Chương 569: Gạch nghiên mực

Trang Duệ thật sự không hiểu nhiều về hạng mục phụ như nghiên mực, vì thế sau khi nghe được lời của chú Đức thì cũng cho rằng đây là một nghiên mực Ngô Xương Thạc từng sử dụng mà thôi, không quá chú ý.

Vì đồ cổ trong dòng lịch sử dài dằng dẵng thường được các danh nhân sưu tầm, Ngô Xương Thạc dù là một tông sư thi họa thời cận đại nhưng còn chưa đủ để Trang Duệ phải kinh ngạc, nhưng nếu đây là nghiên mực mà Vương Hi Chi từng sử dụng, có lẽ Trang Duệ sẽ thật sự giật mình.

Những người còn lại cũng có ý nghĩ như Trang Duệ, nhưng Triệu Hàn Hiên thì lại nghĩ khác, hắn là người kinh doanh văn phòng tứ bảo, thật sự hiểu sâu về các loại nghiên mực cổ, vì vậy mà sau khi nghe được lời của chú Đức, hắn nhanh chóng cướp lấy nghiên mực trong tay chú Đức một cách cực kỳ thô lỗ.

- "Nhâm ngọ tứ nguyệt kim phủ tương trì tặng. Hoàng vũ chi chuyên kiên nhi cổ, trác tai tôn lang lưu phiến thổ, cung ngã nghiễn lâm liệt đệ ngũ. Xương Thạc" Trời ạ, đây thật sự nghiên mực Hoàng Vũ do chính tay lão Ngô chế tác ra...

Triệu Hàn Hiên đưa mắt đọc dòng chữ được khắc trên nghiên mực, trên mặt đầy kích động. Trang Duệ ở bên cạnh nghe cũng hiêu, thì ra thứ đồ chơi này không phải là của Ngô Xương Thạc sưu tầm, căn bản chính là sản phẩm của vị tông sư thi họa kia.

- Thầy Mã, có thể nói cho chúng tôi biết chút lai lịch của nghiên mực này không?

Tề Châu thấy bộ dạng kích động của Triệu Hàn Hiên thì không cần hỏi cũng biết nghiên mực kia là thứ quý giá, cha nàng là một vị thương nhân nhà nho, những năm qua sưu tầm không ít đồ cổ ngọc khí, bình thường cũng thích thư pháp. Lúc này Tề Châu muốn mua nghiên mực kia về làm lễ vật cho bố mình.

- Ha ha, Tiểu Trang, cậu thật sự rất may mắn, lại thu được món hàng này, nghiên mực này chính là một món đồ quý mà sau khi Ngô lão mất đi còn chưa biết tung tích, không ngờ lại bị người ta giấu trong gạch cổ...

Chú Đức cảm khái một phen, trong phương diện sưu tầm nghiên mực, nghiên mực của Ngô Xương Thạc thật sự có thể xếp ở vị trí trước mười, giá trị sưu tầm và sử dụng là cực lớn.

- Nghiên mực này vốn là một khối gạch cổ Hoàng Vũ của nhà Đông Ngô thời Tam Quốc. Trước kia có người tên là Kim Phủ Tương, là người Giang Tô Tô Châu, đây là kẻ hào sảng hiệp nghĩa, thích sưu tầm đồ cổ, thực tế ham mê các loại gạch cỏ, chỉ cần thấy gạch cổ mình thích là dốc tiền ra mua.

- Kim Phủ Tương biết được Xương Thạc tiên sinh thích gạch cổ, coi như là đồng đạo, thế nên mới tặng khối gạch này cho Ngô Xương Thạc.

- Vào năm Quang Tự thì Ngô Xương Thạc tiên sinh tặng cho Kim Phủ Tương một bức hoành phi có bốn chữ "Đạo Tại Ngõa Bích"(Đạo trong gạch ngói), điều này làm cho Kim Phủ Tương rất vui vẻ, hai người nhânh chóng thành bạn tâm giao...

- Chỉ là sau này Kim Phủ Tương nhanh chóng qua đời, điều này làm cho Ngô Xương Thạc rất đau lòng, Năm Ngô Xương Thạc tiên sinh bảy mươi hai tuổi dùng nghiên mực này vào mua đông giá lạnh thì nhớ người xưa mà lệ nóng tung hoành, có thể nói là tình nghĩa sâu nặng.

- Vì vậy mà cả đời Ngô Xương Thạc có hai món quý hiếm, một là vị bằng hữu kia, hai là chiếc nghiên mực này...

