Chương 463: Thầm tiêu

Những tiếng thở dài nặng nề vang lên, đại đa số mọi người đều lo lắng, có hai khối mao liêu sụp đổ, điều này làm cho niềm tin của mọi người vào công bàn phỉ thúy Myanmar chợt tụt giảm nghiêm trọng.

Tuy khối mao liêu có vết nứt ác tính của Trang Duệ đánh cuộc sụp nếu so với khối mao liêu trước đó thì khả năng cho ra phỉ thúy là thấp hơn rất nhiều, có thể nói là tâm lý dễ tiếp nhận hơn, thế nhưng giá cả của nó lại hơn bảy triệu Euro, vì vậy mà lòng người đều nặng nề, bây giờ Trang Duệ còn đánh cuộc sụp, sau đó sẽ đến lượt mình mà thôi.

- Tiểu tử chết tiệt kia, trước kia thua ngươi vai chục triệu, xem lần này ngươi có thể xoay người sống sót hay không?

Trong đám người cũng có kẻ vui sướng, Hứa Chấn Đông tất nhiên sẽ quên vừa rồi mình bỏ ra năm trăm ngàn để mua Trang Duệ đổ thạch thắng, nhưng nếu so với tình hình vào lúc này, dù bắt lão bỏ ra thêm năm trăm ngàn Euro cũng sẽ tình nguyện, rõ ràng là điển hình của kẻ muốn thiệt người hại mình. Lúc này trong lòng lão thật sự là cười đến mức rụng răng.

Đái Quân nãy giờ luôn chen chúc trong đám người, bây giờ hắn đi đến bên cạnh tên mập, sau đó cười nói:

- Giám đốc Mã, anh vừa rồi nói sẽ bỏ ra trăm triệu đặt thắng, bây giờ còn thụ lí hay không? Còn muốn đặt không? Tôi thu của anh chục triệu thôi cũng được...

- Cút sang một bên, tiểu tử khốn kiếp này rõ ràng muốn chết...

Mã Mập dù biết Đái Quân nói giỡn nhưng vẫn tỏ ra bực mình, Trang Duệ lúc này rõ ràng là giúp mình, nếu không phải là Trang Duệ ra tay cướp mao liêu, sợ rằng bây giờ kẻ khổ sở đứng bên trong kia phải là mình.

- Tiểu Duệ, khối mao liêu này có khả năng ra phỉ thúy là không lớn...

Tần Hạo Nhiên ngồi chồm hổm xuống đất rồi cẩn thận quan sát hai nửa khối mao liêu, vì vậy mà không khỏi lắc đầu. Nếu nhìn vào biểu hiện vào lúc này thì khối mao liêu bỏ ra bảy triệu để mua vào thật sự còn kém hơn cả tiêu vương của công ty Cát Tường ngày hôm trước, vì dù thế nào thì khối mao liêu hôm qua vẫn có thể móc ra được một lượng phỉ thúy với giá vài triệu bạc.

- Không nhất định, chú Tần, chú xem, vị trí có vết nứt ác tính không có phỉ thúy là điều bình thường, cũng không thể nào dùng hai chữ sụp đổ để nói về nó cho được. Đây là khối mao liêu đến từ hầm khoáng cũ, tỷ lệ ra phỉ thúy là khá cao, vì vậy cháu vẫn rất xem trọng nó...

Trang Duệ đã trải qua nhiều lần đổ thạch, không những kinh nghiệm phong phú hơn, những lời nói ra khỏi miệng cũng rất rõ ràng mạch lạc, Tần Hạo Nhiên nghe mà liên tục gật đầu, vẻ mặt khó hiểu vừa rồi đã bị quét sạch.

- Tiểu tử kia có biểu hiện rất bình tĩnh, mặt không đổi sắc, còn có thể uống nước...

- Cái quái gì mà vững vàng, đó là ra vẻ trấn định, ném ra ngoài bảy triệu Euro, xin hỏi dù mặt anh là bao bố cũng khó thể nào chịu nổi đả kích...

- Đừng cãi nhau, tiểu tử kia chuẩn bị cắt nguyên thạch...

