Chương 449: Minh tiêu 3

Mà "Căn Để Phong Lưu" của Hào Vinh lại được tạo hình từ một khối phỉ thúy ba màu, có tạo hình lá sen, thậm chí còn thấy được vân trên lá sen, tư thái thanh tĩnh, lá sen còn có cả rùa vàng, tác phẩm không chỉ tràn ngập ý thơ mà còn có phong cách phóng túng cao thượng.

Giám đốc Tần của bảo tàng cố cung Đài Bắc so sánh tác phẩm của Hào Vinh với "Thúy Ngọc Bạch Thái", coi như ngang bằng, làm cho thanh danh của Hào Vinh bùng lên vang dội.

Sau khi biết được thân phận của Hào Vinh thì Trang Duệ không khỏi nhìn chằm chằm vào đối phương. Hai người ngồi cách xa nhau vài mét, giống như cảm nhận được ánh mắt của Trang Duệ, Hào Vinh cũng đưa mắt nhìn và khẽ mỉm cười gật đầu, làm cho người ta sinh ra cảm giác rất thân cận.

Trang Duệ cũng nở nụ cười và nhìn lên bảng báo giá trên màn hình lớn, dù sao thì Hào Vinh kia cũng chẳng có gì liên hệ với mình, hai bên chỉ là người Hoa, Trang Duệ cũng khá khâm phục gia tộc họ Hào này.

Những mức giá thấp nhất trên màn hình có màu đỏ nhưng chỉ cần có báo giá thì sẽ biến thành màu xanh, cực kỳ dễ thấy, những con số biến đổi chứng tỏ có người khó thể chịu được, bắt đầu trả giá.

Nhưng đó chỉ là số ít, vì trên màn hình chỉ có hơn mười con số biến đổi. Lúc này Trang Duệ phải cẩn thận quan sát vì chút nữa sẽ phải ra tay, mà khối mao liêu hắn nhìn trúng cũng không có ai đặt giá.

Trang Duệ vẫn tương đối nắm chắc khả năng mua được khối mao liêu kia, vì nhìn từ vẻ bề ngoài thì khối mao liêu toàn đổ kia giống hệt như một khối đá vứt đi, khả năng hấp dẫn duy nhất cũng không phải nằm ở biểu hiện của tảng đá, đó chính là chú thích ghi rõ xuất xứ nhà máy Mã Tát. Điều này sẽ làm cho nhiều người muốn thử vận may, nhưng bọn họ chắc chắn sẽ ra giá không cao.

Thật sự khác biệt với tình huống đấu giá căng thẳng trong suy nghi của Trang Duệ, lúc này đấu giá minh tiêu ở công bàn phỉ thúy Myanmar thật sự rất bình tĩnh, khắp nơi đều là những âm thanh ồn ào, đây có lẽ là vì đến thời điểm cuối cùng, các thương nhân tụ tập lại để trò chuyện.

Hơn nữa tiếng chuông điện thoại vang lên cũng không ít, Trang Duệ vừa mới nhận được điện thoại của Tần Hạo Nhiên, hỏi vài câu về tình hình đấu giá. Tần Hạo Nhiên cũng không tham gia đấu giá minh tiêu, bây giờ còn đang lựa chọn thầm tiêu. Dương Hạo sau lưng Trang Duệ thì cũng đang nói chuyện với chú, nội dung không liên quan gì đến đấu giá lúc này.

Khi thời gian dần trôi qua thì tình huống dần biến hóa, cũng không phải tất cả mọi người đến lúc cuối cùng mới báo giá, bọn họ cũng muốn xem khối mao liêu của mình có bao nhiêu người nhìn trúng, sau đó mới có thể đưa ra cái giá phù hợp nhất.

Dù nói đổ thạch rất điên cuồng nhưng dù sao thì tiền cũng không phải là gió thổi đến, nếu vô duyên vô cớ ném một số lượng tiền lớn lên một tảng đá chưa chắc có phỉ thúy hay không thì rõ ràng là không tốt, thế cho nên các vị đang ngồi đây đều muốn mua được món hàng với giá thấp nhất, vì vậy giá đấu tất nhiên sẽ không chênh nhau quá cao.

Đấu giá bình thường thì tiến trình rất nóng sốt và kích thích, nhưng loại đấu giá như thế này lại rât nặng nề, căng thẳng không một tiếng động làm cho người ta bị đè nén, giống như trên bầu trời có một tảng đá lớn, chỉ cần đấu giá chấm dứt mới có thể hít thở kịp.