- Thật ra năm xưa Kim Phủ Tương không phải chỉ tặng cho Ngô Xương Thạc một viên gạch cổ, còn có một viên gạch thời Hán Tấn, nghiên mực này cũng cực kỳ nổi tiếng nhưng không phải do Ngô Xương Thạc tự tay thiết kế, vì vậy nó chỉ có thanh danh hiển hách mà thôi.

Chú Đức nói một lượt làm cho mọi người có chút cảm ngộ ở phương diện nghiên mực, cũng cảm nhận được tình cảm thắm thiết giữa hai người bạn vào đầu thế kỷ trước, lúc này trong cửa hàng rất yên tĩnh, ngay cả những vị khách tìm mua văn phòng tứ bảo cũng đều bị câu chuyện của chú Đức làm cho lây nhiễm.

- Thầy Mã, thứ này...Thứ này cũng nên có giá chứ?

Âm thanh của Tề Châu phá vỡ tình huống yên lặng, sau khi nghe xong giới thiệu của chú Đức thì nàng càng muốn thu nghiên mực kia vào trong túi, tiền đối với nàng không là vấn đề, vì công ty của cha nàng đã là tập đoàn nổi tiếng Giang Chiết, vài triệu đến chục triệu cũng có thể bỏ ra.

- Điều này...Thật sự là khó nói, bây giờ người sưu tầm nghiên mực cổ là rất nhiêu, vì vậy mà giá cả của thứ này nếu đưa lên đấu giá sẽ là rất cao, cũng có thể là trăm ngàn, mà cũng có thể là vài triệu...

Chú Đức cau mày, một thứ như thế kia rất khó định giá, vì nâng giá cũng phải nói rõ giá trị ở chỗ nào, nếu như gặp được người yêu thích thì giá cả cao vút sẽ không là chuyện gì đáng kỳ quái.

Những năm gần đây mức nâng giá trong đấu giá thường là một hai chục ngàn, thường thì giá cả có thể trao tay ít nhất cũng trên triệu, trong mắt chú Đức thì nghiên mực kia thật sự có giá như vậy.

Thật ra chú Đức cũng không tính là định giá thái quá, vì trước đó một nghiên mực khác được Ngô Xương Thạc sưu tầm khi còn sống đã được đưa ra đấu giá, giá đấu chỉ là năm chục ngàn nhưng cuối cùng lại được bán đi với giá sáu trăm sáu mươi ngàn.

- Vị tiên sinh này nói không sai, gạch nghiên mực do chính Ngô Xương Thạc chế tác ra chỉ sợ sẽ có rất nhiều người muốn thu vào, tôi nếu không...Ôi, tôi nếu không xảy ra chút chuyện thì sẽ nguyện ý thu mua món này với giá một triệu...

Triệu Hàn Hiên trước nay chỉ yêu thích bút, mực, giấy, nghiên, lúc này thấy nghiên mực nổi tiếng thì nhin không được mà trong lòng ngứa ngáy như mèo cào. Ngay sau đó hắn nhớ đến tình huống mình bị lừa cả chục triệu, vì vậy mà hận đến mức hàm răng ngứa ngáy.

- Trời ạ, viên gạch nát kia cũng có giá cả triệu?

- Cái gì mà gạch nát, không thấy đó là một nghiên mực sao?

- À, đúng vậy, nghiên mực này cổ xưa và trơn bóng, là vật tốt...

- Mua hai ngàn đồng mà bán qua tay được cả triệu, tiểu tử kia xem như lời lớn...

- Đúng vậy, tôi thấy tên họ Khổng vừa rồi đúng là ngốc ngếch, bán bảo bối với giá củ cải trắng mà còn đang đắc ý...

- Ông chủ kia quá may mắn...

- Cái gì là may mắn, người ta dựa vào ánh mắt của mình để xem hàng, anh còn chưa nhận ra sao, anh ta chính là thầy Trang trong chương trình giám định bảo vật đầu năm của CCTV đấy...

- Thầy Trang, cho xin chữ ký đi...

- Đúng vậy, tôi từ Thiểm Tây đến đây, cũng từng xem qua tiết mục của anh, tôi cũng xin chữ ký...

Lúc này không cần Trang Duệ giải thích thì đám khách trong cửa hàng thấy rõ sự việc từ đầu đến cuối đã biết ai là người ngu, mà ai cũn hâm mộ vì vận may của Trang Duệ.

