Chương 440: Bụng có càn khôn

- Thứ tốt, thật sự là thứ tốt, một vật chạm khắc ngà voi lớn thế này là rất hiếm thấy, hơn nữa nhìn cách tạo hình và loại ngà thế này chứng tỏ là từ thời Minh Thanh. Cậu Trang, cậu lại mua được món hời, sao thứ gì tốt cũng được cậu thu gom hết như vậy?

Tống Quân cầm lấy kính lúp và nhìn chung quanh tượng phật làm từ ngà voi, sau đó liếc mắt nhìn Trang Duệ, tiểu đệ của mình quả nhiên quá thần kỳ, đi đến chỗ nào cũng mua được món tốt, bức tượng phật này là một món đồ cổ rất tốt, không ngờ đối phương lại mua được từ Myanmar.

Trang Duệ bị lời nói của Tống Quân làm cho dở khóc dở cười, hắn tức giận trả lời:

- Đó là do anh lười, thứ này đừng nói là tôi, nếu là anh thấy thì cũng sẽ mua lại, anh Tống nếu đi dạo chùa Shwedagon Pagoda trước tôi, chắc chắn sẽ chẳng còn món này cho tôi thu mua.

- Coi như là vận mệnh nên là của cậu, ai cũng không cướp đi được, nhưng này cậu Trang, thứ này cậu bán lại cho tôi, thế nào? Ông cụ thấy được sẽ rất thích...

Tống Quân chớp mắt muốn Trang Duệ bán bức tượng nà cho mình, bảy triệu đối với Tống Quân thì căn bản không coi vào đâu, khoảng thời gian trước vì sức khỏe của ông cụ không tốt nên sản nghiệp của Tống gia tiến hành điều chỉnh, có nhiều đầu tư dàn trải được thu về, bây giờ tiền nhàn rỗi trên tay Trang Duệ là có vài trăm triệu.

- Anh Tống, chuyện này anh khỏi phải nghĩ nhiều, tứ hợp viện của tôi còn thiếu nhiều thứ như thế này. Đúng rồi, ông Tống thích thi họa, thật sự không liên quan đến những món này, anh cũng đừng kéo da hổ làm cờ...

Trang Duệ dùng giọng không chút khách khí mà từ chối lời yêu cầu của Tống Quân, bây giờ hắn cũng hối hận vì bán bức Lý Đoan Đoan Đồ của Đường Bá Hổ cho Tống Quân, lúc này hắn mới biết muốn mua được những thứ như vậy là cực kỳ khó khăn, trong chợ đồ cổ vào lúc hiện tại chỉ có những món đồ giả mà thôi.

- Tiểu tử này, thôi bỏ đi, nhưng cậu đã đồng ý sẽ tìm ngọc thạch cho tôi, nhất định phải làm cho xong đấy nhé...

- Khi nào thì tôi đồng ý với anh? Anh rõ ràng là không nói đạo lý...

Trang Duệ thật sự có chút bất đắc dĩ, Tống Quân đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại giống như học sinh phổ thông, coi mình là con nhà quan và đùa giỡn trò vô lại với mình, thật sự là ăn không tiêu.

- Được, có thể gặp món nào tốt thì sẽ để lại cho anh, được chưa?

Trang Duệ nói lời hữu ích rồi đẩy hai vị kia ra khỏi phòng, hắn bây giờ không có tâm tư đấu võ mồm với Tống Quân, vì hai cái lạp hoàn trong bức tượng thật sự làm cho hắn cảm thấy khó chịu.

- Ông chủ, chỗ này rất lạ, không phải là vết nứt đấy chứ?

Khi thấy Trang Duệ xem xét vết nứt dưới nách tượng thì Bành Phi cũng đến nhìn, ánh mắt của hắn cũng rất độc đáo, tuy đấu vết tu bổ đã nhạt nhưng hắn vẫn thấy nó không giống như vết nứt.

- Sao? Cậu cũng nhìn ra à? Đây không phải là vết nứt do va chạm, giống như là đào ra, giống như cố ý mở một cánh cửa. Người cổ đại thường thích giấu bảo bối trong tượng phật, cậu nói xem trong này có gì không?

Trang Duệ nhìn Bành Phi, cố ý dùng ngôn ngữ dẫn đường cho đối phương, hắn cũng không muốn gạt Bành Phi để lấy ra thứ bên trong, thế là phải bày ra lý do cho thích hợp.

- Anh Trang, anh cứ hay nói giỡn...

Bành Phi thật sự không thể tin rằng có kẻ không có việc gì lại giấu bảo bối vào trong tượng phật.

