Chương 453: Minh tiêu 7

Hào Vinh cũng rất hứng thú với mỏ khoáng của Trang Duệ ở Tân Cương, hắn tự thân mình là một nhà thiết kế châu báu, không chỉ là thiết kế đồ trang sức phỉ thúy, còn có học lướt qua kim cương, ngọc mềm và các loại bảo vật khác, vì thế mà nhanh chóng cùng thảo luận với Trang Duệ.

Tất nhiên cái gọi là thảo luận chỉ là Hào Vinh nói và Trang Duệ nghe, vì nhận thức về ngọc thạch giữa hai người Hào Vinh và Trang Duệ có sự chênh lệch rất lớn, nhưng Trang Duệ vẫn có thể nói vài câu ngẫu nhiên và chọc vào điểm quan trọng, thế là làm cho Hào Vinh sinh ra cảm giác như gặp được tri kỷ.

Nhóm người ngồi nói chuyện cho đến hơn mười giờ, sau đó Hào Vinh đứng lên cáo từ, trươc khi đi còn dùng giọng lưu luyến không rời nhắc Trang Duệ sau khi kết thúc công bàn phỉ thúy Myanmar thì sẽ phái xe đến đón Trang Duệ đến Pagan.

Trang Duệ về nói với Bành Phi, điều này làm cho Bành Phi thật sự vui sướng. Hắn vốn có chút lo lắng, với thân thủ của mình thì tiến vào rừng ở Shina có thể là quỷ không biết thần không hay, nhưng nếu đưa theo Trang Duệ thì tính nguy hiểm là rất lớn. Bây giờ đi theo người khác đến đó, chỉ cần tìm cơ hội dò xét ra địa điểm bảo tàng là được.

- Trang Duệ, nhanh lên, mọi người đang chờ, ủa, trợ lý của cậu đâu? Hôm nay không đi à?

Mã Mập duỗi đầu ra khỏi cửa sổ xe không ngừng thúc giục Trang Duệ vừa mới từ trong khách sạn đi ra.

Công bàn phỉ thúy Myanmar mở cửa lúc chín giờ sáng, vì không muốn làm chậm trễ thời gian chọn mua của các thương nhân mao liêu nên ban tổ chức quyết định tiến hành cắt nguyên thạch sớm hơn hai giờ, thế cho nên lúc này mới sáu giờ sáng nhưng xe của ban tổ chức và của Tần Hạo Nhiên đã đến dừng trước cổng khách sạn.

- Bành Phi không hiểu đổ thạch, hôm nay không đi...

Trang Duệ vừa nói vừa leo lên xe, hôm nay Bành Phi phải đi chuẩn bị vài đồ vật này nọ, vì đến lúc đó hai người bọn họ cũng không thể nào dùng tay đào đất cho được.

Mã Mập nghe vậy thì gật đầu nói:

- À, người của tôi cũng cho ở lại khách sạn, sớm biết trị an ở Myanmar tốt như thế này sẽ không đưa hai người kia đến đây.

Trước khi đến Myanmar thì ý nghĩ của Mã Mập và Trang Duệ là khá giống nhau, cả hai đều nghĩ rằng ở Myanmar sẽ có hơi loạn, nào ngờ đến Myanmar mới biết đây là một đất nước Phật giáo, người địa phương cực kỳ lương thiện, dù bị mất bóp trên đường cũng có người nhặt được và trả về cho khổ chủ.

Còn những tin đồn kia cũng thật sự không phải tất cả đều là giả, căn bản đó chỉ là những tình huống xảy ra ở những vùng biên giới chuyên buôn lậu và ma túy giáp với Trung Quốc, Lào, Thái Lan, tất nhiên nguyên nhân của nó là do hoàn cảnh địa lý mà thôi.

