Chương 401: Toàn thắng

Ánh mắt mọi người đều nhìn vào lá bài tẩy của Trang Duệ, tình huống thật sự yên tĩnh, ngay cả người ngoài cũng nghe được tiếng hít thở của nhau rất rõ ràng.

Trang Duệ sau khi xem xong bài tẩy thì vẻ mặt như cười như không, hắn tiện tay ném lá bài ra, sau đó nói với Thyssen:

- Xấu hổ quá, bài của tôi là sảnh, bài tẩy là con 10.

- Sao?

- Sảnh?

- Sao có thể?

- Quả nhiên là người được phật sống chúc phúc, quá may mắn...

- Ngày mai phải xem xét lại, có nên mời một vị phậ sống đến quán đỉnh không nhỉ?

Lúc này đại sảnh ồn ào như sấm nổ, mọi người ngoài tỏ ra kinh ngạc thì lại nghị luận, những ông lão hơn bảy mươi thậm chí còn muốn phân phó người đi mời phật sống đến chúc phúc. Mình tuy không sống được bao lâu nữa nhưng dù sao cũng nên làm cho hậu thế sống khá giả hơn, không phải sao?

- Trang Duệ, bài của anh là 7 8 9 10 J, là sảnh, chúng ta thắng, chúng ta thắng rồi, anh thật lợi hại.

Tần Huyên Băng lúc này rất kích động, nàng đứng trước mặt mọi người mà hôn Trang Duệ một cái, không biết hành động này muốn nói Trang Duệ là hoa đã có chủ hay là quá xúc động mà như thế.

- Những thứ khác anh không lợi hại sao?

Trang Duệ cười cười nói bên tai Tần Huyên Băng, sau đó gương mặt nàng chợt đỏ ửng.

- Bài của Trang tiên sinh là sảnh, Thyssen tiên sinh là tam cô, ván này Trang tiên sinh thắng. Vì Thyssen tiên sinh đã thua hết xèng nên canh bạc hôm nay đã kết thúc, Trang tiên sinh có thể thu tiền cược và vật phẩm...

Kế Dịch tuy cũng thầm than Trang Duệ quá may mắn nhưng bản thân là người giám sát nên vẫn phải mở miệng tuyên bố Trang Duệ thắng cuộc, hơn nữa sáu chục triệu xèng trên bàn và bốn vật phẩm trên bàn mà tiến sĩ Thư đưa đến đều đã thuộc sở hữu của Trang Duệ.

Can bạc hôm nay là Trang Duệ toàn thắng Thyssen.

- Không thể nào, điều này sao có thể? Không thể nào, chẳng lẽ thượng đế giúp hắn?

Thyssen lúc này thì thào nói, hắn thật sự làm ngơ trước những lời của Kế Dịch, hắn không phải là người chưa từng thua, cũng không phải thua sẽ không chịu được, căn bản là vì thế cục canh bạc hôm nay quá quỷ dị.

Người ngồi trước mặt Thyssen rõ ràng chỉ là một tân thủ, không có quá nhiều kỹ xảo, đối phương chỉ dựa vào vận may đã có thể đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay. Đầu tiên là gà mình theo bài, sau đó mình được thế chơi xả láng và thua luôn toàn cục, nếu như không phải Trang Duệ mặc áo rất ngắn tay, sợ rằng Thyssen sẽ hoài nghi Trang Duệ chơi tráo bài.

Lúc này vẻ mặt Thyssen tái nhợt, những hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống má, nào còn tư thái của một Đổ Vương? Thật sự giống như một con gà trống bại trận.

- Thyssen tiên sinh, ván này anh không phải bại về tay tôi, anh thua vì vận may, tôi thắng cũng vì vận may, cuối cùng là vì vận may đứng ở phía bên tôi...

Trang Duệ đứng lên đi đến bên cạnh Thyssen rồi vươn tay phải nói.

- Sao?

Thyssen bị lời nói của Trang Duệ làm cho thức tỉnh, hắn vội vàng đứng lên cầm tay Trang Duệ nói:

- Có lẽ là vậy, vận may sao? Thật sự có tồn tại sao? Ha ha...

Thyssen nở nụ cười tự giễu, sau đó hắn nói tiếp:

- Trang tiên sinh dù không dựa vào vận may, chỉ cần là công phu bình tĩnh không lộ ra ngoài cũng đủ có thể đánh mười thắng chín, sau này nếu có cơ hội sẽ mong được cùng Trang tiên sinh đánh cuộc một lần nữa.

- Còn đánh nữa sao? Thôi khỏi, Thyssen tiên sinh, con người cũng không phải cả đời dựa vào vận may, nhưng nếu anh có những vật thế này...

Trang Duệ chỉ vào những món đồ cổ trên bàn rồi nói tiếp:

- Nếu anh có những món như vậy thì tôi cũng không ngại đánh cuộc với anh, trong mắt tôi thì những món hàng kia còn đáng yêu hơn cả tiền. Nếu tiến sĩ Thư còn những món như thế này, ván bài của chúng ta hôm nay vẫn còn có thể tiếp tục...

