Chương 639: Cây kim so với cọng râu. (3)

- A? Hoàng Phủ huynh, trong lúc này, nên làm thế nào?

Trang Duệ cũng biết rõ từ phác họa của Picasso, tuyệt đối có thể đầu cơ trục lợi, hoàn toàn có thể trao đổi với đồ cổ cùng giá trị của Trung Quốc, nhưng Trang Duệ không rành về các buổi đấu giá quốc tế, cho nên hắn ra cái giá quá ác, chỉ sợ sẽ dọa người ta chạy mất.

Hoàng Phủ Vân vừa cười vừa nói:

- Hơn ba mươi bức phác hoạ, muốn tất cả đều là của Picasso, hắc hắc, có nên đem Định Quang Kiếm đi đổi không? Chỉ sợ không kém nhiều lắm, chỉ sợ đến lúc đó, người ta sẽ cầu ngươi đem đổi đấy.

- Kháo, đúng là quá ác a, bọn họ sẽ đồi sao?

Trang Duệ bị lời nói của Hoàng Phủ Vân làm giật mình, giá cả của những món đồ cổ này, hoàn toàn có thể sánh ngang với quốc bảo Định Quang Kiếm, thế thì giá của nó trên thị trường quốc tế cực cao a, tuy tác phẩm của Picasso rất ít khi xuất hiện, nhưng trong dân gian vẫn có truyền lưu, một giao dịch chịu thiệt như thế, có người làm sao?

- Có, nhất định sẽ có.

Hoàng Phủ Vân khẳng định gật đầu, nói ra:

- Bán đấu giá sẽ không cho đổi, bởi vì bọn họ chú ý tới tối đa hóa lợi nhuận, nhưng những bảo tàng đồ cổ Trung Quốc, nhất định sẽ đổi.

Đối với những người kia mà nói, giá trị của cổ vật mà họ cất giữ không phải trọng yếu nhất, bọn họ coi trọng nhất là danh tiếng, trong lòng của những người này, một trăm món đồ cổ của Trung Quốc, còn không bằng một tác phẩm của Picasso.

Trang Duệ nghe thấy lời này của Hoàng Phủ Vân cũng không tức giận, bởi vì hắn biết rõ, Hoàng Phủ Vân nói là sự thật, vào mấy năm trước, giá cả của đồ cổ Trung Quốc trên thị trường quốc tế cũng không cao, nhưng mấy năm gần đây được các nhà đấu giá đẩy giá lên cao một chút.

Nhưng trong suy nghĩ của các nhà sưu tập Âu Mỹ, giá trị đồ cổ của Trung Quốc còn lâu mới có thể so sánh với Van Gogh và Picasso.

So sánh tác phẩm với nhau, theo từ trước tới nay, trong mười bức tranh đất nhất thế giới hiện này, có bốn tấm thuộc về Picasso, nhưng không có một bức nào của Trung Quốc trong mười bức tranh đó.

- Hoàng Phủ huynh, mấy ngày tới ta muốn đi Luân Đôn, huynh phải nắm chắc thời gian a.

Trang Duệ ngẫm lại, hắn bàn giao nhắn nhủ với Hoàng Phủ Vân một câu, lần này có một buổi biểu diễn các tác phẩm dành riêng cho cổ vật Trung Quốc ở Paris, Trang Duệ có tham gia hay không không quan trọng, nhưng thời gian của hắn rất gấp gáp, bởi vì đây là chuyện mà mẹ vợ giao phó.

- Lão đệ, ngươi cứ yên tâm di, lần này nhất định phải đánh cho đám người nước ngoài kia chảy máu.

Hoàng Phủ Vân ngẫm lại cũng cảm thấy hưng phấn, nói tiếp:

- Được rồi, bữa cơm này ta không ăn, ta phải đi tìm người trước, lão đệ, ngươi phải cam đoan những thứ này là thật đấy, nếu không, sau này ta không thể lăn lộn trong giới đồ cổ ở nước ngoài nữa rồi.

Mấy ngày nay người sưu tập từ các nơi trên thế giới đổ về Paris, quả thực là có không ít người, đều là những cự phú, bọn họ chính là đối tượng mà Hoàng Phủ Vân mời chào, hơn nữa Hoàng Phủ Vân cũng biết, trong những người này, hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít đồ cổ Trung Quốc.

Đợi đến lúc Hoàng Phủ Vân rời đi, Trang Duệ lập tức gọi cho điện thoại Bành Phi, bởi vì sau khi nghe Hoàng Phủ Vân nói thế, trong nội tâm Trang Duệ cũng có cảm giác lo được lo mất, vạn nhất phác họa bị người ta đánh cấp, thì khi đó khóc không ra nước mắt, không ai có thể bảo đảm hơn tiểu tử Bành Phi kia cả.