Xe nhanh chóng chạy đến trung tâm giao dịch của hiệp hội ngọc thạch Myanmar, lúc này bên ngoài đã có vài chiếc xe dừng lại. Vì quy định của ban tổ chức là chưa đến giờ sẽ không cho người tiến vào khu nguyên thạch, vì vậy mà đám người kia tạm thời đưa những thiết bị cắt đá ra sắp xếp ở trước cổng, nơi đây có một khu đất đủ chứa cả ngàn người, đồng thời cũng kéo điện đầy đủ, còn có bội đội xách súng duy trì trật tự.

Trên vùng đất trống đã giăng cảnh tuyến có hơn hai trăm người đang đứng, Trang Duệ xem như là nhóm thứ hai đi đến chỗ này, may mà vẫn còn chiếm được vị trí tốt, lúc này bọn họ mới thấy mao liêu số 1 của ngày hôm qua đang đặt bên cạnh một máy cắt đá.

Sau khi đứng lại thì Tần Hạo Nhiên chỉ vào một người đứng bên canh máy cắt đá ròi nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, người kia chính là ông chủ của công ty Cát Tường thành phố Trung Hải, cửa hàng Cát Tường cũng có bề dày cả trăm năm, bọn họ có nền tảng rất thâm hậu.

- Ôi, cũng không biết ban tổ chức cho bọn họ chỗ tốt gì mà tình nguyện mở nguyên thạch ngay tại chỗ này...

Trang Duệ khẽ gật đầu, trong lòng thầm cảm thấy không cho là đúng, tảng đá kia mở ra chắc chắc sẽ suy sụp, chỉ sợ đến lúc đó ban tổ chức sẽ mất thể diện, mà chính công ty châu báu Cá Tường cũng bị tổn thương nguyên khí. Đổ thạch sụp đổ không phải chỉ là đại biểu cho sự tổn thất về tài sản, đồng thời cũng ảnh hưởng lớn đến hình tượng của công ty.

- Ôi, giám đốc Mã, ông chủ Tống, hai vị cũng đến sao?

Đám người Trang Duệ chen vào thì đã có người lên tiếng chào hỏi, tuy Trung Quốc rất lớn nhưng những vòng quan hệ lại rất hẹp, những người đi vào Myanmar này tuy không nói là tất cả biết nhau, nhưng trong số mười người cũng quen mặt được bốn năm.

- Ha ha, giám đốc Lưu, anh chuyên gia chơi những món kim loại, bây giờ cũng đến đây tham gia náo nhiệt sao?

Mã Mập thấy được đối phương thì cười hì hì tiến lên nghênh đón.

- Người kia là một ông chủ một công ty sắt thép kim loại màu ở Trung Hải, làm ăn lớn, tài sản không dưới vài tỷ, không ngờ cũng đến tham gia đổ thạch...

Tống Quân coi như là một thương nhân lớn trong nước, trên người vẫn còn lại khí chất cao ngạo của con nhà quan, hắn chỉ gật đầu khẽ bắt chuyện với đối phương rồi khẽ giới thiệu cho Trang Duệ.

Trang Duệ thấy tình huống như vậy mà không khỏi lắc đầu, xem ra không riêng gì các công ty châu báu trong nước tranh giành nhau, thậm chí là những ông chủ giàu có trong nước cũng bước chân vào, vì thế mà thị trường phỉ thúy không tăng tốc mới là lạ.

Vì thế cho thấy chỉ có khổ cho người tiêu thụ, có câu nói lông dê mọc ra trên người dê, số tiền mà những công ty châu báu thâm hụt trên hội chợ phỉ thúy đều phải lấy ra từ trên người khách hàng của mình.

- Giám đốc Mã, ông chủ Tôngs, hai vị xem khối mao liêu kia sẽ thắng hay sụp?

Vì ai cũng đã quen biết nhau nên vị giám đốc Lưu kia đưa theo một thanh niên chen đến trong đám người Trang Duệ.

Mã Mập lắc đầu nói:

- Khó nói, thần tiên cũng không đoán được trong núi có ngọc, chưa cắt ra thì chẳng ai biết được. Nhưng theo tôi thấy thì khả năng sụp là rất lớn, vì cậu em này của tôi nhìn thấy thứ đó không tốt...

