Kông, chuyện này diễn ra ở Hồng Kông Tô Phú Bỉ đấu giá hội.

Mà thứ có giá hơn bốn ngàn vạn đô la Hồng Kông này là Ung Chính Phấn Thải Bức Đào Cảm Lãm Bình, cũng đại biểu cho thành tựu cao nhất của tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc, Bath tiên sinh, những thứ mà ngài cho là tinh phẩm, có thể tốt hơn một món đồ sứ tinh mỹ sao?

Trang Duệ không cho Baht kịp phản ứng, lại cho hắn thêm một mồi lửa, đốt Bath choáng váng đầu óc, dựa theo tính toán của Trang Duệ, giống như mình dùng năm tác phẩm của Picasso, để đổi lấy hơn mười kiện tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, mình chiếm đại tiện nghi sao?

Nhưng trong lòng của Bath xuất hiện một cảm giác là lạ, nhưng lại không thể nói được, bỗng nhiên đầu óc của Bath sáng ngời, chen ngang lời nói của Trang Duệ, mở miệng nói ra:

- Trang tiên sinh, ngài không thể tính toán như vậy, mỗi kiện tác phẩm nghệ thuật, đều có giá trị độc nhất vô nhị của nó, hơn nữa tác phẩm Picasso của ngài, chỉ là phác hoạ mà thôi, cũng không phải bức tranh của Picass.

- Không... Không, Bath tiên sinh, chẳng lẽ ngài đã quên sao? Tác phẩm của Picasso, bất kể là bức tranh, phác họa hay tranh khắc bản, đều là độc nhất vô nhị. Được rồi, dựa theo giá trị mà nói, những bức tranh của bảo tàng cất giữ, một bộ tối đa không cao hơn mười ngàn đô la, nhưng bức phác họa này của Picasso, một bức cũng có giá cao hơn ba trăm ngàn đô la, hơn nữa mấy bức này đều là một bộ, chắc hẳn giá trị phải rất cao a?

Trang Duệ cũng không muốn làm thấp giá trị tác phẩm trong nước mà nâng giá cho mình, nhưng lời hắn nói là sự thật, thời điểm lăng xê cho các bức họa cung đình Trung Quốc là cuối năm 2006, mà bây giờ mới là 2005, giá tranh cung đình của nhà Thanh vẫn tương đối thấp.

Trang Duệ phân tích làm cho Bath trầm mặc, Trang Duệ nói đúng, chỉ dựa vào lực ảnh hưởng mà nói, những bức cổ họa Trung Quốc mà mình đặt trong kho này, không cách nào so sánh được với Picasso, cả hai không cùng một cấp bậc.

Từ khía cạnh hiệu quả và lợi ích của cả hai mang lại, đương nhiên Bath vẫn chọn tác phẩm của Picasso, hắn tuyệt đối không cho rằng bảo tàng Murs triển lãm những bức tranh cung đình ăn mặc kỳ quái của người Trung Quốc, có thể hấp dẫn du khách bỏ chín Euro ra để mua vé vào cửa bào tàng tham quan tác phẩm của Picasso.

- Trang tiên sinh, tôi thừa nhận, ngài nói rất có đạo lý, nhưng một nửa sở hữu của bảo tàng Murs vẫn thuộc về nhà nước. Nếu như muốn đem đồ cất giữ ra ngoài, nhất định phải được hội đồng nghệ thuật quốc gia xem xét, tiến hành ước định giá trị vật phẩm song phương giao dịch, bởi vì ngài muốn trao đổi quá nhiều thứ, ta sợ hiệp hội sẽ không đồng ý phê duyệt chuyện này.