Chương 579: Chợ

Lão Vương có bán một loại nước canh nấu từ củ gì đó lấy từ trên núi, đây là những thứ mà lão đào được, chất dinh dưỡng phong phú, nhóm Trang Duệ đều ăn món nà, cảm thấy rất ngon.

Cũng không phải chỉ có nhóm Trang Duệ ăn điểm tâm, còn có bảy nhóm đến từ bên ngoài, có vài người quen biết chú Đức, hai bên chào hỏi lẫn nhau. Bây giờ ai đi vào trong Ngọc Nham Sơn đều không cần phải hỏi lý do, tất nhiên là vì thu mua kê huyết thạch.

- Thầy Mã, ngài năm nay cũng không thể chọn mua tất cả vật liệu, cũng nên cho chúng tôi chút cơm ăn...

Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi mặc tây trang đang cùng mở miệng vui đùa với chú Đức, vì gọi là chú Đức chỉ là người thân cận và đệ tử mới được dùng mà thôi, người ngoài đều gọi là thầy Mã.

Chú Đức nghe được lời của đối phương thì cố ý tỏ ra tức giận nói:

- Giám đốc Vương, anh xem lời nói của mình kìa, kê huyết thạch được sinh ra từ mỏ khoáng của anh còn xài chưa hết, còn phải chạy đến cướp chén cơm của tôi làm gì?

- Ha ha, thầy Mã cứ nói đùa, không biết lần này đến xem hàng giúp người ta hay xem cho mình?

Giám đốc Vương cười ha hả chuyển đề tài, cặp mắt nhìn về phía đám người Trang Duệ, ngày hôm qua hắn cũng thấy được tình huống xúng đột giữa nhóm Trang Duệ và Nghiêm Khải, người dám cứng đối cứng với công tử Nghiêm gia ở Trung Hải, chỉ sợ địa vị cũng không nhỏ.

- Mang theo đệ tử đến đi dạo, cậu ấy mở một cửa hàng ở Phan Gia Viên Bắc Kinh, có thiếu hàng về con dấu, mà kê huyết thạch thì càng năm càng ít đi, chỉ sợ vài năm nữa sẽ tuyệt tích mất...

Đối với một đệ tử như Trang Duệ thì chú Đức luôn rất thỏa mãn, thế nên lập tức giới thiệu Trang Duệ cho đối phương.

- Thì ra là thầy Trang, hèn gì thấy quen thuộc như vậy. Ôi, ánh mắt thật sự đã kém mất rồi, nếu không nhờ thầy Mã, nhắc, sợ rằng cũng không nhận ra...

Sau khi chú Đức giới thiệu Trang Duệ thì giám đốc Vương vỗ đầu rồi bắt tay Trang Duệ, bàn tay đong đưa qua lại rất thân mật.

- Giám đốc Vương biết tôi sao? Thấy tôi trên ti vi à?

Trang Duệ thật sự dùng giọng kỳ quái hỏi, chương trình CCTV kia thật sự là rất tốt nhưng chẳng phải ai cũng biết, ít nhất thì viên chuyên gia cố vấn đi theo Nghiêm Khải hôm qua cũng không biết gì.

- À, thanh danh vua phỉ thúy của thầy Trang chính là như sấm bên tai, khoảng thời gian trước còn thấy cậu trên CCTV, không ngờ lúc này có thể gặp cậu ở đây, xem ra còn trẻ hơn cả trên tivi. Không được, trưa nau tôi phải mời khách thôi...

Giám đốc Vương bắt chặt tay Trang Duệ mà thật sự không muốn buông, may mà hắn là một người đàn ông, nếu không thì chỉ ợ Tần Huyên Băng ở bên cạnh sẽ ghen tị.

- Không đúng, không đúng, chỗ này cũng không có món gì ngon, đợi chúng ta rời khỏi đây, đến Lâm An thì thầy Trang nhất định phải nể mặt dùng với chúng tôi một bữa cơm đấy nhé?

Giám đốc Vương nghĩ rằng nơi này quán ăn còn không có, vì thế ăn cơm cũng khó khăn, nhưng bộ dạng của hắn thật sự xem như có thành ý mời dùng cơm.

- Chuyện đơn giản thôi, giám đốc Vương quá khách khí rồi...

Trang Duệ tuy cũng không biết người đàn ông trung niên này vì sao mà khách khí với mình như vậy, nhưng có câu không đánh lên mặt người cười, thế là cũng khách sáo vài câu.

- Các vị muốn đi chợ sao? Tôi cũng phải xuống xem công ty có vận chuyển đá đến chưa, chúng ta cùng đi nhé?

- Giám đốc Vương, chúng tôi còn muốn đến vài nhà xem hàng, chúng ta sẽ gặp nhau ở đầu chợ...

Chú Đức nói làm cho viên giám đốc kia có hơi thất vọng, hắn hỏi số điện thoại của Trang Duệ, sau đó mang theo vài viên vệ sĩ lên xe bỏ đi, trước khi đi còn liên tục khoát tay với Trang Duệ.

Nhóm Trang Duệ sau khi dùng cơm xong tìh đi theo sau lưng lão Vvuowng, cũng không lái xe mà trức tiếp đi xuống chân núi. Tuy núi chỉ cao bốn năm mươi mét nhưng đi xuống cũng thấy không gần, nhưng ven đường tiếng chim ca ríu rít càng làm cho người ta sinh ra cảm giác mùa xuân tươi đẹp.