Trang Duệ cười khổ một cái, chính mình vừa rồi ở trên xe nhiều chuyện làm gì, bây giờ lại có cái cớ cho Mã Mập?

Vị giám đốc Lưu kia đưa mắt nhìn Trang Duệ, sau đó dùng giọng không cho là đúng nói:

- Giám đốc Mã, điều này cũng khó thể nào, vì phương diện Myanmar đã chủ động người của công ty Cát Tường cắt nguyên thạch, nhất định là có nắm chắc...

Trang Duệ chỉ cười cười mà không trả lời, hắn cũng không muốn nói lời vô nghĩa với đối phương, chút nữa cắt xong thì muốn nói sao cứ nói.

Chỉ là Trang Duệ tuy tâm tính khá tốt nhưng Mã Mập lại cảm thấy bất công cho huynh đệ của mình, hắn nói:

- Giám đốc Lưu, huynh đệ của tôi đây đổ thạch mười đánh trúng chín, anh còn không tin sao?

- Được rồi, anh Mã, anh còn nói thêm nữa chắc tôi biến thành đổ vương mất...

Trang Duệ cười cắt đứt lời Mã Mập, mình tổng cộng còn chưa mua đủ mười khối mao liêu, không biết câu nói mua mười thắng chín của tên mập là dựa vào đâu?

Người thanh niên đứng bên cạnh giám đốc Lưu chợt mở miệng:

- Giám đốc Mã, hay là chúng ta đánh cuộc một chút?

- Hừ, tiểu tử này thích đánh cuộc sao? Giám đốc Lưu sẽ không cho rằng sợ hắn gán tất cả kim loại trong kho cho tôi đấy chứ?

Mã Mập nghe được lời nói của đối phương thì cười phá len ha hả.

- Hừ, đừng đùa chứ, nếu muốn đánh cuộc thì chút nữa sẽ quay về tìm người hầu bài với cậu...

Giám đốc Lưu dù răn dạy người bên cạnh nhưng vẻ mặt khá vui vẻ, cũng không tỏ ra tức giận.

- Hì hì, đánh cuộc cho vui mà thôi, giám đốc Mã nói khối nguyên thạch kia đánh cuộc sẽ sụp, tôi thì thấy nên thế này, nếu đánh cuộc sụp tì tôi một bồi hai, thắng thì một bồi một, có người dám đặt cược không?

Người thanh niên kia hình như cũng không sợ ông chủ của mình, hắn cười hì hì nói tiếp:

- Nhưng tôi cũng không có nhiều tiền như vậy, kim ngạch đặt cược ra hạn định là mười ngàn, có ai muốn không?

Người thanh niên này thật sự có tâm tính đánh cuộc từ trong khung xương, làm ăn càng lớn thì càng thích đánh cuộc, khi hắn ra bất kỳ một cái quyết sách nào đó chẳng phải đang đánh cuộc sao?

Vì vậy người thanh niên này vừa nói lớn đã có người muốn tham gia náo nhiệt, bên cạnh có người lấy giấy bút ra, vô tình bọn họ vây quanh hắn, cướp danh đoạt tiếng của người sắp mở nguyên thạch trên kia.

- Anh Mã, người này là ai vậy?

Trang Duệ thật sự trợn mắt há mồm, hôm nay hắn đến xem mở nguyên thạch, lại có người muốn mở đánh cuộc, càng làm cho người ta không biết nói gì hơn chính là có rất nhiều kẻ muốn cổ động, nhìn vào ý của Mã Mập thì hình như cũng muốn chơi cho vui.

- Ha ha, tiểu tử kia tên là Đái Quân, nhà rất có thế lực ở Trung Hải, cũng là một cổ đông công ty sắt thép của anh Lưu. Người này sau khi từ nước ngoài quay về thì được sắp xếp đến quản lý nhân sự và hậu cần của công ty sắt thép. Hắn là kẻ trời sinh rất thích đánh cuộc, nhưng đánh cuộc không lớn, thích tiết chế, vì vậy anh Lưu cũng không quan tâm, chúng ta cũng tiến lên tham gia một tay, tôi bắt cậu thắng...

