Chương 498: Dã Nhân Sơn

- Anh Trang, không thì chúng ta chỉ cần đến xem qua là được...

Bành Phi liếc mắt nhìn Trang Duệ, hai người đi ở vị trí sau cùng của đội ngũ.

- Sao vậy? Không phải chúng ta sẽ tìm thời điểm phù hợp để rời khỏi bọn họ sao?

Mọi người đều có lòng hiếu kỳ, hơn nữa hắn còn có súng và đạn, hắn có lòng tin rất lớn. Hơn nữa hắn từng có kinh nghiệm bị sói vây công trên thảo nguyên, bây giờ hắn cũng không sợ.

Buổi sáng Trang Duệ đã thương lượng tốt với Bành Phi, sau khi tiến vào rừng thì sẽ tìm cơ hội thoát khỏi những người này. Vì hắn biết Tứ hợp viện sẽ không để cho hai người tiến vào trong Dã Nhân Sơn, vì những câu chuyện ở nơi đây cũng không tốt đẹp như vậy.

- Anh Trang, nếu đi từ nơi này thì phải mất khoảng bốn chục kilomet, dù là một mình tôi cũng phải đi mất nửa ngày, anh nếu đi theo...

Bành Phi không nói tiếp, nhưng Trang Duệ cũng hiểu, đây chính là sợ mình không theo kịp, xem thường mình sao?

Trang Duệ cười khoát tay áo nói:

- Không có gì, anh Trang của cậu trước kia là đại tướng chạy cự ly dài, ba bốn mươi kilomet không là vấn đề...

Trang Duệ nói ra những lời này cũng không khoác lác, vì khi hắn học đại học thì thành tích chạy cự ly dài là tốt nhất.

Đó là lúc cặp mắt Trang Duệ còn chưa sinh ra dị biến, bây giờ hắn còn có linh khí, bất cứ lúc nào cũng có thể khôi phục trạng thái bình thường, thế là hắn cũng không thèm quan tâm đến khoảng cách ba bốn chục kilomet kia.

- Anh Trang, cũng không phải là như vậy, đường núi rất khó đi, tốc độ không cao, dù là tôi thì cũng chỉ đi được năm kilomet một giờ mà thôi...

Bành Phi thật sự là vò đầu, hắn đã xem hành trình lần này vô cùng đơn giản, hơn nữa còn coi đó chỉ là đi ngắm cảnh, nhưng tỉ lệ khoảng cách trên bản đồ và thực tế là khác biệt khá lớn, đặc biệt là hoàn cảnh ở vùng núi.

Trước kia Quốc Dân Đảng luôn thất bại cũng vì nguyên nhân này, Tưởng Giới Thạch thường xuyên ngồi trong văn phòng để vung tay múa chân với bản đồ, làm cho bộ đội mệt mỏi.

Nhưng Tưởng Giới Thạch không biết trên bản đồ là một đường thẳng tắp nhưng thực tế lại có đỉnh núi hoặc con sông cắt ngang, đây đều là những chướng ngại cho quân lính.

Trang Duệ bị lời nói của Bành Phi làm cho ngây cả người, hắn không sợ thể lực tiêu hao, vì hắn có thể dùng linh khí để bổ sung, nhưng một giờ đi được năm kilomet thì không khỏi quá chậm, như vậy cũng cần quá nhiều thời gian.

Nếu như mất nhiều thời gian như vậy ở Dã Nhân Sơn, chỉ sợ Hào Vinh sẽ tổ chức người đến tìm kiếm, nghĩ đến đây thì hắn không khỏi cảm thấy đau đầu.

- Cậu Trang, lúc này vào núi thì hai người theo sát một chút, đạn không cần lên nòng, họng súng chĩa xuống, khi có con mồi thì tôi sẽ cho gọi các cậu...

Trương Quốc Quân thấy hai người Trang Duệ rơi rớt lại phía sau hai ba chục mét thì không khỏi lắc đầu, người thành phố quả nhiên là như vậy, mới đi vài kilomet đã không chịu được.

- Trương đại ca, tôi biết rồi...

Trang Duệ từ xa nói một câu.

- Bây giờ nếu đi ngay thì đến tối có thể quay về xin lỗi Hào đại ca...

Trang Duệ đưa tay nhìn đồng hồ, vẫn chưa quá muộn, hắn thầm hạ quyết tâm, sau đó khẽ nói với Bành Phi:

- Chúng ta bây giờ bước đi, tranh thủ trở về trước khi trời tối...

Bành Phi dù không muốn đưa Trang Duệ theo, nhưng thấy Trang Duệ đã quyết định như vậy thì cũng không có biện pháp gì khác, hắn lập tức gật đầu nói:

- Anh Trang, tôi nói trước, nếu anh không theo kịp tôi, như vậy chúng ta sẽ phải quay lại...

- Được, cứ như thế...

