Chương 593: Cố ý đả thương người

Nếu như là những thương nhân kê huyết thạch nổi tiếng thì anh Phạm thật sự không có lá gan như vậy, bọn họ tuy không lăn lộn quan trường nhưng lại có tiền, những năm nay tiền có thể làm vua. Nếu bây giờ xử lý người ta, sau đó người ta ghi nợ và trả thù, sợ rằng chức quan nhỏ của mình sẽ đi tong.

Nghiêm Khải hôm nay xem như hào phóng, trước tiên đưa anh Phạm và nhóm dân quân đi ăn uống linh đinh, sau đó mới đến đây thiết lập trạm kiểm soát, chẳng qua hắn vẫn nhớ câu hoàng đế không thể sai được lính đói.

- Chính là hai chiếc xe kia, trước tiên giữ giấy chứng minh của bọn họ lại cho tôi...

Anh Phạm ngồi trong xe cảnh sát mà lấy bộ đàm phân phó một câu, hắn dùng tiếng bản địa, dù là Trang Duệ có nghe được cũng không hiểu trong bộ đàm vang lên những lời gì.

Anh Phạm xử lý việc gì cũng tương đối chú ý, hắn biết rõ thần tiên đánh nhau dân chúng gặp nạn, vì vậy mà mình không ra mặt, nếu có vấn đề gì thì cũng còn có dư âm quay đầu.

- Anh đang làm gì vậy? Anh là cảnh sát giao thông hay cảnh sát hình sự? Anh có quyền chấp pháp sao?

Trang Duệ nhìn tên dân quân đội mũ lệch, bên hông đeo một cây roi điện mà không khỏi bực mình, tên này muốn xem xét giấy tờ xe, giấy phép lái xe sao? Hình như hắn nhớ cảnh sát giao thông mặc trang phục khác cơ mà?

- Anh...Anh không cần quan tâm tôi là cảnh sát giao thông hay hình sự, mau lấy giấy chứng minh ra, đừng để cho chúng tôi phải chấp hành nhiệm vụ...

Tên kia bị lời nói của Trang Duệ làm cho sững sốt, bọn họ ở trong thị trấn nhỏ, trước nay đều hống hách, quen thói tự đại, cũng không biết trời cao đất rộng, lúc này tuy xe của Trang Duệ là rất tốt nhưng hắn cũng không thèm quan tâm.

- Tránh ra, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi...

Trang Duệ nghe thấy mùi rượu trong miệng của đối phương, hắn cũng không muốn nói nhảm mà trực tiếp đóng cửa kính xe Hummer, trực tiếp giẫm chân ga, xe chạy qua bên cạnh tên dân quân kia. Sau vài ngày làm Liễu Hạ Huệ thì Trang Duệ lúc này thật sự muốn gấp rút chạy về Trung Hải để chơi trò "uyên ương nghịch nước".

- Này, này, chặn lại, chặn chiếc xe này lại...

Viên dân quân trước nay còn chưa thấy tên nào dám không phối hợp với mình, vì thế mà xe của Trang Duệ đã chạy ra xa bảy tám thước mới kịp phản ứng, ngay cả khi chiếc BMW màu trắng chạy vọt qua hắn mới kịp la lên.

Khi tiếng kêu của tên dân quân kia vang lên thì vài người đứng bên cạnh trạm kiểm soát đều chạy ra đón đường, những người này đều yên tâm vì mình có chỗ dựa vững chắc, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, chẳng lẽ dám tông lên sao?

Coi như bọn họ thắng, vì Trang Duệ không dám tông xe vào, chỉ có thể dừng xe lại nhưng lửa giận trong lòng đã bùng lên, đám dân quân trước mặt rõ ràng không đứng đắn, chẳng phải cố tình gây rối sao?

- Con bà nó, tiểu tử này quá kiêu ngạo, anh em kéo nó xuống...

Sau khi cản xe của Trang Duệ lại thì một tên dân quân cao lớn vung tay kéo cửa xe của Trang Duệ, bọn họ đã ở đây kiêu ngạo thành thói quen, những thương nhân đến đây mua sắm kê huyết thạch đều phải khách khí với bọn họ, thái độ này của Trang Duệ rõ ràng là chưa từng có.

- Không xong...

Anh Phạm ngồi trong xe nhìn đám bộ hạ hùng hổ xông lên mà không khỏi giật mình sợ hãi, hắn biết chiếc xe Hummer kia, đó là biển số thành phố Trung Hải, dù ngồi trong xe không phải là người trong quan trường thì cũng là có xuất thân phú quý.

Bây giờ những người kinh doanh nếu không biết mặt vài vị quan thì rõ ràng chỉ có thể đứng bên đường bán trứng mà thôi, bây giờ kinh doanh phải có người "tuyến trên" quan tâm giúp đỡ, nếu chiếc xe Hummer kia không có liên quan đến vị phú quý nào thì anh Phạm thật sự khó tin.

Nếu để cho đám người kia ra tay đánh đấm, như vậy thì chức phó đồn trưởng của mình cũng xong, còn lãnh đạo cục công an thì sao? Tất nhiên sẽ không thừa nhận là sai bảo anh Phạm làm việc.

Anh Phạm nghĩ đến đây thì cầm bộ đàm rống lên:

- Chấp pháp đúng luật, chấp pháp đúng luật...

Nghiêm Khải ngồi bên cạnh dùng ánh mắt bất mãn nhìn anh Phạm, nếu muốn chấp pháp đúng luật thì tôi gọi các anh đến làm gì?