Có ít người cũng không cho rằng Trang Duệ nhờ vào ánh mắt của mình để nhìn ra nghiên mực kia, nguyên nhân cũng là vì hắn còn quá trẻ.

Tất nhiên cũng có vài người biết về Trang Duệ, vì thế mà chương trình trên CCTV cũng không phải là vô ích, bây giờ Trang Duệ đi ra vào tứ hợp viện đều được các bạn hàng xóm nhận ra và chào hỏi.

- Cảm ơn mọi người, cảm ơn, nhưng thứ này...Nó cũng không phải do tôi giám định ra...

Lúc này Trang Duệ chợt bị vài du khách vây quanh, lần này hắn thật sự sinh ra cảm giác bị người ta theo đuổi, nhưng hắn biết rõ mình tuy biết món này là đồ cổ, nếu không có chú Đức thì cũng chẳng thể nào nói ra lai lịch của nó.

Người ta thích mới tìm xin chữ ký, Trang Duệ cũng chỉ có thể vẽ vài chữ như rắn bò, sau đó trong cửa hàng mới xem như yên tĩnh trở lại.

Nhưng nó cũng mang đến nhiều chỗ tốt, đám người được ký tên đã hào phóng hẳn lên, bảy người mua gần mười ngàn tiền dụng cụ văn phòng, điều này làm cho Trang Duệ rất cảm thán, thì ra hiệu ứng nổi tiếng là như vậy, thật sự có thể lợi dụng nó để làm kinh tế.

- Thầy Trang, tôi rất yêu mến gạch nghiên mực này, anh xem...Có thể bán lại cho tôi được không, chúng ta sẽ thương lượng...

Đợi cho đám người đi bớt, Tề Châu lên tiếng nói muốn mua nghiên mực của Ngô Xương Thạc.

Bố của Tề Châu thích sưu tầm ngọc khí, nhưng một phòng ngọc cổ đã được chú Đức giám định qua, phần lớn đều là hàng giả, tuy chú Đức không nói rõ nhưng người ta cũng đoán ra được. Vì thế mà sau này Tề Châu thấy bộ dạng tức giận của bố mình, nàng cực kỳ quan tâm đến vấn đề thật giả.

Bây giờ trong chợ đồ cổ thật sự quá loạn, khó thể tìm được món nào tốt cho bố, lại khó có được cơ hội chuyên gia giám định, vì thế mà Tân Cương quyết tâm muốn mua lại nó.

- Thật xin lỗi, chị Tề Châu, cửa hàng của tôi buôn bán chủ yếu là văn phòng tứ phẩm, vì thế tôi cũng không muốn bán nghiên mực này, chỉ giữ lại làm bảo vạt trong cửa hàng...

Trang Duệ cũng không nói giá mà từ chối yêu cầu của Tề Châu, thứ nhất là hắn không thiếu tiền, thứ hai nó là nghiên mực có giá trị sưu tầm, dù là lên đấu giá cũng khó tìm, bây giờ lại có người tặng không, thế nên Trang Duệ muốn giữ lại còn chưa kịp, sao lại bán đi?

- Thầy Trang, tôi muốn dùng nó làm lễ vật cho bố, anh xem giá một triệu rưỡi được không?

Tề Châu vẫn còn chưa muốn từ bỏ, nàng khai ra một cái giá cao và nghĩ rằng Trang Duệ mở cửa buôn bán, được giá thì nhất định sẽ bán đi thôi.

Nhưng điều làm cho Tề Châu thất vọng chính là Trang Duệ vẫn từ chối, điều này làm cho nàng biết, đối phương cũng không thiếu tiền, chỉ sợ mở cửa hàng cũng chỉ cho có lệ mà thôi.

- Nữ sĩ, nếu chị muốn mua nghiên mực thì chỗ này của tôi còn có nhiều món rất tốt, giá cả rẻ hơn rất nhiều mà cũng là chính phẩm, chị có thể xem xét...

Triệu Hàn Hiên sợ Trang Duệ nhịn không được lời cầu khẩn của Tề Châu mà bán gạch nghiên mực đi, thế nên vội vàng lên tiếng dẫn dắt lực chú ý của đối phương.

Nếu nói Trang Duệ không bán nghiên mực đi thì người vui vẻ nhất chính là Triệu Hàn Hiên, tuy nghiên mực không phải là của hắn nhưng Trang Duệ muốn giữ lại làm món bảo vật của cửa hàng, như vậy không phải là mình có thể được nhìn thấy mỗi ngày sao?