Trang Duệ gật đầu đồng ý, sau đó hắn bước nhanh đuổi theo sau đám người Trương Quốc Quân.

Lúc này sáu người đã vào trong rừng rậm, những tán cây rừng nhiệt đới đã che hơn phân nửa ánh sáng mặt trời, chỉ có vài luồng sáng thưa thớt chiếu xuống tạo nên những vệt sáng lốm đốm trên mặt đất.

Trên mặ đất đầy cành cây khô mục và lá cây khô, dẫn lên sẽ phát ra những âm thanh rộp rộp.

Trong rừng rất yên tĩnh, ngoài những tiếng bước chân thì căn bản không còn gì khác, Trương Quốc Quân rất quen thuộc chỗ này, bây giờ đưa nhóm Trang Duệ đi theo một con đường nhỏ, mà nó cũng không tính là đường, chỉ là thời gian qua bọn họ thường xuyên đi qua lối này mà thôi.

Sau khi đi nửa giờ trong rừng rậm thì Trương Quốc Quân dừng bước nói:

- Chúng ta đi theo hướng tây bắc, phía trước có một khe núi, có lẽ có vài động vật bên trong, con lợn rừng hôm qua được bắn ở chỗ đó...

- Trương đại ca, anh Trương, các anh đi trước đi, tôi thật sự không chịu được, muốn ngồi nghỉ một lát.

Trang Duệ và Bành Phi bày ra bộ dạng không kịp thở, tư thế thật sự là thở không ra hơi, Trương Quốc Quân quay đầu nhìn mà không khỏi nhíu mày, lúc này mới đi được bao nhiêu đoạn đường? Đã là như vậy rồi sao?

Nhưng Trương Quốc Quân cũng biết lần này mình cùng Trang Duệ đi săn cho vui, vì thế nói:

- Nếu không thì chúng ta cùng nghỉ mệt một lúc, lát nữa sẽ đi qua. Đáng tiếc, sáng sớm động vật phản ứng rất chậm, đi trễ sợ rằng chúng nó sẽ chạy hết...

- Trương...Trương đại ca...Chúng tôi không có gì cả, chỉ cần...Chỉ nghỉ ngơi một lúc là xong, anh đừng quan tâm đến chúng tôi, cứ đi đến khe núi trước, nếu không động vật chạy hết sẽ rất uổng phí...

Trang Duệ dùng tay chống lấy cây đại thụ và giả vờ thở không ra hơi, vừa nói vừa phất tay mất kiên nhẫn, tỏ ý cho Trương Quốc Quân đi nhanh, rõ ràng là chỉ sợ không bắt được con thú nào.

- Như vậy...Là không tốt, nếu có chuyện gì thì anh Hào sẽ không tha cho tôi...

Trương Quốc Quân là một người đàn ông có tính cách cởi mở, hắn có thể hiểu tâm tư của Trang Duệ, tuy trong lòng đã bị Trang Duệ thuyết phục nhưng còn chưa quên nhiệm vụ, suy nghĩ một lúc vẫn quyết định ở lại chờ Trang Duệ cùng đi.

- Anh Trương, hai người đàn ông chúng tôi lại có súng trong tay, có gì cần phải sợ, hơn nữa nơi đây cách bên ngoài không xa, cũng không có động vật gì cả, các anh đi nhanh lên, nếu động vật chạy hết thì chuyến này coi như đi không công...

Trang Duệ thấy Trương Quốc Quân không chịu đi thì có chút sốt ruột, nếu bọn họ nhất quyết không đi thì xem như chuyến này đã bị hớ.

- Vậy thì được, từ nơi này đi về phía tây bắc hai dặm thì sẽ thấy một khe núi...

Trương Quốc Quân cũng muốn bắt vài con thú lớn về cải thiện bữa tối cho anh em, bọn họ cũng không dám vào sâu trong núi Dã Nhân Sơn, chỉ đến khe núi bắt con mồi mà thôi. Vì nơi đó có nguồn nước, là nơi tụ tập của dã thú.

Khi thấy Trang Duệ vung súng trong tay thì Trương Quốc Quân nghĩ lại và cảm thấy an tâm, có lẽ sẽ không có gi xảy ra, mãnh thú như gấu và hổ sẽ không có nơi bìa rừng, vì vây hắn nói với một người sau lưng:

- Mã Lục, cậu ở lại, chỗ kia cậu cũng biết, lát nữa đưa theo cậu Trang đến là được...

- Anh Quân, cũng không phải rất xa, chỉ đi mất một giờ mà thôi, không cần phải ở lại chứ?

Mã Lục nghe được lời của Trương Quốc Quân thì cũng không có chút tình nguyện, đàn ông mà, ai cũng có hứng thú rất lớn với chuyện đi săn, hắn cũng không ngoại lệ.

Trương Quốc Quân trừng mắt nhìn Mã Lục, sau đó tức giận nói:

- Không nghe lệnh của tôi sao?

