Chương 634: Bản thảo phác họa. (1)

Mặc dù hắn đối với hội họa của nước ngoài, không có nghiên cứu gì, nhưng Trang Duệ cũng biết trình độ của bức phác họa này không tốt lắm, đúng là hắn không thể nghĩ ra, vì sao Picasso và tổ phụ của Lenno lại là bạn bè được?

- Khục khục, Trang tiên sinh, tuy trình độ hội họa của tổ phụ ta không được tốt, nhưng trình độ nghệ thuật và giám định của ngài rất cao đấy.

Lenno nghe thấy lời nói của Trang Duệ, trên mặt có chút hồng lên, cho nên ngượng ngùng giải thích một chút, Trang Duệ cảm thấy hiện giờ, vị chủ cửa hàng này, nói như rồng leo, làm như mèo mửa nha.

Nhìn thấy bản phác họa tứ bất tượng này, Trang Duệ không còn tâm tư để nhìn nữa, đang muốn nói vài lời trái lương tâm, thời điểm đang định nói lời khích lệ vị tổ phụ là bạn bè của Picasso, bỗng nhiên con mắt nhìn chăm chú lên cái rương.

Hiện tại Trang Duệ đã dưỡng thành thói quen, đó là trong lúc nhìn những đồ vật có số lượng nhiều, đều dùng linh khí quan sát một lần, sau đó lại căn cứ vào trình độ của linh khí, mới đến xem xét, tuy hiện tại không có gì đáng nhìn, nhưng vẫn theo thói quen dùng linh khí quét qua mấy cái hòm một vòng.

Nhưng khi linh khí của hắn xuyên qua một cái rương, con mắt của Trang Duệ nhảy lên cơ hồ là ngốc trệ trong một lúc khi nhìn đến cái rương này.

Lúc này Trang Duệ đã hoàn toàn tin tưởng lời của Lenno, tổ phụ của hắn, nhất định là một vị nghệ thuật và giám định gia nổi tiếng, cũng nhất định là bạn tốt của Picasso, bởi vì Trang Duệ phát hiện, bên trong mấy cái hòm sắt này, trong một chồng trang giấy, đều tồn tại linh khí màu trắng nồng đậm.

Trang Duệ không biết, trừ Picasso ra, còn có tác phẩm của người nào, còn có nhiều linh khí như vậy, hơn nữa từ màu sắc của linh khí, vật có linh khí màu trắng, đều là tác phẩm nghệ thuật đương đại hoặc cận đại.

Trang Duệ cố gắng kiềm chế kích động trong lòng, hời hợt nhìn Lenno nói ra.

- Ách, Lenno tiên sinh, ta tin tưởng tổ phục của ngài là một nhà giám định và nghệ thuật gia, cũng là một họa sĩ kiệt xuất, ta muốn thấy tác phẩm của tổ phụ ngài không có danh tiếng là do người ta không biết thưởng thức mà thôi, nếu như ngài đồng ý, ta muốn thưởng thức họa phẩm của tổ phụ ngài một chút.

- Đương nhiên đồng ý, Trang tiên sinh, trong những cái rương này không có gì, ngài có thể tùy ý xem, nhưng xin nhẹ tay một chút, ngài biết rõ, những trang giấy này đã vài chục năm rồi, rất dễ bị rách.

Khó gặp được người muốn thưởng thức tác phẩm của tổ phụ mình, Lenno thật cao hứng, vì để Trang Duệ nhìn rõ ràng hơn, hắn đã mở một chiếc đèn, trong phòng lập tức sáng lên.

- Ân, không tệ, tổ phụ của ngài nhất định là một vị đại sư trừu tượng, a, trời ạ, Lenno tiên sinh, vì sao ngài không đen những thứ này ra trưng bày.

Sau khi Trang Duệ mở mấy cái gương ra, liền khen không dứt, nhưng sau khi nói ra những lời này, Trang Duệ cảm thấy mình nổi da gà không ít, nhưng cũng phải nói những lời trái với lương tâm, đành phải khen gà mẹ là phượng hoàng.

- Ta... Khục khục, ta chỉ muốn cất giữ làm kỷ niệm thôi.

Hiện tại Lenno kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật, đương nhiên cũng có chút nhãn lực, lúc trước hắn sửa sang và phê duyệt những thứ của tổ phụ, đương nhiên biết rõ trình độ của tổ phụ mình, hiện giờ nghe Trang Duệ khích lệ, không khỏi thay tổ phụ không biết đang ở Thiên Đàng hay Địa Ngục mà xấu hổ đây.