- Chú Đức, người kia có địa vị gì?

Có câu không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần thì không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm, Trang Duệ thật sự cảm thấy khó hiểu về hành vi của giám đốc Vương, lúc này không nhịn được phải hỏi chú Đức.

- Người kia tên là Vương Tiểu Dật tổ tiên xưa nay có truyền thống buôn bán vàng, danh tiếng rất lớn, sau giải phóng tuy bị thu về quốc doanh nhưng sau cải cách mở cửa thì dần phát triển lên, bây giờ công ty châu báu lớn nhất Hoa Đông là của bọn họ, hơn nữa còn kinh doanh hai mỏ khoáng kê huyết thạch ở chỗ này...

Chú Đức nói đến đây thì ngừng, dùng ánh mắt như cười như không nhìn Trang Duệ, mà Trang Duệ thì cúi đầu nhìn mình, rõ ràng quần áo chỉnh tề chẳng có vấn đề gì cả.

- Tiểu tử cậu đã phát sinh nhiều chuyện trên phương diện phỉ thúy, nhà hắn ta lại kinh doanh châu báu, tất nhiên người ta sẽ chú ý đến cậu. Ha ha, có lẽ đã vừa ý những khối nguyên thạch trong tay cậu chẳng hạn...

Chú Đức nói làm cho Trang Duệ có chút sững sốt, nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng có phản ứng. Hắn đánh cuộc thắng ở Myanmar là chuyện mà ai cũng biết, chỉ sợ mình có bao nhiêu nguyên thạch chứa phỉ thúy đều dược đám người kia tìm hiểu khá ỹ.

Vị giám đốc Vương kia muốn keo quan hệ với Trang Duệ, chỉ sợ không có gì hơn ngoài mong muốn mua được vài khối nguyên liệu phỉ thúy từ trong tay mình.

- Vậy coi như anh ấy thất vọng rồi...

Trang Duệ lắc đầu, hắn cũng không muốn cởi bỏ những khối nguyên thạch của mình, mà dù có mở cũng để cho Tần Huyên Băng thiết kế, căn bản không có suy tính bán ra ngoài.

Trang Duệ chợt nghĩ đến vấn đề này và hỏi:

- Đúng rồi, chú Đức, giám đốc Vương kia đã có mỏ khoáng kê huyết thạch, cớ sao còn đến muâ kê huyết thạch?

- Mỏ khoáng kê huyết thạch sản lượng không lớn, mà công ty muốn dùng kê huyết thạch làm vật phẩm trang trí, thế nên nhu cầu là rất lớn. Trong thị trường kê huyết thạch trong nước thì công ty của Vương Tiểu Dật cũng có thể chiếm 60% định mức.

Sau khi nghe chú Đức nói như vậy thì Trang Duệ xem như hiểu rõ, kê huyết thạch tuy được xưng là chuyên dùng chế tạo ấn, thế nhưng giá trị của nó không cao bằng chế tác vật phẩm trang trí.

Giống như khi Trang Duệ tham gia hoạt động giám định bảo vật tết âm lịch từng xem xét một vật trang trí kê huyết thạch , dựa theo những lời của giám đốc Tiền trong trung tâm đấu giá, nếu như đưa ra đấu giá thì cũng phải trên trăm triệu, nhưng nếu cắt nó ra làm con dấu thì sợ rằng chỉ có giá là dăm ba triệu mà thôi.

Mọi người nói chuyện một lúc và xuống đến chân núi, sáng sớm cũng có nhiều nhà nông bận rộn, người ngày càng nhiều, đây là thời điểm mùa xuân, là lúc quản lý những thứ rau màu trên vùng đất bậc thang tổ truyền.

Trên đường đi có vài người gặp mặt đều nhiệt tình muốn kéo lão Vương về nhà ăn sáng, không biết vì lão Vương uy tín cao hay những người kia muốn kéo nhóm Trang Duệ về nhà mình xem hàng.

Tuy cũng đều là nông thôn nhưng thôn này ở dưới núi Ngọc Nham Sơn lại có vẻ giàu có hơn rất nhiều so với những thôn trang mà trước đó hắn từng đi qua, tất nhiên nguyên nhân là dựa vào kê huyết thạch, hầu như nhà ai cũng xây lầu, ngoài cửa còn có câu đối và biển hiện nhà nghỉ nông thôn.

Đi qua thôn có thể thấy rất nhiều người cùng giống như nhóm Trang Duệ, có lẽ là những người đến từ tỉnh ngoài để tham gia chợ giám đốc kê huyết thạch.

- Nhị Hổ Tử, có ở nhà không?

Lão Vương đưa nhóm Trang Duệ đến một tòa nhà nhỏ, sau đó đẩy cửa bước vào rồi lớn tiếng hét lên. Nông thôn thật sự không có khái niệm gõ cửa, đôi khi người ta chạy qua chạy lại như cơm bữa.

- Gấu...

Không có người đi ra, nhưng một con chó vàng lớn chạy ra sủa lên với nhóm Trang Duệ.

- Ôi, Nhị thúc, Nhị thúc, có cháu ở nhà, đi sang bên kia...

Một tiểu tử nghe được tiếng chó sủa thì vung chân đá một cái, con chó vàng bị đá dạt sang một bên, sau đó hắn đưa nhóm Trang Duệ vào phòng. Điều này cũng không cần hỏi nhiều, vì lão Vương đến nhà chắc chắn chỉ là muốn xem kê huyết thạch.