Trang Duệ nhìn đám phú ông tiền triệu chỉ vì một trăm ngàn tiền đặt cược mà vui vẻ tham gia, hắn không khỏi nở nụ cười, nếu như người không biết thấy được tình huống này còn tưởng rằng đám chủ sạp ngoài chợ đang tụ tập đánh bài vào lúc thanh nhàn.

- Ha ha, nơi nào có tiểu tử này thì chỗ đó rất náo nhiệt, cậu Trang, cậu cũng đến đặt cược đi, tuy tên Đái Quân kia chắc chắn sẽ thua nhưng phẩm chất rất tốt, thua sẽ không bao giờ quỵt nợ...

Tống Quân là nươời có thân phận, hắn cũng không muốn tham gia náo nhiệt, vì vậy mà đẩy Trang Duệ sang.

Đái Quân này thật sự là một nhân vật cổ quái, ở nhà gọi hắn là Vi Quân, có nghĩa là chính nhân quân tử, nhưng sau khi hắn lớn lên thì tuy không phạm tội ác tày trời nhưng cũng không liên quan quái gì đến bốn chữ chính nhân quân tử, thực tế thì liên tục đánh cuộc. Dù là bất kỳ trường hợp nào thì hắn thường gây xích mích để người ta phải đặt cược, nhưng hắn đánh cuộc không lớn, hơn nữa đến bây giờ rất ít khi thắng, chẳng khác nào chuyên đưa tiền cho người ta, điều này càng làm cho người ta không sinh ra phản cảm, sau thời gian dài thì người ta cho hắn một cái ngoại hiệu là một chữ D.

D là viết tắt của chữ Diskey, là một loại âm nhạc mới nhất, mạnh nhất, độc nhất, ma Đái Quân nghiện đánh cuộc cũng giống như những kẻ điên cuồng vì nhạc D trong vũ trường, vì thế mà hắn mới được gọi là D.

Một trăm ngàn tệ chỉ bằng mười ngàn đô mà thôi, người nơi đây cũng không ai thiếu số tiền như vậy, trong cặp của bọn họ đều là những chồng đô la Mỹ dày cộp, vì thế mà người vây quanh Đái Quân ngày càng nhiều. Tiểu tử kia vừa cầm tiền vừa ghi lại tên tuổi, coi như là căn cứ để chút nữa đến đổi tiền cược.

Vì thế mà trong hiện trường chia làm hai tình cảnh, một bên là những người có hơi lớn tuổi, dù có tâm muốn tham gia nhưng lại ngai mất mặt, bên kia là những người chỉ khoảng ba mươi, bọn họ coi như là thành phần đành cuộc chủ yếu.

Ban tổ chức thấy một đám người chen chúc như vậy thì cũng đến hỏi thăm, nhưng sau khi nghe nói đám kia đang đánh cuộc thì cũng lười hỏi, đổ thạch cũng là đánh bạc, chuyện nhà mình còn chưa làm cho xong, quan tâm gì đến đám ngườ ngoại quốc đang làm gì cho mệt.

- Con bà nó, chốt sổ, mệt chết người, rồi rồi, chút nữa cắt nguyên thạch xong, thắng thì đến tìm tôi đòi tiền, tôi sẽ bắt đầu giao dịch, giả trẻ không gạt ai, tình nguyện thua cũng sẽ không quỵt nợ...

Có ba chiếc xe nữa chạy đến, lúc này kim đồng hồ cũng đã hơn bảy giờ, Đái Quân bên kia cũng đã hoàn thành công tác, hắn chen chúc ra với một đầu đầy mồ hôi, vẻ mặt đầy hưng phấn.

Đái Quân kéo tay tên mập họ Mã, sau đó dùng giọng cầu khẩn nói:

- Anh Mã, anh giúp tôi phân chia một chút, chia đặt cược đổ thạch thắng và thua làm hai phần, sau đó tôi chia cho anh...