- Đương nhiên, nếu gặp được những họa sĩ biết thưởng thức, ta có thể cân nhắc bán đi một bộ phận, Trang tiên sinh, chỉ là một phần nhỏ thôi.

Lenno cảm giác được mình vừa nói quá lời, vội vàng bổ sung thêm một câu, bởi vì Lenno tin tưởng tổ phụ nhất định sẽ hi vọng tác phẩm của mình biến thành giá trị thực tiễn, thời điểm lão nhân gia còn sống, không phải thường xuyên nhắc tới đem họa phẩm của mình đi bán sao?

- Thật sao? Lenno tiên sinh, nếu như ngài chịu bán, ta sẽ mua một ít, dùng để nghiên cứu về mỹ thuật quốc tế a.

Lúc này Trang Duệ không vui mừng thì đó là giả, hắn đang nghĩ ngợi nên nói thế nào để khuyên Lenno bán cái gương này cho mình, không nghĩ tới Lenno lại tự mình nói ra, làm cho Trang Duệ líu lưỡi.

- Đương nhiên là thật, nhưng đó đều là bản phác thảo của tổ phụ ta, trong lòng ta rất quý nó.

Lenno nhìn thấy Trang Duệ thật sự muốn mua, trong lòng không khỏi đại hỉ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ khó xử, trong nội tâm đang suy nghĩ nên nhào cục bột này thế nào, đây chính là chức nghiệp thiết yếu mà bất cứ thương nhân nào cũng phải có, mà biểu hiện của Lenno đã phát huy nó lên đến mức tận cùng.

- A, ta hiểu, Lenno tiên sinh, ngài có thể nói cho ta biết, một những tấm phác thảo này giá bao nhiêu, ta muốn bàn về giá trị con người của tổ phụ ngài.

Tổ phụ của ngươi có giá trị cái rắm, ngoài miệng Trang Duệ nói giá tiền, nhưng trong lòng thầm mắng.

- Nếu không phải trong đó có lẫn lộn đồ vật, thì những tấm phác thảo này, có tặng thì Trang Duệ ta cũng không thèm.

Trang Duệ vừa nói chuyện phiếm với Lenno, vừa nhanh tay lẹ chân rút ra một chồng bản phác thảo kia ra, trong đó có lẫn lộn với một ít bản phác thảo của tổ phụ Lenno.

Trang Duệ không biết Lenno vì cái gì không phác hiện những bản phác họa này, bởi vì thời điểm Trang Duệ lấy ra những bản phác họa này, rất dễ dàng phân biệt được bản phác họa này, trình độ hoàn toàn vượt xa tổ phụ của Lenno.

- Ba mươi hai tấm.

Cẩn thận kiểm tra số bản thảo phác họa này, trong nội tâm Trang Duệ kích động, bởi vì hắn từ phác họa, thậm chí nhìn thấy một tấm có chữ ký của Picasso, tuy kiểu chữ viết ngoáy, nhưng Trang Duệ vẫn nhận ra.

Nhưng khi nhìn thấy bản phác họa này, trong lòng của Trang Duệ căng lên, bởi vì hắn sợ Lenno cũng phát hiện chữ ký của Picasso, như vậy, cho nên hắn không có tâm tư kiểm tra chúng.

- Lenno tiên sinh, không biết những bức họa này, ngươi tính bán thế nào?

Trang Duệ thấy có tới ba mươi hai bức phác họa của Picasso, lẫn lộn trong đống tác phẩm của tổ phụ Lenno, xoay mặt nhìn về phía Lenno đang chờ đợi ở bên ngoài.

- Chuyện này... Trang tiên sinh, ngài có thể ra giá bao nhiêu?

Mới vừa rồi Lenno còn nói chúng là vật kỷ niệm của tổ phụ nên không bán, lúc này lại bày ra bộ dáng của gian thương.

Nhưng Lenno cũng không biết, tổ phụ của mình từng được Picasso tặng hơn mười bản phác họa, người duy nhất biết được chính cha của hắn, nhưng hơn mười năm trước, cha của Lenno gặp tai nạn máy bay nên đã đi gặp tổ phụ hắn, mà những bức phác họa này, vẫn nằm ở trong phong thư, niêm phong cất vào kho đến nay.

- Hội họa của tổ phụ này, đối với một người đang nghiên cứu hội họa quốc thế, có trợ giúp rất lớn, ta muốn... Như vậy đi, bên trong cái gương này, ta tùy tiện cầm một chồng, trả cho ngài hai vạn Euro, ngài thấy thế có được không?