Chương 551: Hỗ trợ

Trang Duệ cười cười khoát tay nói:

- Không cần, cảm ơn anh, tôi và hai người bạn tâm sự một lúc là được.

Tuy tướng mạo của Trang Duệ lúc này thật sự không khác gì một năm trước đó, nhưng bây giờ hắn ở trước mặt người xa lạ thì mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều mang theo khí thế mà người ta khó thể nào từ chối, đây là sự tự tin phát ra từ trong lòng.

Vị quản lý kia dù có tâm nịnh bợ bạn của ông chủ nhưng vẫn vâng lời Trang Duệ đi ra khỏi phòng.

- Anh Trang, chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, chúng tôi vẫn muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng hai người chúng tôi không có số điện thoại của anh...

Hầu Tử dùng giọng ngọt ngào nói ngay khi vừa vào cửa, mà hai người này xem ra cũng càng ngày càng có thêm nhiều kiến thức, vừa vào cửa cũng không nhìn ngang ngó dọc mà đi đến trước mặt Trang Duệ.

- Hì, Hầu Tử, xem ra miệng lưỡi bây giờ khá ngọt, các cụ ở nhà vẫn khỏe chứ? Cho tôi gửi lời thăm hỏi nhé...

Trang Duệ vừa thấy Hầu Tử thì đã tỏ ra vui mừng, đây là loại người dù mặc long bào cũng không giống hoàng đế, lúc này Hầu Tử mặc một bộ áo vàng, nhìn thế nào cũng giống như một thái giám, mà động tác cũng không khác năm xưa khi Trang Duệ và đối phương gặp mặt nhau.

- Anh Trang, chuyện lần trước tôi còn chưa kịp cảm ơn anh...

Đại Hùng thì ổn định hơn rất nhiều, hắn đi đến trước mặt và dùng hai tay nâng ly trà lên kính Trang Duệ, tuy Trang Duệ nhỏ tuổi hơn, nhưng Đại Hùng vẫn gọi là anh, coi như cam tâm tình nguyện.

Trang Duệ liên tục khoát tay, hắn tiếp nhận ly trà và nói:

- Tôi cũng không lớn tuổi hơn anh, Đại Hùng, anh cứ gọi tên tôi là được. À, ngồi, các anh ngồi xuống đi...

Sau khi hai người Đại Hùng ngồi xuống thì Trang Duệ nói:

- Đại Hùng, trước đó tôi thu mua món hồ lô dế Tam Hà Lưu của anh với giá hời, lại làm hại anh chạy đến Thiên Tân để bị người ta lừa, coi như cũng liên quan đến tôi...

- Anh Trang, anh đừng nói như vậy, tôi rõ ràng là lòng tham vô đáy, nếu không phải như vậy thì buôn bán ở chợ đồ cổ vài năm và lừa gạt nhiều người...

Đại Hùng nghe Trang Duệ nói như vậy thì mặt mũi đỏ bừng, hắn vội vàng đứng lên. Nói thật thì hắn trước đó vốn rất bức bối, nhưng bây giờ mỗi tháng đều có lương ba ngàn, đã quên đi chuyện cũ từ lâu rồi.

Không có người trời sinh là kẻ ác, Đại Hùng và Hầu Tử tuy thường lừa gạt trong chợ đồ cổ, tuy có thể kiếm được chút tiền nhưng cũng thật sự không nỡ, vì những kẻ trời sinh làm chuyện xấu mà cảm thấy thoải mái là rất ít.

Nhưng tiền tới dễ dàng cũng ra đi nhanh chóng, hai người này luôn không chịu giữ tiền, nhưng bây giờ mỗi tháng có lương cũng không dễ, thế này cuộc sống lại khá hơn năm xưa.

Trang Duệ nói vài câu với hai người Đại Hùng, sau đó hắn dứt khoát đi vào vấn đề:

- Chúng ta coi như là người quen, tôi có kinh doanh ở Bắc Kinh, muốn hai anh sang giúp đỡ một chút, không biết các anh có tình nguyện không?

- Hỗ trợ sao?

Đại Hùng và Hầu Tử nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhua, trước khi đến bọn họ cũng nghĩ xem Trang Duệ tìm mình làm gì, nhưng bọn họ nằm mơ cũng không ngờ Trang Duệ muốn mời bọn họ đến Bắc Kinh.

- Anh Trang, tôi không biết anh làm ăn gì ở Bắc Kinh, xin hỏi anh kinh doanh thứ gì?