Những người vây quanh thấy Trang Duệ tỏ ra bình tĩnh thì cố tình sinh ra bội phục, nhưng cũng có kẻ khinh thường, cũng vì khối mao liêu kia có thể tích khá lớn, biết đâu còn có kịch hay để xem, vì vậy cũng không phải là bỏ đi sạch sẽ như lần đổ thạch trước đó.

Trang Duệ đi đến máy cắt đá, sau đó hắn chợt thay đổi ý kiến, gọi Bành Phi đến vài nói:

- Bành Phi, cậu đến cắt cho tôi, cho cậu vui vẻ một chút, một nhát cắt có giá vài chục triệu đấy nhé, ha ha...

- Anh Trang, tôi cắt sao?

Bành Phi dùng ngón tay chỉ vào mình, vẻ mặt tỏ ra không tin.

- Được, tôi cắt thì cắt, anh nói xem nên cắt thế nào?

Bành Phi là người Bắc Kinh, cũng là người thẳng thắn, khi thấy Trang Duệ gật đầu thì cũng không khách khí mà xắn tay áo đứng bên cạnh máy cắt, thao tá của máy cắt rất đơn giản, vừa rồi hắn đã thấy Trang Duệ cắt một lần, đã sớm hiểu rõ rồi.

- Dùng bánh răng cắt lên vị trí này...

Tuy khối mao liêu đã được cắt làm hai nhưng sức nặng của nó cũng không phải là thứ mà Trang Duệ có thể xoay chuyển được, hắn lại gọi đến hai chiếc xe nâng, đặt một nửa khối mao liêu không có dấu hiệu xuất hiện phỉ thúy lên bàn cắt.

Hành động lần này của Trang Duệ thật sự làm cho người vây quanh phải lắc đầu, tiểu tử này rõ ràng là làm việc quá mức, cho người ngoài nghề vào cắt nguyên thạch, nếu bên trong có phỉ thúy thì chẳng phải sẽ bị ảnh hưởng sao?

Cắt nguyên thạch là một việc tốn sức, cần phải có sự vững vàng, cũng không phải nhẹ nhàng như tưởng tượng, tuy Bành Phi cũng là người rắn chắc khỏe mạnh nhưng sau khi cắt cũng đầm đìa mồ hôi.

Kết quả thật sự giống như dự đoán của mọi người, bên trong khối đá rỗng tuếch nhưng lại xuất hiện nhiều lớp mây đỏ giống như cho ra phỉ thúy, nhưng sau khi cắt mà không có phỉ thúy thì chẳng còn gì đáng xem nữa rồi.

- Đi thôi, không còn gì hay để xem...

- Đúng vậy, khối mao liêu kia chắc chắn sụp đổ, may mà chúng ta không đặt tiền đấu giá nó...

- Anh không có tiền theo sao? Ha ha, đi thôi, hôm nay có khi lại được vào trong sớm hơn...

Khi thấy tình hình như vậy thì đám người vây quanh cuối cùng cũng tản ra, vì một nửa khối mao liêu lại được cắt ra, vẫn không có phỉ thúy, tất nhiên suy ra khối mao liêu còn lại cũng chẳng có gì.

- Được rồi, cậu đã mệt, để tôi cắt cho...

Trang Duệ nhìn thời gian, còn lại nửa giờ, trung tâm giao dịch sắp mở cửa, hắn cũng không muốn tiếp tục giả vờ, mình cắt bốn nhát đều sụp, sau đó mới thắng, đây sẽ là một trí nhớ không quên cho đám người kia.

- Kẻ đi thì tự trách mình không có phúc được nhìn...

Trang Duệ nhìn thoáng qua những kẻ bỏ đi, hắn yên lặng nhờ xe nâng đưa nửa khối mao liêu còn lại lên máy cắt, bắt đầu cắt.

Chỉ là những hành động của Trang Duệ lọt vào mắt người khác giống như là giãy chết, thậm chí Đái Quân bên kia còn đang chuẩn bị kết toán tiền cược, xem ra hôm nay hắn còn lời được một phần tiền.

- Xoẹt xoẹt...

Bánh răng hợp kim ma sát với đá phát ra những âm thanh sắc nhọn, nhưng lúc này số người chú ý từ một ngàn chuyển xuống chỉ còn lại Tống Quân, Mã Mập và vợ chồng Tần Hạo Nhiên, mà ngay cả Tần Hạo Nhiên thấy bên trong mao liêu không có gì cũng đã cho ra quyết định khác.