Nói chuyện sẽ là biện pháp tốt nhất đẻ giải quyết bầu không khí đè nén vào lúc này, thế cho nên vào thời điêm đợi đến lúc kết thúc đấu giá thì Trang Duệ cung thỉnh thoảnh quay qua tán gẫu với Dương Hạo và ông chú sau lưng, thời gian trôi qua khá nhanh, vô tình đã qua hơn một giờ.

- Sao?

Trang Duệ chợt nhìn chằm chằm lên màn hình lớn, lúc này mao liêu số 129 với giá hai chục ngàn Euro đã đột nhiên biến đổi, đổi thành hai mươi lăm ngàn Euro, đã có người ra giá.

Điều này làm cho Trang Duệ chợt căng thẳng, hắn chưa từng trải qua đấu giá thế này, cũng không biết có kẻ muốn tìm vận may hay cố ý xem trọng khối mao liêu của mình, thế là vô tình cũng trở nên căng thẳng.

- Anh Trang, có người đặt giá khối mao liêu anh nhìn trúng rồi à?

Dương Hạo thấy Trang Duệ chợt dừng nói chuyện thì biết chắc khối mao liêu mà hắn nhìn trúng đã có người trả giá.

- Ừ...

Trang Duệ khẽ gật đầu, trong lòng có chút bực bội, khối phỉ thúy cấp băng kia nếu bán ra ở thị trường sẽ có giá hai chục triệu, nếu gia công thành vật trang sức thì sẽ không thấp hơn năm chục triệu.

Vì vậy Trang Duệ dù thế nào cũng sẽ phải mua được khối mao liêu kia, nhưng nếu ra giá quá cao thì trong lòng cũng khó chịu, nếu như không có người tranh chấp thì Trang Duệ căn bản chỉ tăng thêm mười ngàn Euro để thu vào, nhưng bây giờ có người mở đường, hắn cũng chưa thể đoán chắc được.

- Tiểu Trang, không có gì cả, đừng nên căng thẳng, đối với việc mua những khối mao liêu thế này thì thường có những kẻ cố ý đặt giá lung tung, mục đích là làm lẫn lộn ánh mắt người ta, do đó mà bắt được mao liêu của mình...

Chú của Dương Hạo thấy Trang Duệ có chút căng thẳng thì mở miệng giải thích một chút, hơn nữa hai mắt cũng nhìn về phía màn hinh lớn, hắn muốn xem tiểu tử gặp vận may nay rốt cuộc là nhìn vào khối mao liêu nào.

Nhưng thật sự làm cho chú của Dương Hạo thất vọng, chính là trên màn hình đầy những con số, hắn thật sự không thể nào thấy số hiệu mao liêu mà Trang Duệ muốn mua, cuối cùng chỉ có thể thu hồi ánh mắt chú trọng vào khối mao liêu của mình.

Trang Duệ bị những lời nói của chú Dương Hạo làm cho trong lòng sáng ngời, giá đấu không cao hơn giá thấp nhất, dù mua lại cũng chỉ bỏ ra thêm chục ngàn mà thôi, hơn nữa cũng không phải tất cả mao liêu đều không có phỉ thúy, chỉ là chất lượng phỉ thúy khác nhau mà thôi.

Trang Duệ nghĩ đến đây và lấy ra quyển vở ghi chép phỉ thúy của mình, hắn nhìn qua số liệu của những khối phỉ thúy có biểu hiện khá nhưng bên trong chỉ cho ra phỉ thúy bình thường, sau đó chợt hiểu ra.

- Số 31 không có người đặt sao? À, có kẻ đặt 31 ngàn, Số bốn trăm hai mươi có kẻ đặt năm mươi mốt ngàn, số 769...À, số này giá đấu thấp nhất là sáu chục ngàn, bây giờ đã biến thành hai trăm ngàn, rõ ràng mình không tham gia náo nhiệt là không được...

Trang Duệ bắt đầu quan tâm đến những mao liêu có biểu hiện không tệ, hắn đặt giá vào hơn một hai ngàn. Hắn không phải không sợ đám người kia không tăng giá, chỉ là với mức độ vào lúc này thì số mao liêu kia nhất định sẽ được chú ý.

Trang Duệ vung tay đấu những mao liêu có biểu hiện tốt, tất nhiên sẽ làm cho đám người trong đại sảnh đứng ngồi không yên.

Trang Duệ quăng tiền ra đấu giá những mao liêu đều cho ra phỉ thúy, tuy phẩm chất không quá tốt nhưng có thể làm ra những vật trang sức loại kém, dù không ai tăng giá, chính mình mua vào cũng lỗ vốn, vì những tiệm châu báu căn bản không thể chống đỡ bằng những món hàng giá cả thấp như thế.