Sau khi đưa mắt nhìn Đại Hùng, Hầu Tử dùng giọng cẩn thận hỏi. Hai người bọn họ cũng coi như có cuộc sống bình ổn, bình thường kéo đến không ít khách hàng cho cửa hàng thú cưng, tốt hơn xưa rất nhiều.

Trong nhà đã giới thiệu đối tượng cho Đại Hùng, hắn đã kết giao được hơn nửa năm, cô bé kia rất thỏa mãn với hắn, đang chuẩn bị qua tết sẽ bàn chuyện kết hôn, vì thế Đại Hùng cũng không có ý muốn rời khỏi Bành Thành.

Nhưng bọn họ cũng biết Trang Duệ là ông chủ lớn, tuy không rõ Trang Duệ kinh doanh thứ gì, nhưng bọn họ từng thấy một ví dụ nhãn tiền là Chu Thụy nghèo trắng tay đến Bành Thành và đi theo Trang Duệ với Lưu Xuyên, bây giờ mới một năm qua đi mà đã có xe có nhà, đồng thời còn đón người nhà đến đây sinh sống, làm cho người bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ.

- Tôi mở một cửa hàng đồ cổ ở Phan Gia Viên Bắc Kinh, muốn cho hai người đi đến học tập quản lý vài năm, sau đó tôi sẽ giao cửa hàng cho cả hai quản lý, hai anh thương lượng đi, có tình nguyện theo tôi không?

Trang Duệ tuy có đãi ngộ tốt với Triệu Hàn Hiên, nhưng hắn chưa từng nghĩ sẽ mãi giữ chân đối phương, hắn vẫn phải tính toán đến bước đi sau này cho mình.

Đợi đến khi Đại Hùng và Hầu Tử đã hoàn toàn quen thuộc nghiệp vụ, như vậy thì sau này dù cho Triệu Hàn Hiên có nghỉ không làm nữa thì việc kinh doanh dụng cụ văn phòng vẫn có thể tiếp tục, còn quản lý phương diện mặt hàng châu báu thì khá đơn giản, chỉ cần bán theo giá đã định sẵn là được.

Với kinh nghiệm lăn lộn xã hội của Đại Hùng và Hầu Tử, những vấn đề nhỏ hoàn toàn có thể ứng phó tốt, dù có người muốn lừa gạt thì bọn họ cũng không có tiền và không dám mua lại, thế nên Trang Duệ cũng không sợ bọn họ bị lừa.

- Anh Trang, hai anh em chúng tôi ra ngoài thương lượng một chút, lát nữa sẽ có câu trả lời thuyết phục.

Đại Hùng và Hầu Tử nghe được như vậy thì có chút do dự, hai người bọn họ cả đời sinh sống ở Bành Thành, cả đời Đại Hùng còn chưa đi xa quá Thiên Tân, lúc này Trang Duệ muốn bọn họ thay đổi cuộc sống, thật sự cần phải có thời gian suy xét.

- Không có gì, ngày mai cho tôi câu trả lời thuyết phục cũng được.

Trang Duệ vừa cười vừa nói, trọng lòng có chút bất đắc dĩ, trên tay mình không có người để dùng, hắn bây giờ thấy đám ông chủ trên tivi có biết bao nhiêu thủ hạ, thật ra tất cả đều vô nghĩa, nhiều không bằng tinh.

- Không cần, không cần, anh Trang, chúng tôi sẽ lập tức đi vào cho anh câu trả lời thuyết phục...

Hầu Tử và Đại Hùng mở cửa phòng đi ra, sau đó Đại Hùng nói:

- Hầu Tử, tôi không muốn đi, tôi sắp kết hôn, đến Bắc Kinh cái gì cũng không có, Tiểu Tĩnh sẽ tình nguyện đi theo sao?

Tiểu Tĩnh là bạn gái của Đại Hùng, tuy có câu đàn ông không xấu phụ nữ không yêu, tuy trước nay hai tên này có không thiếu phụ nữ nhưng loại đứng đắn lại ít, vì thế bây giờ có Tiểu Tĩnh mà hắn sinh ra ý nghĩ kết hôn.

- Thế này đi, anh Hùng, anh quay lại nói rõ với anh Trang, để xem anh Trang có thể cho chúng ta đãi ngộ gì, nếu thật sự tốt hơn công tác ở quán thú cưng, như vậy chúng ta cũng có thể đi sang công tác. Em tin chắc chị dâu cũng hiểu được điều này, nếu công tác tốt hơn thì chắc chắn phải đổi, anh thấy sao?

Đại Hùng nghe Hầu Tử nói vậy thì gật đầu, quán thú cưng dù rất tốt nhưng lương cũng chỉ là ba ngàn, người lên chỗ cao nước chảy chỗ trũng, ai mà chẳng muốn nắm bắt cơ hội phát triển.