- Tôi chỉ có điên mới đánh cuộc với cậu.

Tiến sĩ Thư bị lời nói của Trang Duệ làm cho bực bội, người thanh niên kia quả là quá yêu nghiệt, bài tẩy không cần xem cũng có thể thắng Đổ Vương Thyssen, đây thật sự là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ. Dù là Diệp Hán năm xưa được xưng là đổ thần, đồng thời có rất nhiều danh hiệu, người này có sống lại cũng khó thể nào thắng Thyssen như thế.

Nhưng nói Trang Duệ như thế nào cũng khó tìm được lý do, trước đó hắn không ***ng đến bài tẩy, tiến sĩ Thư nghĩ tới nghĩ lui mà thầm thở dài, xem như lần này mình tiền mất tật mang.

- Anh bạn, trên canh bạc thì thứ gì cũng có thể phát sinh, không nên quá quan tâm.

Đổ Vương Hà Hồng ở bên cạnh lại không có biểu cảm gì khác, lão là người trải qua mưa gió vài chục năm ở Macao, nhân sinh thắng thua nhiều khôn xiết, dù là Đổ Vương dưới trướng của mình thau Trang Duệ thì cũng khó thể làm lão sinh ra dao động.

Hà Hồng vừa nói vừa đứng lên đi về phía bàn đánh bạc.

Lúc này Trang Duệ đang được một nhóm người vây quanh, Âu Dương Quân và Từ Tinh, còn có vợ chồng Tần Hạo Nhiên, Tần lão gia tử cũng đến, bọn họ vừa vây quanh vừa nói chuyện ồn ào.

Trong mắt đám phú hào Hongkong thì đánh bạc cũng là thói quen không có vấn đề, một đại nhân vật Hongkong như Lý Siêu cũng thường rủ bạn đi đánh Golf, thậm chí còn tính thắng thua một lỗ vài chục triệu.

Đồng thời Trang Duệ đánh cuộc không phải vì tiền, vì vậy mà bên ngoại cũng không sợ con rể nghiện đánh bạc. Tiêu chuẩn đối nhân xử thế của Tần gia rất đơn giản, đó chính là sáu chữ "thắng làm vua thua làm giặc", hôm nay nếu Trang Duệ thua thì chắc chắc sẽ không được người ta chào đón nóng sốt như vậy, tất nhiên cũng sẽ được dỗ dành.

- Tiểu tử, rất tốt, hai ngày sau nếu có thời gian thì đến Macao chơi đùa một chút...

Hà Hồng đi đến bàn đánh bạc, đầu tiên là an ủi Thyssen, sau đó đi đến trước mặt Trang Duệ mỉm cười đưa tay. Với thân phận của lão thì tất nhiên sẽ không gọi là Trang tiên sinh, gọi một tiếng tiểu tử đã rất nể mặt Trang Duệ rồi.

Trang Duệ tất nhiên cũng không đám lười biếng trước lời mời chào của đại nhân vật Macao, hắn cung kính đưa hai tay ra nói:

- Hà lão tiên sinh quá khách khí, nhưng cháu sẽ sắp về đại lục, sau này nếu có cơ hội sẽ đến Macao thăm hỏi ngài.

- Trang Duệ, sao lại vội quay về như vậy? Tôi còn chưa đi chơi Macao được vài ngày, Đổ Vương khó có cơ hội mở miệng, nếu cậu đến Macao làm khách theo lời mời của Đổ Vương thì sẽ có đãi ngộ còn cao hơn những người khác rất nhiều.

Sau khi Hà Hồng bỏ đi thì Âu Dương Quân dùng giọng bất mãn nói, hắn tuy cũng biết hậu nhân của Hà Hồng, nhưng những người kia thật sự không thể nào so sánh với Hà Hồng, lực ảnh hưởng ở Macao là như trời với đất.

Trang Duệ chỉ vào những món đồ cổ nói:

- Tứ ca, nói thật cho anh biết, những bảo bối này của em cũng có giá hơn trăm triệu, nếu không cất giữ cho tốt cũng không yên tâm, vì vậy nên tranh thủ thời gian đưa về Bắc Kinh.

- Còn nữa, anh cho rằng Đổ Vương thật sự hoan nghênh em sao? Không thấy giọng điệu của ông ấy hận không thể cấm em vào Macao à?

- Đứa bé này, đừng nói vậy sau lưng trưởng bối...

Trang Duệ nói làm cho Tần lão gia tử nở nụ cười, với một người có vận may như Trang Duệ thì thật sự không có sòng bạc nào chào đón.

- Vậy cũng được, chúng ta cùng nhau quay về, cậu gửi những món này đi bằng đường biển sẽ hơi phiền, đến lúc đó tôi sẽ nghĩ cách vận chuyển nó bằng máy bay quân dụng...

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Âu Dương Quân cũng không còn tâm tư ở đây, không được đến Macao thì Hongkong nhỏ bé chật hẹp này cũng không có gì vui.