Đám người đang định an ủi Trang Duệ, vì một người trẻ tuổi gặp phải kích thích như thế sẽ phát sinh chút vấn đề, bọn họ biết rõ tài sản của Trang Duệ, số tiền bảy triệu Euro cũng đủ làm hắn tổn thương gân cốt.

Trang Duệ dùng sức cắt vào mặt cửa sổ của mao liêu, bánh răng ăn sâu vào bên trong làm cho những khối đá rơi xuống rào rào, nếu nói là cắt sẽ không đúng, phải là mở cửa sổ mới đúng.

- Tiểu Duệ, dừng tay, mau dừng tay...

Đột nhiên âm thanh dồn dập của Tần Hạo Nhiên chợt vang lên, điều này làm cho Trang Duệ giật mình, còn chưa xuất hiện ngọc, ngài cần gì phải kích động như thế?

Nhưng sau khi nghe được lời của Tần Hạo Nhiên thì Trang Duệ tắt điện theo phản xạ, lúc này cũng không còn những âm thanh phát ra từ máy cắt nữa.

- Thắng, đổ thạch thắng, thắng lớn, Tiểu Duệ, thắng lớn rồi.

Tần Hạo Nhiên dùng sức kéo cà vạt trên cổ, cũng bất chấp hình tượng mà nhảy vọt về phía khối mao liêu, điều này làm cho Trang Duệ sợ đến mức tranh thủ tiến lên ngăn cản, sợ rằng ông sẽ ***ng vào bánh răng máy cắt.

- À, thật sự đã có biểu hiện...

Trang Duệ cúi đầu nhìn thì thấy một khối đá như lòng bàn tay rơi xuống vừa vặn có biểu hiện tốt, lại đúng lúc nằm ngay phương hướng của Tần Hạo Nhiên, thế cho nên chỉ có Tần Hạo Nhiên là phát hiện ra sớm nhất.

- Đánh cuộc thắng sao?

Đám người đã đi xa vài chục mét chợt nghe thấy tiếng hoan hô mừng rỡ của Tần Hạo Nhiên thì ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía vài bóng người đứng ở hiện trường đổ thạch.

Sau khi sửng sốt thì bọn họ như tỉnh ngộ ra, đám người dùng tốc độ thật nhanh chạy về phía nhóm Trang Duệ.

- Là phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh, cực phẩm huyết thạch, thắng, thắng lớn...

Dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ, khối phỉ thúy đỏ vẫn còn bị một lớp đá mỏng che chắn đã bùng ra luồng sáng mê người.

Vì ánh sáng tương đối mạnh nên khối phỉ thúy cấp băng lại trong suốt lung linh như thủy tinh, thế là làm cho đám người phóng đến bên cạnh sinh ra phán đoán sai lầm.

- Có chuyện gì xảy ra?

Vị quan viên thuộc ban tổ chức công bàn phỉ thúy Myanmar đang chuẩn bị vặn tay cầm cánh cửa để bước vào báo cáo hoàn công cho lãnh đạo, sau đó cho ra yêu cầu mở cửa sớm, nhưng vừa đi vào phòng thì thấy đám người chen chúc trước cổng trung tâm giao dịch ngọc thạch đã biến mất.

- Không biết, đám người Trung Quốc kia giống như nổi điên, ai cũng chạy sang bên kia...

Nhân viên giữ cửa chỉ về phía bãi đổ thạch trước cổng, thật ra hắn cũng đoán là đổ thạch phía bên kia đã thắng, nếu không thì người chỗ này cũng không chạy sang, mà hắn cũng vì chức tránh nếu không đã chạy đi từ lâu rồi.

- Sao? Vậy thì khỏi phải mở cổng sớm...

Vị quan viên kia vừa nghe thấy vậy thì hai hàng chân mày nhíu lại, cũng bước nhanh về phía đổ thạch, mở cửa sớm sao? Có mở cũng chẳng có ai vào.

- Ông chủ Trang, đúng là có ánh mắt tốt, có quyết đoán...

- Ông chủ Trang, cắt thêm vào một chút nữa cho chúng tôi mở rộng tầm mắt...