- Anh Trang, không gạt anh, tháng bốn tháng năm tôi sẽ kết hôn, cung không phải không thể đi Bắc Kinh, nhưng...Nhưng có điều...

Sau khi Đại Hùng quay về phòng thì mở miệng muốn hỏi đãi ngộ của Trang Duệ, nhưng ấp úng nói không nên lời.

- Ha ha, Đại Hùng, tôi còn chưa biết điều này, cần phải nói lời chúc mừng anh, đúng rồi, bạn gái anh đang làm gì?

Trang Duệ nghe mà nở nụ cười, trách không được lần này gặp mặt thì thấy Đại Hùng đã trầm ổn hơn, thì ra là trong nhà đã có người cai quản.

- Bạn gái của tôi vừa tốt nghiệp đại học chưa bao lâu, khoảng thời gian trước đang công tác trong siêu thị, bây giờ vừa mới nghỉ việc, chuẩn bị qua tết tìm việc, hôm nào sẽ đưa đến ra mắt anh Trang.

Đại Hùng tuy không hiểu ý nghĩ câu hỏi của Trang Duệ nhưng lại trả lời rất thành thật, hắn và Hầu Tử đều sinh ra ảo giác, cảm thấy mình giống như đã là công nhân viên của Trang Duệ, giống như đang trả lời câu hỏi của ông chủ vậy.

Thật ra Trang Duệ cũng không biết kiến thức gia tăng kèm theo tích lũy tài phú, trên người mình đã có sự tự tin của nhân sĩ thành công, dù không tận lực biểu hiện nhưng vẫn ảnh hưởng đến những người khác ở xung quanh.

- Hì, Đại Hùng, không ngờ anh chưa tốt nghiệp cấp hai mà có bạn gái đại học...

- Thế này đi, nếu bạn gái của anh tình nguyện theo đến Bắc Kinh cùng phát triển, tôi sẽ sắp xếp công tác cho cô ấy, trước tiên làm nhân viên kinh doanh của cửa hàng, đồng thời tôi còn thuê cho ba người một căn nhà ba gian ở Bắc Kinh, tạm thời ở chung.

- Sau này nếu Hầu Tử có bạn gái thì sẽ cho một căn khác, các anh có thể ở lại vài năm, sau đó sợ rằng có thể mua được nhà ở Bắc Kinh, anh thấy sao?

Trang Duệ suy tư một chút, nếu bạn gái Đại Hùng tốt nghiệp đại học, như vậy sắp xếp cho nàng làm một nhân viên kinh doanh ở Tần Thụy Lân sẽ không là vấn đề.

Đừng tưởng rằng công tác ở Tần Thụy Lân sẽ là uất ức cho bạn gái của Đại Hùng, phải biết rằng công tác ở nơi này đều tiếp xúc với khách phú quý, hơn nữa còn có nhiều người nước ngoài, nhân viên kinh doanh trong cửa hàng đều tốt nghiệp đại học, mà cô quản lý tên là Lí Hà còn có bằng thạc sĩ.

Nhưng Đại Hùng cũng không biết điều này, sau khi nghe Trang Duệ nói làm nhân viên kinh doanh thì không khỏi có chút do dự:

- Anh Trang, việc này tôi cần phải thương lượng với Tiểu Tĩnh, tôi và Hầu Tử thì không sao, nhưng nếu cho cô ấy đi làm nhân viên kinh doanh, sợ rằng sẽ không vui...

Trang Duệ nghe vậy thì vỗ đầu của mình, chính mình nãy giờ không nói về phúc lợi, xem như quá đủ hồ đồ. Hai người này bây giờ ở Bành Thành rất ổn định, vừa rồi không mở miệng từ chối mình là tốt lắm rồi.

- Đại Hùng, khách hàng của cửa hang châu báu là rất cao cấp, nhân viên kinh doanh đều tốt nghiệp đại học chính quy, còn cần tiếng Anh tốt, tiền lương một tháng năm ngàn, cuối năm thưởng một tháng lương...

- Trong cửa hàng còn có phần hoa hồng, hơn nữa căn cứ vào biểu hiện cá nhân để tăng lương, biên độ là từ năm trăm đến một ngàn năm trăm đồng, anh cứ thương lượng với bạn gái xem thế nào...

- Anh...Anh Trang, tôi đồng ý, đồng ý, không cần thương lượng, tôi làm chủ, Tiểu Tĩnh chắc chắn sẽ đồng ý...