Nhưng Trang Duệ quăng tiền đấu giá như vậy thật sự làm cho cả đại sảnh như rối loạn, đại sảnh có chút ầm ĩ đã giống như bị những biểu hiện trên tivi làm cho tắt tiếng, không gian chợt yên ắng, có thể nghe được tiếng kim rơi, vẻ mặt người nào cũng cực kỳ ngạc nhiên.

Nhưng tình huống yên tĩnh thế này cũng không duy trì được mười giây đồng hồ, ngay sau đó đã ầm một tiếng và bùng nổ, căn bản có người gọi điện thoại ra ngoài, có lẽ là được ông chủ phái đến báo giá.

Có người thì thầm nói, xem cần tốn bao nhiêu tiền để có thể đấu giá trúng khối nguyên thạch mà mình nhìn trúng, có cần định vị lại hay không? Càng có người nhìn trái nhìn phải xem có thể nhìn thấy người vừa đấu giá thứ mình nhìn trúng hay không?

Phải biết rằng tiền của tất cả mọi người đều không phải gió thổi đến, những người trong sảnh đấu giá tuy đã chuẩn bị sẵn tiền để nắm bắt khối mao liêu của mình nhưng vẫn tương đối khắc chế, ngoài những mao liêu nguyên thạch có biểu hiện tốt thì những thứ còn lại cũng không còn hiện tượng nâng giá ác ý nữa. Bây giờ có người vung tay chặn ngang, vì vậy mà ngay sau đó có hơn sáu mươi khối nguyên thạch được đặt giá, xuất hiện sóng to gió lớn.

Có người sẽ không hiểu, sẽ nói rằng đấu giá tổng cộng 2000 nguyên thạch, bây giờ chỉ có sáu mươi nguyên thạch được đấu giá, như vậy sao có thể thấy được?

Nếu nghĩ như vậy thì rõ ràng là sai, tuy có những hai ngàn nguyên thạch nhưng những thứ có biểu hiện không tệ, có thể cho ra phỉ thúy thì chỉ có gần một trăm khối như thế mà thôi, những thứ đó đều được kẻ hữu tâm nhìn vào chằm chằm. Ví dụ như Trang Duệ, lúc vừa rồi thấy có người đấu giá mao liêu số 129 thì tâm tình chợt trầm trọng hẳn lên.

- Tiểu Duệ, cậu đang ở đại sảnh đấu giá phải không? Đừng căng thẳng, cần phải dựa theo dự đoán của mình mà ra giá, không cần trả giá lung tung, có gì cứ gọi điện thoại cho dì...

Phương Di nghĩ Trang Duệ là thanh niên thiếu kiên nhẫn nên vội vàng gọi điện thoại đến, tuy bà không thể nào đổ thạch nhưng cũng khá thành thạo với chuyện làm ăn kinh doanh, dì Phương chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết hành vi đặt giá kia chỉ là có người cố ý làm rối mà thôi.

Bây giờ khối mao liêu được đấu giá cao nhất có giá sáu trăm ngàn Euro, đợi đến khi mở thầu thì có lẽ những khối mao liêu có biểu hiện tốt cũng sẽ có không ít món giá thấp hơn sáu trăm ngàn Euro, cũng chính là sáu triệu Tệ, nếu như có kẻ muốn nuốt những khối mao liêu kia chỉ sợ phải có vài trăm triệu Tệ.

- Cám ơn Phương Di, cháu biết rồi...

Trang Duệ lễ phép trả lời một câu rồi cúp điện thoại, thầm buồn cười đến mức đau bụng, mình làm quái gì mà trở nên vội vàng, bây giờ nhìn sảnh đấu giá rối loạn thì trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảm giác khoái cảm khi thành công.

- Anh Trang, vừa rồi là do anh làm phải không?

Dương Hạo khẽ ghé sát bên tai Trang Duệ hỏi một câu, hắn vừa rồi thấy Trang Duệ quay mặt lên và làm gì đó một lúc lâu với dụng cụ đấu giá, vì thế trong lòng thầm nhận định những chuyện vừa xảy ra là do Trang Duệ vung tay.

- Anh Dương, tuyệt đối không phải là tôi, việc này anh cũng đừng nói lung tung...

Trang Duệ dùng ánh mắt có tật giật mình nhìn khắp bốn phía, nếu hắn thừa nhận thì sẽ coi như trở thành công địch của toàn dân, vì lúc này bên tai hắn đã vang lên không ít âm thanh hùng hổ, thật sự là nếu mọi người biết được hắn làm, sợ rằng sẽ có kẻ xúc động đến vung tay vung chân lấy hắn làm dụng cụ luyện quyền.