Chương 558: Trang Duệ đính hôn

- Anh Tống, anh và anh Mã đến là nể mặt cho tôi lắm rồi, món quà của anh Mã quá quý giá, anh chỉ cần cho phần tiền mừng hai trăm đồng là được...

Trang Duệ cười khổ một cái, Mã Mập ra tay đã là món đồ cổ vài triệu, có lẽ vật phẩm mà Tống Quân lấy ra sẽ không quá khó coi, mà hắn thu vào cũng khó, đây là nhân tình thiếu thốn.

- Vô nghĩa, muốn làm anh đây mất mặt sao? Hai trăm đồng, chỉ có cậu mới nghĩ ra được câu nói như vậy...

Tống Quân bị Trang Duệ làm cho dở khóc dở cười, hắn nếu thật sự đưa phong bì giá hai trăm đồng, sợ rằng sau này cũng không còn mặt mũi để đi ra ngoài cửa. Lúc này những gia đình bình thường mời khách cũng đã đi hơn hai trăm đồng, mà Tống Quân cũng không đến mức quá kém như thế.

- Không phải em có ý kia, anh Tống...

- Được, đừng nói nhiều nữa, thứ này vốn là của cậu, coi như cậu lấy về mà thôi...

Tống Quân cắt đứt lời Trang Duệ, hắn nhét hộp gấm vào trong tay Trang Duệ, mà Trang Duệ cũng chỉ có thể tiếp nhận.

- Sổ tay "Hương Tổ Bút Ký"? Anh Tống, điều này...Điều này sao có thể?

Trang Duệ mở hộp gấm ra xem mà ngây cả người, đây thật sự là thứ từng thuộc về Trang Duệ, hơn nữa còn là món đồ cổ đầu tiên mà hắn mua được, đã bán cho Tống Quân với giá ba triệu một trăm ngàn, cũng là món tiền đầu tiên Trang Duệ kiếm được trên đời nhờ vào đồ cổ.

- Tôi biết đây là món đồ cổ đầu tiên mà cậu thu được, vì vậy lấy về từ chỗ của ông cụ, đưa về cho cậu giữ lại làm vật lưu niệm...

Tống Quân là người chơi đồ cổ, tất nhiên hắn biết rõ những vấn đề của đám người sưu tầm, ai cũng nhớ kỹ vật phẩm đầu tiên của mình, vì thế mới chọn ra đưa về lại cho Trang Duệ.

Khi thấy bản sổ tay Hương Tổ Bút Ký thì Trang Duệ thật sự có chút thổn thức, tuy đã là chuyện của cả năm trước nhưng tình huống một người phụ nữ trung niên đứng run trước cửa hàng Lưu Xuyên dưới trời tuyết lớn vẫn hiện rõ trong mắt hắn.

- Sau này nếu có cơ hội thì sẽ đền bù tổn thất cho người phụ nữ kia một chút...

Trang Duệ thầm nghĩ như vậy, vì quyển sổ tay đó mà hắn mới biết những món có linh khí là đồ cổ, vì vậy mà mới tiến vào trong nghề này.

- Anh Tống, cám ơn anh, món này của anh tôi nhận...

Đối với Trang Duệ thì quyển sổ tay này thật sự có ý nghĩa vượt quá giá trị bản thân nó, hơn phần tình ý và lễ vật của Tống Quân cũng không thể nào nhẹ hơn bức tranh "Quế cúc sơn cầm đồ" của Mã Mập.

- Không nên nói nhảm, vật phẩm mừng đại thọ của ông cụ nhà tôi cũng còn trông cậy vào cậu, đến lúc đó đừng không có thứ gì là được...

Việc này xem như Tống Quân bám chặt lấy Trang Duệ, ai bảo tiểu tử cậu có thứ tốt mà mang ra khoe khoang.

Trang Duệ không tiếp nhận lời nói của Tống Quân, hắn cợt nhả nói:

- Anh Tống, anh không bằng đưa luôn bức tranh "Lý Đoan Đoan Đồ" của Đường Bá Hổ đến cho tôi luôn thể...