- Không có...Không có, sao có thể chứ? Anh Quân cứ đi trước...

Trương Quốc Quân nói ra những lời vừa rồi thì Mã Lục vội vàng khoát tay nhưng vẻ mặt thì rõ ràng là không tình nguyện.

- Cậu Trang, sau khi nghỉ ngơi tốt thì nhớ đi đến đấy nhé...

Trương Quốc Quân bắt chuyện với Trang Duệ và Bành Phi, sau đó hắn kích động đưa ba người khác đi về phía khe núi. Hắn thấy trên tay có súng thì cánh rừng này cũng không có gì nguy hiểm, vì khu vực này cũng không có nhiều rắn.

- Mã Lục, trong khe núi kia có những động vật gì?

Trang Duệ lúc này cũng không tiếp tục thở hồng hộc như vừa rồi, hắn móc ra một gói thuốc và đưa một điếu cho Mã Lục.

- Điều này cũng khó thể nói cho chính xác được, lần trước gặp hai con lợn rừng và để chạy mất một con, đôi khi gấu cũng đi xuống uống nước. Đúng rồi, có lần còn nhìn thấy cả hổ, nhưng khi chạy đến nơi thì hổ đã chạy mất, đúng là đáng tiếc...

Mã Lục đã đồn trú ở chỗ này hơn nửa năm, thường xuyên đi săn, đã đi đến khe núi kia nhiều lần, bây giờ quen thuộc như trong lòng bàn tay.

Mã Lục nói đến hổ thì gương mặt còn mang theo vẻ nuối tiếc, vì một tấm da hổ mang ra biên giới với Trung Quốc bán cũng có giá vài chục ngàn tệ, tất nhiên đây là giá tiền của thương nhân Trung Quốc cho bọn họ.

- Ôi, hai chúng tôi thật sự không khỏe, đi một lúc đã mệt mỏi. Thế này đi, cậu Mã Lục, cậu cứ đi đi, chúng tôi nghỉ ngơi một lúc rồi đi theo sau.

Trang Duệ bây giờ chỉ muốn sao cho đối phương đi nhanh một chút.

- Khó mà làm được như vậy, nếu các anh đi lạc thì anh Quân sẽ lột đa tôi mất...

Mã Lục liên tục lắc đầu, Trương Quốc Quân có uy tín rất cao trong đám người Hoa bảo vệ mỏ khoáng.

- Cậu Mã Lục, xem thường hai chúng tôi sao? Trên tay có súng thì có gì phải sợ? Thế này đi, cậu cứ đi và cách năm sáu cây cứ để lại ký hiệu, chúng tôi sẽ biết đường đi đến...

Trang Duệ cố gắng tìm ra phương án hợp lý để Mã Lục tìm được cớ, còn chuyện anh Quân có lột da hắn hay không sẽ chẳng là vấn đề. Nhưng sau khi hai người bỏ đi thì biết chắc Mã Lục sẽ bị Trương Quốc Quân mắng cho một trận.

- Điều này cũng được...

Mã Lục nghe vậy mà sáng mắt lên, hắn cầm dao chém lên thân cây, sau khi thấy chất nhựa màu trắng chảy ra thì hắn quay đầu nói với Trang Duệ:

- Trang tiên sinh, lát nữa các anh cứ đi theo ký hiệu này, thật ra nếu không làm ký hiệu cũng chẳng có gì, các anh cứ đi theo hướng tây bắc là được.

Mã Lục nói như vậy rõ ràng là không suy xét vấn đề, khi tiến vào rừng rậm nếu không phải người được huấn luyện hoặc có kinh nghiệm thì căn bản không biết hướng tây bắc nằm ở chỗ nào, dù muốn tìm ánh mặt trời cũng phải đến nơi có ít cây cối mới được.

- Trang tiên sinh, các anh đi nhanh lên đấy...

Mã Lục vừa đuổi theo nhóm Trương Quốc Quân vừa quay đầu hô lên với Trang Duệ, tay cũng không nhàn rỗi, vung đao chém vào một thân cây ven đường.

- Biết rồi, cậu cứ yên tâm, có gì tôi sẽ nổ súng...

Trang Duệ lên tiếng trả lời một câu, sau đó hắn đứng lên, Bành Phi đã sớm lấy ra la bàn, xem xét phương hướng.

- Anh Trang, chúng ta cần đi về hướng bắc, đi theo hướng này...

Bành Phi sau khi xác định rõ phương hướng thì dẫn đầu xông ra, linh hoạt như một con khỉ giữa rừng, chỉ sau nháy mắt đã vọt đi xa vài chục mét.

- Ôi, cậu chậm lại một chút...

Trang Duệ không biết Bành Phi muốn mình biết khó mà lui, vội vàng đuổi theo sau.

- Mã Lục, sao cậu lại đến đây? Hai người Trang Duệ đâu?

Mã Lục mất gần hai mươi phút mới chạy theo kịp nhóm Trương Quốc Quân.