- Cái gì? Tôi nói đều là thật...

Trang Duệ vừa rồi nói người cổ đại thường giấu bảo bối trong tượng phật, đây cũng không phải là mở miệng nói bậy, vì đây chính là có điển cố trong lịch sử.

Trong thời kỳ Lưỡng Hán, sau khi Phật giáo Ấn Độ truyền vào Trung Quốc đến thời Nam Bắc Triều và Tùy Đường thì phát triển đến đỉnh phong, mức độ còn lớn hơn cả Ấn Độ, biến Trung Quốc thành trung tâm phật giáo của thế giới. Lúc đó địa vị của Phật giáo là rất cao, tất cả chùa chiền miếu mão đều có đất đai, hơn nữa không cần nạp thuế.

Vào thời đó không thiếu các vị cao tăng như Huyền Trang, Giám Chân nhưng những kẻ phật môn bại hoại cũng không thiếu, đám người này khi dễ nam nữ, cưỡng đoạt ruộng tốt của dân. Chỉ là hoàng đế thờ phụng và đi theo Phật giáo, quan viên địa phương căn bản sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua, không hỏi đến.

Mà những vị hòa thượng kia sau khi thu vào vàng bạc thì sẽ đem đi giấu kín, mượn danh nghĩ đúc Phật mà tạo ra nhiều tượng đồng lớn, nhìn qua thì có vẻ là tượng thật nhưng bên trong lại giấu huyền cơ, bụng tượng trống rỗng, bên trong cất giấu những tài phú mà những kẻ kia thu được.

Ba lượt hành động diệt Phật nổi tiếng nhất lịch sử Trung Quốc chính là phát sinh ở thời Nam Bắc Triều và Đường Vũ Tông, điều này không thể nói là một vấn đề đáng châm chọc. Đặc biệt là vào thời Đường Vũ Tông, tất cả chùa chiền miếu mão cả nước hầu như bị phá hủy, vài triệu tăng ni bị cưỡng chế hoàn tục, hầu như làm cho Phật giáo thiếu chút nữa thì diệt vong.

Truy cứu nguyên nhân thì tất nhiên là câu nói "thần quyền phải tuyệt đối hàng phục vương quyền", đặc tính chính trị làm cho hoàng đế cảm thấy quyền uy của mình bị thần quyền mờ mịt khiêu chiến, thế là muốn diệt phật.

Nhưng đời sau nghiên cứu lại cho rằng nguyên nhân diệt Phật cũng là vấn đề kinh tế, vào thời Võ Tắc Thiên thì Địch Nhân Kiệt đã từng nói: "Chùa chiền quá nhiều, chiếm hết đất đai nông nghiệp màu mỡ, trang viên không thiếu, trốn đinh tránh tội cũng chạy vào chùa, tăng ni vô danh có vài chục ngàn, khó thể kiểm soát, đồng thời còn phát sinh lừa đảo, giết người, cướp của, hãm hiếp..."

Có thể nói là chùa chiền vào thời đó tài lực hùng hậu, có nhiều đất tốt, hơn nữa hoà thượng còn có thể tránh chế tài pháp luật, những hòa thượng không danh phận có vài chục ngàn, hơn nữa cũng không phải tự mình trồng trọt, chỉ là mở miệng ngồi ăn mà thôi.

Khi quốc gia có tiền thì sẽ không có vấn đề gì với những hòa thượng này, nhưng khi hoàng đế phải nắm chặt dây lưng quần để sống mà hòa thượng lại có tiền thì rõ ràng là có tội. Vì thế đến thời Đường Vũ Tông thì tiến hành một hành động diệt Phật lần thứ ba trong lịch sử.

Lúc đó thanh lý từ nhà chùa ra rất nhiều tài vật, hơn nữa khi phá vỡ những bức tượng Phật bằng đồng ra thì thấy bên trong có rất nhiều vàng bạc châu báu, ngày đó cứ nói đến bảo tàng là liên tưởng đến bụng phật.

- Anh Trang, anh nói thật sao? Nhưng bên trong bức tượng Phật này có lẽ không có bảo bối gì đâu...

Bành Phi thật sự nghe say sưa câu chuyện của Trang Duệ, nhưng dù hắn có khoa chân múa tay hưng phấn thì cũng không tin trong tượng phật này có giấu thứ gì đó.

- Ai biết có hay không? Cần phải lấy mảnh ngà này ra mới biết được...

Trang Duệ nói chuyện với Bành Phi chỉ là không muốn hư hao bức tượng Phật này và lấy ra món đồ bên trong, nhưng nó là không dễ dàng gì, vì vật liệu tu bổ đã hòa vào cùng một thể với chất liệu ngà, nếu muốn lấy ra thì thật sự khó khăn rất lớn.