- Hừ, cút ngay, cuốn sổ tay này là do tôi trộm, không, còn chưa cho ông cụ biết rõ, bức tranh kia cậu cũng đừng nghĩ đến nó nữa. Được rồi, anh Mã, chúng ta vào trong uống nước, đừng đứng đây nghe tiểu tử kia nói lời vô nghĩa...

Tống Quân tức giận trừng mắt nhìn Trang Duệ, cả hai đi vào trong nội viện dưới sự dẫn dắt của Lưu Xuyên. Hôm nay không phải chỉ có Lưu Xuyên mà ngay cả Dương Vĩ cũng bận rộn, bọn họ trở thành chân chạy việc, đón khách từ trước cổng đi vào trung viện.

- Có khách đến.

Lão Tam đứng ngoài cổng chợt hô lớn, Trang Duệ duỗi đầu nhìn ra ngoài, khi thấy có ba người từ đầu ngõ đi đến thì không khỏi xuống bậc thang nghênh đón.

- Chú Đức, thầy Tôn, thầy Kim, các vị thé nào lại cùng đi với nhau...

Trang Duệ chào một tiếng, sau đó hắn xoay người nhìn Tần Huyên Băng:

- Huyên Băng, đây là sư phụ của anh, là chú Đức, vị này là thầy Kim và thầy Tôn, đều là các vị tiền bối trong ngành đồ cổ...

- Chào chú Đức, chào thầy Kim, chào thầy Tôn, cám ơn các vị đã đến tham gia nghi thức đính hôn giữa cháu và Trang Duệ...

Tần Huyên Băng đi theo sau lưng Trang Duệ, nàng tất nhiên sẽ lên tiếng chào hỏi mọi người.

- Tốt, tốt, trai tài gái sắc, ông trời tác hợp...

Chú Đức nghe được câu nói kia của Trang Duệ thì thật sự vui sướng, gương mặt già lão không khỏi nở hoa, mình xem như không vô công khi dạy bảo Trang Duệ, bây giờ rất có mặt mũi trước mặt vài người bạn đồng hành.

- Chú Đức, các ngài vào nhà nghỉ ngơi một chút, uống ngụm trà nóng...

Trang Duệ biết rõ chú Đức và thầy Tônn có quan hệ rất tốt, nhưng hắn cũng không ngờ mọi người lại cùng đến, thế cho nên gọi Lão Tam đến đưa mọi người vào trung viện uống trà.

Kim Mập vung tay cắt đứt lời Trang Duệ:

- Không vội, cậu Trang, hôm nay cậu đính hôn, tôi cũng muốn gom góp chút cho vui, tôi đưa đến cho cậu hai món, chúng ta cùng xem xét...

Trang Duệ lúc này mới phát hiện trong tay mỗi người đều cầm theo một món gì đó, hắn vội vàng nói:

- Thầy Kim, các vị có thể đến là vinh hạnh cho chúng tôi, tôi cũng không muốn nhắc đến những thứ này...

Trang Duệ thật sự nói lời chân thành, những người trước mặt đều là tiền bối trong nghành, dù có lễ vật hay không cũng chẳng có vấn đề.

- Hừ, cổ nhân nói có hai chuyện mừng lớn trong nhân sinh là đề tên bảng vàng và động phòng hoa chúc, chúng tôi cầm đến chút lễ vật là chuyện nên làm...

Kim Mập cười ha hả nói, trong tay hắn có hai hộp giấy cứng, đầu tiên đưa một hộp cho chú Đức cầm, sau đó mở một quyển trục từ trong hộp còn lại, hắn nói:

- Cậu Trang, đây là bức tranh mà cậu đã từng nói tôi giám định, bây giờ kết quả đã có, bức tranh "Quan Công Tượng" này là tác phẩm phỏng chế của Trương Đại Thiên...

- Là tranh của Trương Đại Thiên?