Trang Duệ còn chưa nói dứt lời thì đã bị Đại Hùng cắt ngang lời, hắn không phát hiện khi mình lên tiếng thì Đại Hùng và Hầu Tử há hốc miệng, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.

Cũng khó trách hai người Đại Hùng có biểu hiện như vậy, hai người bọn họ lúc này có mức lương không thấp ở Bành Thành, nhưng không ngờ một nhân viên kinh doanh bình thường ở Bắc Kinh lại gấp đôi lương mình, lại còn công tác ở đơn vị tốt như thế, thật sự còn có đãi ngộ cao hơn cả nhân viên nhà nước.

Dựa theo đãi ngộ tiền lương của Trang Duệ, đồng thời còn có tiền thưởng và tăng lương, cuối năm sẽ có cả trăm ngàn, nếu ở Bành Thành thì đó là số tiền mà Đại Hùng và Hầu Tử tích góp lại không ăn không uống trong thời gian ba đến năm năm.

- Anh Trang, đây là cửa hàng châu báu gì? Đãi ngộ tốt vậy sao? Người ta nếu không nhận thì thế nào?

Hầu Tử nghe mà cảm thấy ngứa ngáy, hận không thể đi ra kéo một cô bạn gái cho mình, để đi theo kiếm tiền lương mỗi tháng năm ngàn. Hai người bọn họ cũng không biết cửa hàng châu báu là của Trang Duệ, chuyện đưa nhân viên vào là hoàn toàn dễ dàng.

Trang Duệ nghe vậy thì nở nụ cười nói:

- Tôi có thể cho người vào, điều này không cần lo lắng, lúc này tôi nói đãi ngộ của hai anh. Đại Hùng ổn định hơn, đến lúc đó tôi sắp xếp người, để anh theo học tri thức về các dụng cụ văn phòng, hơn nữa cần phải nắm giữ các phương diện nhập hàng, hai ba năm sau sẽ phụ trách khối công tác này...

- Anh Trang, mời anh uống nước...

Thấy Trang Duệ dừng lời thì Hầu Tử nhanh chóng châm trà.

- Cám ơn, Hầu Tử đến khi đó sẽ phụ trách khối đồ cổ, bắt đầu là tôi chỉ bảo, lúc không có mặt tôi thì chịu khó ra những quầy hàng vỉa hè mà kiếm kinh nghiệm, nên nhìn nhiều mua ít, những thứ này không cần tôi phải dạy anh, nó không khác gì chợ đồ cổ ở Bành Thành.

- Còn đãi ngộ, hai anh đều như nhau, năm thứ nhất mỗi tháng năm ngàn, năm thứ hai là mười ngàn, vấn đề nhà ở tôi giải quyết, các anh chỉ cần mua hoặc làm cơm cho mình...

- Nếu sau hai ba năm mà các anh có thể tự nắm lấy nghiệp vụ của mình, tôi đảm bảo lương tháng không dưới ba trăm ngàn, đến lúc đó muốn định cư ở Bắc Kinh cũng không phải không thể...

Dù là Đại Hùng và Hầu Tử trước đó có chuẩn bị tâm lý thì sau khi nghe được lời của Trang Duệ cũng cảm thấy huyết mạch sôi sục, gương mặt đỏ lên.

Đại Hùng và Hầu Tử lúc này xem như hiểu rõ, Trang Duệ gọi bọn họ đến hỗ trợ thực chất là cất nhắc mình, cho bọn họ một kỳ ngộ phát triển.

Lúc này trong đầubọn họ thật sự chỉ chú trọng đến số tiền lương năm ngàn, mười ngàn và thậm chí là vài trăm ngàn mà Trang Duệ nhắc đến, tóm lại bọn họ nằm mơ cũng không ngờ hai tên côn đồ đầu đường xó chợ như bọn họ cũng có ngày cầm được số tiền lương như vậy.

- Anh Trang, anh xem hai chúng tôi có thể làm được không?

Sau khi trải qua giai đoạn hưng phấn thì Đại Hùng dùng giọng không yên hỏi Trang Duệ.

Trang Duệ cười cười nói:

- Hai anh đều hiểu chuyện mua bán ở chợ đồ cổ, nhiệm vụ của hai anh năm thứ nhất là tập luyện học hỏi, không riêng gì quản lý trong cửa hàng mà còn phải học hỏi đám chủ quầy vỉa hè ở bên ngoài.

- Dù sao thì cũng chỉ liên hệ với người khác mà thôi. Thế này đi, hai ngày sau sẽ đến Bắc Kinh, các anh chuẩn bị đi, nếu không cảm thấy phù hợp thì tôi sẽ tìm người khác...