Bành Phi thấy bộ dạng Trang Duệ sầu khổ cau mày thì không khỏi cười:

- Anh Trang, anh thật sự muốn lấy mảnh ngà này ra sao?

- Tất nhiên, cậu nghĩ lại mà xem, đây là một bức tượng phật đẹp, ai lại vô duyên vô cớ khoét ra một lỗ hổng ở chỗ này? Nói không chừng bên trong có thứ gì tốt, mở ra xem thì chúng ta cũng không có gì thiệt thòi, sau đó tôi sẽ ch người tu bổ lại, sẽ lại như mới thôi...

Trang Duệ nói đúng sự thật, cách tu bổ năm xưa thật sự làm xấu bức tượng ngà, bây giờ thời hiện đại có rất nhiều tài liệu có thể tu bổ làm cho người ta không phát hiện vấn đề.

- Anh Trang, anh chờ chút, tôi sẽ quay lại...

Bành Phi khoa chân múa tay nói một tiếng với Trang Duệ rồi chạy ra ngoài.

- Tiểu tử này...

Trang Duệ thật sự lắc đầu, hắn dùng ánh mắt buồn rầu nhìn bức tượng, trước đó nó không phải là của mình thì tỏ ra nôn nóng, bây giờ đặt đến trước mặt thì lại không thể nào lấy nó ra. Điều này làm cho Trang Duệ sinh ra cảm giác như Tần Huyên Băng bị lột sạch nhưng chính mình lại không có phản ứng vậy.

- Ông chủ, tôi đã về.

Sau hai mươi phút, khi mà Trang Duệ còn đang cau mày ủ dột thì Bành Phi đã vào phòng, Trang Duệ thấy đối phương cầm theo một cái bếp cồn thì ánh mắt chợt sáng lên.

- Bành Phi, có phải cậu muốn đốt kim cho nóng lên rồi đâm vào gẩy lớp vật liệu kết dính ra không? Nhưng chúng ta cũng không biết khối keo này sâu như thế nào...

Trang Duệ cảm thấy đó là một ý kiến hay nhưng nghĩ lại mà thấy khối ngà kia sâu bảy centimet, kim bình thường không thể xuyên qua, mà kim thì cũng quá cứng, không thể cắm sâu vào, phương pháp này là không thể làm.

- Cái này đã đủ dài chưa?

Bành Phi nâng tay trái lên, lúc này Trang Duệ mới phát hiện trên tay trái của Bành Phi là một sợi dây thép nhỏ, dài hai ba mươi centimet. Hắn đưa tay nhận lấy sợi dây thép, độ mềm dẻo là rất tốt, vì thế không khỏi mừng thầm, coi như vấn đề đã được giải quyết.

Trang Duệ đứng lên đi ra cửa, gắn bảng "không muốn quấy rầy", sau đó đi vào nhấc ngón tay cái với Bành Phi:

- Hảo tiểu tử, nếu bên trong có bảo bối thì cho cậu một phần...

Trang Duệ lấy một cái bật lửa ra, đốt bếp cồn, Bành Phi đưa dây thép vào trong lửa, chỉ sau vài chục giây thì sợ thép đã đỏ bừng bừng.

Trang Duệ nhìn sợi dây trên tay của Bành Phi và nhắc nhở:

- Vẫn chưa đủ dài, cần đốt nóng dài hơn nữa...

Bành Phi bắt đầu di chuyển sợi dây thép trong lửa, chỉ một lúc sau đã được đốt đỏ hơn năm centimet.

- Đưa cho tôi...

Trang Duệ đặt bức tượng Phật xuống đất, sau đó tiếp nhận dây thép từ trong tay Bành Phi, lại đâm vào trong khe hở thấy rõ ràng nhất. Dây thép đỏ căn bản giống như không cần dùng sức, nhanh chóng hòa tan lớp vật liệu kết dính.

Mùi cao su đốt cháy bùng lên, khói xanh bay ra, hắn dùng tay kéo sợi thép theo đường vết nứt, đến khi thấy khó kéo thì biết nhiệt độ không đủ. hắn thanh thủ kéo sợi dây thép ra, lúc này trên sợi dây thép có dính những thứ gì đó.

- Tiếp tục đốt...

Trang Duệ đưa dây thép cho Bành Phi, hắn tự mình đến mở cửa sổ phòng khách sạn, cũng không quan tâm lúc này trong phòng còn mở điều hòa, vì mùi cao su trong phòng thật sự quá khó ngửi.