Trang Duệ có chút sững sốt, bức tranh này không lớn, là một vật phẩm mà hắn mua được từ chợ đen trước đó. Lúc đó hắn thấy bên trong linh khí ố vàng, còn tưởng rằng là một tác phẩm phỏng chế thời Thanh, không ngờ lại là bút tích của Trương Đại Thiên, là một người cận đại. Nghĩ lại cũng đúng, các tác phẩm cận đại cũng có chứa linh khí màu vàng.

Trương Đại Thiên có địa vị thế nào ở giới thi họa Trung Quốc, Trang Duệ biết rất rõ.

Có thể nói Trương Đại Thiên là một họa sĩ thiên tài, những sáng tác của ông có thể nói là bao hàm đông tây, cực kỳ đẹp, hòa hợp giữa nhiều trường phái cung đình và nhân gian, vẽ đẹp tranh sơn thủy, hoa cỏ, chim chóc, muôn thú...Không gì không làm được, không gì không giỏi.

Tranh của Trương Đại Thiên chủ yếu là giả cổ, ông hao tốn phần lớn thời gian và tâm lực để vẽ lại những tác phẩm của các tác giả nổi tiếng từ thời Thanh ngược dòng dến thời Tùy Đường.

Trước năm Trương Đại Thiên ba mươi tuổi thì tranh được khen là "Trong lành tuấn dật", khi đến năm mươi thì được xưng là "Mỹ lệ hùng vĩ", đến năm sáu mươi thì "Ẩn giấu sâu sắc", sau bảy mươi khí chất thuần hóa, bút lực thanh đạm, sáng tạo độc đáo, vẫy mực sơn thủy, kỳ vĩ mỹ lệ, thiên địa dung hợp...Có thể nói là ý cảnh có sức cuốn hút cực kỳ mạnh mẽ.

Những năm đầu thế kỷ hai mươi thì Trương Đại Thiên và anh trai là Trương Thiện Tử được giới hội họa Trung Quốc xưng la "Thục Trung Nhị Hùng", đến những năm ba mươi thì ông cùng đại họa sĩ Phổ Nho của phương bắc nổi tiếng vang dội, được xưng là "Nam Trương Bắc Phổ" của giới hội họa Trung Quốc, được trường nghệ thuật trung ương mời làm giáo sư nghệ thuật. Từ Bi Hồng từng mở miệng khen Trương Đại Thiên là "Đệ nhất nhân năm trăm năm".

Trương Đại Thiên hay Đại Thiên cư sĩ cũng là một vị họa sĩ thời cận đại, là người có nhiều tác phẩm giả cổ, những tác phẩm của ông hầu như có thể dùng giả làm thật, có đôi khi tranh giả của ông được giám định ra còn đặt giá cao hơn tác phẩm thật, đây cũng là một giai thoại của giới thi họa.

- Đúng vậy, tranh này do thầy tôi giám định ra, tuyệt đối là bút tích của Đại Thiên cư sĩ, ông ấy ít khi nào vẽ tranh giả cổ về hình tượng người, vì thế mà những bức tranh chân dung của ông được bán với giá rất cao. Bức tranh này tuy không lớn nhưng nếu đưa đấu giá sẽ có thể bán được hơn một triệu rưỡi, cậu xem như đã mua được một món hời...

Kim Mập biết rõ Trang Duệ chỉ mua bức tranh này với giá năm ngàn đồng, bây giờ tranh đã được giám định, hơn nữa thầy của hắn còn lưu lại lạc khoản, tất nhiên giá cả sẽ cao hơn bình thường.

- Thật sự cám ơn đại sư, sau khi hết bận rộn thì nhất định sẽ đến nghe lời dạy bảo của tiên sinh...

Trang Duệ thật sự tôn trọng thật lòng với thầy của Kim Mập, không ngờ bức tranh này của mình lại được chính đại sư ra tay giám định.

- Được rồi, tranh này là của cậu, sau này cứ giữ ại, tôi còn đưa đến cho cậu một bức tranh, cũng là của Trương Đại Thiên, xem như ứng cảnh mà thôi...

Kim Mập nhanh chóng lấy ra bức tranh đưa cho Trang Duệ.