- Trang lão đệ, ngươi ở đâu? Ở khách sạn nào? Có gì tốt, lão đệ cứ chuẩn bị đi, ta sẽ mang một vị bằng hữu từ nước Anh tới ngay.

Trang Duệ vừa mới mở cửa phòng khách sạn, liền nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Vân.

- Trang Duệ, thế nào?

Sau khi Tần Huyên Băng nhìn thấy Trang Duệ tiếp nhận điện thoại, sắc mặt cổ quái, nhịn không được hỏi một câu.

- Không có việc gì, Hoàng Phủ Vân nói sẽ lập tức dẫn người tới xem các bản phác họa của Picasso, Huyên Băng, em vào trong trước đi, anh ở phòng khách chiêu đãi bọn họ.

Sau khi chia tay Hoàng Phủ Văn ở trong nhà ăn, còn không tới một giờ, Trang Duệ không nghĩ tới hiệu suất làm việc của Hoàng Phủ Vân lại cao như vậy, Bành Phi vẫn đang chạy tới đây mà thôi, có lẽ vừa rồi tiểu tử này trên đường phố mua hoa tặng cho bạn gái của mình, nước Pháp nổi tiếng về hoa khắp thế giới mà.

- Được rồi, Trang Duệ, cố gắng lên!

Tần Huyên Băng phất phất nắm đấm trước ngực nhìn Trang Duệ, sau khi tiến vào trong phòng, bọn họ ở trong phòng khách, ở xử lý công việc với nhau.

- Hoàng Phủ huynh, ta và huynh, cũng đã quen biết nhau nhiều năm, loại chuyện này không gạt ta chứ? Ngươi có xác định, những bản phác họa đó là của Picasso không?

Một chiếc xe đang trên đường đi tới khách sạn của Trang Duệ, một vị người Anh mặc một bộ bành tô, nói ra những lời tiếng Hán không chuẩn xác, đang cùng trò chuyện cùng Hoàng Phủ Vân, ở bên cạnh hắn, chính là một người da trắng khoảng năm mươi tuổi.

Cái người Anh quốc này tên là Eze Kenner, là một nhà sưu tập nổi tiếng ở Luân Đôn, mà gia tộc của Eze Kenner, có sức ảnh hưởng rất lớn trên thế giới, trong gia tộc có rất nhiều tác phẩm nghệ thuật của Trung Quốc, đương nhiên điều này không thể thoát khỏi quan hệ tới tổ tông của họ, nếu như Freyr của nước Pháp, bọn họ cũng đã từng tham gia cướp đoạt Viên Minh Viên.

Muốn trở thành người sưu tầm nổi tiếng thế giới, không phải nói tới đồ cổ của Trung Quốc, bởi vì chỉ đồ cổ của Trung Quốc còn không đủ, mà còn phải có các tác phẩm nghệ thuật của phương Tây.

Mà gia tộc của Eze Kenner, không thiếu nhất chính là đồ cổ Trung Quốc, nhưng đối với giới đồ cổ phương Tây, thứ bọn họ cất giữ không nhiều lắm, cho nên sau khi nhận được điện thoại của Hoàng Phủ Vân, Eze Kenner đã đi suốt đêm tới đây, hắn còn mang theo cả giám định sư của mình, đi ô-tô, thấy Hoàng Phủ Vân tới đón, liền dẫn bọn họ tới khách sạn của Trang Duệ.

- Eze Kenner tiên sinh, dùng ánh mắt của ngài, đợi lát nữa liếc nhìn là có thể khẳng định được, những bức phác họa trong tay của bạn ta có phải là của Picasso hay không, ngài không cho rằng ta lấy lý do vụng về này làm một ít phác họa giả để lừa ngài sao?

Tuy Hoàng Phủ Vân không tiếp xúc bao lâu với Trang Duệ, cũng không nhìn thấy cái gì gọi là bút tích đích thực của Picasso, nhưng hắn tin tưởng Trang Duệ không phải là người ăn nói lung tung.

- Tác phẩm của Picasso, trên cơ bản đều đã trải qua kiểm chứng, hiện tại chưa nghe nói bị mất đi, Eze Kenner tiên sinh, chỉ sợ chúng ta sẽ lãng phí thời gian a.

Vị giám định sư Sterling ngồi bên cạnh Êz Kenner, hắn là chuyên gia đồ cổ về hưu, hiện tại đang làm việc cho tư nhân.