- Đúng vậy, phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh được gọi là phỉ thúy huyết ngọc, thậm chí cũng không kém hơn đế vương lục, hôm nay xem như được kiến thức...

Xem như câu nói thắng làm vua thua làm giặc được thể hiện hoàn mỹ trên người đám thương nhân mao liêu xung quanh, lúc này đám người nhìn Trang Duệ không phải bằng ánh mắt khâm phục cũng là hâm mộ, thậm chí còn có kẻ sinh ra ghen ghét không nói nên lời.

- Được rồi, mọi người xin đứng tránh ra, tôi sẽ lấy khối phỉ thúy bên trong ra cho mọi người xem...

Lúc này Trang Duệ được người ta vây quanh, bên cạnh khối mao liêu có cho ra phỉ thúy đỏ cũng đầy người xúm xít, nếu như không phải công bàn phỉ thúy Myanmar không cho phép mang theo ***c, sợ rằng có kẻ đã muốn ***c nước béo cò mà khoét ra một miếng. Phải biết rằng đây là phỉ thúy thủy tinh, chỉ cần một miếng như móng tay cũng có giá vài trăm ngàn.

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì những người vây quanh nguyên thạch thật sự phải đứng xịch ra chừa một khoảng trống một cách không cam tâm tình nguyện. Nhưng bọn họ cũng muốn xem xét khối mao liêu kia có thể cho ra bao nhiêu phỉ thúy, nếu như chỉ là một khối phỉ thúy như lòng bàn tay thì thật sự là Trang Duệ khó lòng thu lại số tiền bảy triệu Euro bỏ ra mua mao liêu.

- Xoẹt xoẹt...

Trang Duệ cầm lấy máy mài mở điện, đá mài xoay tròn, vì khối phỉ thúy kia khoảng bảy mươi kilogam, hắn vốn muốn cắt ra một nửa cho cha vợ, nhưng bây giờ mặt bên đã lộ ra phỉ thúy, làm như thế cũng không phù hợp.

Trang Duệ chậm rãi mài theo lớp cửa sổ đã xuất hiện phỉ thúy to như lòng bàn tay, thỉnh thoảng cũng dùng nước rửa qua, khoảng nửa giờ sau thì mặt cắt đã mở rộng, điều làm cho người ta sợ hãi chính là những chỗ lộ ra đều là thịt ngọc.

Một cửa sổ phỉ thúy quá lớn, nếu như khố phỉ thúy đỏ kia chỉ cần ăn vào sâu bên trong hai ba centimet, như vậy ít nhất cũng có mười cân phỉ thúy, nếu như sâu hơn thì sẽ có vài chục cân.

Trời ạ, đó là phỉ thúy thủy tinh, vì thế mà đám người vây quanh đều đỏ mắt, dần xuất hiện ánh mắt tham lam, nếu không phải phía xa có đám quân sĩ bồng súng sẵn sàng, sợ rằng đã có kẻ xông lên cướp đoạt.

- Hình như không phải cấp thủy tinh, thầy Vương, anh đến xem thế nào?

Thừa dịp Trang Duệ nghỉ ngơi thì đám người lại tiến đến bên cạnh quan sát, vì Trang Duệ mở cửa sổ ngày càng rộng, hơn nữa lúc này ánh sáng cũng bớt gay gắt và người ta đã thấy rõ hơn, độ trong cũng không được như cấp thủy tinh.

Một ông lão tóc bạc, đeo kính lão, cầm kính lúp đi đến cẩn thận quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới lắc đầu đầy tiếc hận nói:

- Không đạt đến cấp thủy tinh, hơn nữa phần này là phỉ thúy băng cấp cao, bên dưới chỉ là cấp băng bình thường, nếu như khối nguyên thạch này không bị khai thác ra, để lại vài trăm năm sẽ là cấp thủy tinh...

Thầy Vương lên tiếng làm cho người ta trừng mắt nhìn, vài trăm năm sau thì tất cả đều là cổ nhân, dù là cấp thủy tinh cũng không có liên quan gì đến bọn họ nữa rồi.

Trang Duệ cũng đã sớm biết kết quả này, nhưng hắn vẫn cố gắng tỏ ra có chút thất vọng, tiếp nhận ly nước của Bành Phi, uống một hơi cạn sạch.