Nhưng đám dân quân lúc này cầm gậy xông lên cũgn không chú ý đến những âm thanh phát ra trong bộ đàm, buổi tối bọn họ đã uống rượu say mèm, bây giờ chỉ muốn thể hiện bản lĩnh trước mặt lãnh đạo mà thôi.

- Con bà nó, đúng là điếc hết rồi...

Anh Phạm chợt nôn nóng, dù những người kia không có bối cảnh thì cũng không thể đánh, vì nếu xảy ra vấn đề thì mình sẽ chịu tiếng xấu cho người khác.

Khi vừa tham gia công tác thì anh Phạm đã từng nhận được một thông cáo của hệ thống cảnh sát, nói là có một vị cảnh vệ công tác bên cạnh lãnh đạo quốc gia về quê thăm người thân, khi đó có bắt một tên trộm cắp ở nhà ga, thế nên cảnh sát đưa cả hai về đồn. Người kia thân là một bộ độ có kỷ luật, lúc đó cũng thành thật đi theo.

Nào ngờ trong hệ thống cảnh sát tốt xấu lẫn lộn, bọn họ có quan hệ không rõ ràng với tên trộm, vì thế vừa vào đồn đã bắt ngay người cảnh vệ kia lại.

Vì nguyên nhân kỷ luật bộ đội nên viên cảnh vệ kia cũng không nói ra thân phận của mình, nhưng không ngờ một đêm bị giam ở trong đồn và bị đám người kia đánh đến chết. Sau này sự việc bùng phát, ngay cả lãnh đạo thành phố cũng bị liên quan, những kẻ trực tiếp liên hệ càng bị xử phạt cực nặng.

Tuy anh Phạm đã đồng ý sẽ xử lý vụ này với vị lãnh đạo trong cục công an, thế nhưng vị lãnh đạo kia nói rất mơ hồ, hắn cũng không thể nào đánh bạc vận mệnh chính trị của mình.

Điều quan trọng là nhóm Trang Duệ đi xe Hummer chứ không phải là xe đạp, nếu như đổi lại là kẻ khác, đám dân quân tiến lên đánh người thì hắn sẽ không tỏ ra gấp gáp như lúc này.

Chỉ là anh Phạm đẩy cửa xuống xe thì chợt sững sờ, vì trước mặt hắn không xuất hiện tình huống người trong xe bị lôi ra hành hung, mà trên mặt đất có bảy người nằm la liệt, nhờ ánh đèn xe mà hắn biết mình không lóa mắt, bảy thủ hạ của mình đang nằm đo ván dưới đất.

- Anh Phạm, thấy không, bọn họ rõ ràng là dùng bạo lực với người chấp pháp, rút súng, rút súng ra. Con bà nó, có thể đánh nhanh hơn súng sao?

Nghiêm Khải lúc này chợt tỏ ra hưng phấn, đánh cảnh sát thì không cần nói lý do gì cũng mắc tội, như vậy có thể đối phó với nhóm Trang Duệ. Vì thế hắn cũng không quan tâm mình bị phát hiện, hắn xuống xe và gào lên.

Anh Phạm không thấy rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Nghiêm Khải ngồi trong xe cảnh sát thì lại được chứng kiến thân thủ của Bành Phi.

Khi tên dân quân kéo cửa xe của Trang Duệ thì Bành Phi từ trong chiếc BMW phóng ra, cũng không nói nhiều mà trực tiếp tiến lên cho đối phương một gối, lại tiến lên đánh ngã từng tên dân quân còn lại.

Bành Phi có thể không là người của cục cảnh vệ, vì vậy hắn cũng không có gì phải lo, hơn nữa trên chiến trường nếu để cho đối phương tấn công trước thì sẽ mất đi tiên cơ.

- Lại là tên khốn kia...

Trang Duệ nghe được âm thanh của Nghiêm Khải thì đã hiểu chuyện gì xảy ra, hắn quay lại nói với Tần Huyên Băng:

- Huyên Băng, các em đừng xuống xe, để anh đi ra xem...

- Anh Trang, anh cứ ở trên xe, em không có vấn đề gì...

Bành Phi nghe được tiếng hét của Nghiêm Khải lại thấy Trang Duệ xuống xe thì vội vàng đứng chắn trước người, Nghiêm Khải nói không sai, mình có thể đánh nhau nhưng tên cảnh sát đứng cách mình mười mét có súng, nếu đối phương bắn chuẩn thì mình khó thoát.

- Hét con bà mày, bố bị mày hại chết rồi...

Anh Phạm thầm kêu gào, móc súng cái quái gì nữa, chỉ cần nhìn thân thủ của vệ sĩ như thế là biết người thanh niên phía sau có lai lịch bất phàm, nếu là thương nhân không có bối cảnh và địa vị thì sao mời được một vệ sĩ có thể đánh ngã cả chục người trong nháy mắt như thế?

- Chúng tôi nhận được báo án, nói là có người cố ý đả thương người khác, vì vậy mới thiết lập trạm kiểm soát chỗ này, các anh không tiếp nhận kiểm tra, lại đánh lén cảnh sát, mời các anh phối hợp với công tác của tôi, lấy giấy chứng minh ra...

Anh Phạm nói rất có quy củ, cũng rất có lý lẽ, vì cảnh sát nhận được tin mới đến phá án, anh đánh cảnh sát thì không phải đã sai rồi sao?