Chương 378: Phỉ thúy tím

- Vâng, ông nội...

Tần Huyên Băng bị ông nội nói làm cho đỏ mặt xấu hổ, nàng cũng không tiếp tục ăn cơm mà vứt bát đũa chạy ra ngoài.

- Bác Điền, là như vậy, bác xem có thể nào cho Tần gia phía Hongkong chút hàng được không? Giá tiền bác cứ quyết định, bọn họ bây giờ sắp hết hàng ngọc mềm, tất cả do bác quyết định, cháu chỉ là muốn bác giúp một chuyện tư nhân...

Trang Duệ gọi điện thoại cho Ngọc Vương Gia, sau đó nói rõ quan hệ của mình với Tần Huyên Băng, lại nhắc đến công ty đá quý Tần Thị ở Hongkong, hắn đã nói trước với bác Điền, vì vậy lúc này mở lời cũng không quá ngượng ngùng.

Đầu dây bên kia có chút trầm ngâm, sau đó mới truyền đến tiếng cười của Ngọc Vương Gia:

- Tiểu tử này đúng là, cứ làm cho rối cả lên, thế này đi, cậu bảo bọn họ đến tìm tôi, chuyện cụ thể cậu không cần quan tâm, tôi sẽ xử lý.

- Hì hì, cảm ơn, cảm ơn bác Điền, sau này nếu bác có dịp đến Bắc Kinh, cháu sẽ mời bác đến Đông Lai Thuận dùng cơm.

Sau khi thấy Ngọc Vương Gia nể mặt mình thì Trang Duệ cười hì hì nói vài lời trong điện thoại.

- Cút sang một bên, sau này cậu đừng xen vào, cứ an tâm mà cầm hoa hồng là được. À, đúng rồi, cuối tháng mười hai sẽ có một đợt chia hoa hồng, có lẽ cũng là vài trăm triệu, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cậu.

Bác Điền cười mắng một một câu rồi cúp điện thoại, lão sở dĩ đơn giản tiếp nhận yêu cầu của Trang Duệ cũng vì có lo nghĩ cho mình. Tiểu tử Trang Duệ này thật sự rất tốt, làm người rất mạnh mẽ, theo lý thì hai người hùn vốn khai thác thì Trang Duệ tuy không quan tâm đến sự việc cụ thể thì cũng sẽ phái nhân viên tài vụ đến giám sát tiến triển khai thác và buôn bán của mỏ ngọc Tân Cương.

Nhưng Trang Duệ cũng không quá quan tâm, thậm chí vài tháng mới gọi điện thoại một lần, điều này nói rõ đối phương tín nhiệm Ngọc Vương Gia, tất nhiên bây giờ đối phương đề xuất một chuyện nhỏ như vậy thì lão cũng phải có qua có lại. Tất nhiên Ngọc Vương Gia là một người có danh tiếng, sẽ không động tay động chân vào bất kỳ phương diện nào ở mỏ ngọc khi không có giám sát.

Thật ra Trang Duệ cũng từng suy xét về vấn đề này, chỉ là trên tay hắn cũng không có người phù hợp, hơn nữa dù tìm được người thì với thủ đoạn của Ngọc Vương Gia thì xử lý quá đơn giản, vì thế Trang Duệ quyết định không quan tâm, giao tất cả cho ông lão kia.

Còn một điều nữa chính là Ngọc Vương Gia cũng suy xét đến tình huống thị trường trước mắt, những công ty châu báu bình thường thì mỗi năm đều có nguyên liệu dự trữ để đảm bảo cho tiêu thụ năm sau, bây giờ đã là cuối năm, vài tháng trước mình khống chế số lượng nguyên liệu tuồn ra ngoài đã cho ra hiệu quả, bây giờ giá cả của ngọc mềm đã cao hơn gấp ba lần so với trước đó, đến tháng sau có thể cho ra thị trường, nếu không thì sợ rằng ban ngành chức năng sẽ can thiệp. Bây giờ Trang Duệ yêu cầu chút nguyên liệu, Ngọc Vương Gia tất nhiên sẽ đồng ý.

Trang Duệ cúp điện thoại và thấy Tần Huyên Băng từ trong nhà chạy ra, vì vậy hắn không khỏi trêu chọc:

- Huyên Băng, sao em lại ra đây? Sợ chồng không làm được sao?

- Không phải, em muốn nói cho anh biết nếu quá khó thì bỏ qua, dù sao thì bây giờ các công ty đá quý đều thiếu hàng, cũng không phải riêng nhà em, vì vậy em không muốn làm khó anh.

- Nha đầu ngốc, có gì mà làm khó, được rồi, việc này đã làm xong, chỉ cần nhà em cho người đến Tân Cương trực tiếp bàn bạc với bác Điền là được.

Trang Duệ có chút cảm động, hắn tiến lên ôm eo Tần Huyên Băng, sau đó dùng ngón tay vuốt chiếc mũi tinh xảo của nàng.

- Xấu lắm, Trang Duệ, anh nói thật sao?

Sau khi biết Trang Duệ chỉ cần một cuộc điện thoại đã xử lý vấn đề khó khăn cho ông và bố mình, Tần Huyên Băng thật sự cảm thấy có chút khó tưởng.

- Tất nhiên là thật rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.

Trang Duệ buông Tần Huyên Băng ra, cả hai đi vào trong biệt thự.

Sau khi trở lại bàn cơm thì Trang Duệ nói ra sự việc, Tần lão gia tử sắp xếp để cho Tần Hạo Nhiên bay đến Tân Cương ngay ngày mai để giải quyết sự việc. Lúc này người Tần gia xem như thả lỏng hơn, bọn họ thật sự có thêm nhận thức về Trang Duệ, xem ra tiểu tử này thành công cũng không phải chỉ dựa vào ông ngoại gia thế lớn.

Sau khi cơm nước xong thì Tần Huyên Băng đưa Trang Duệ đến hậu viện, nơi này có đầy đủ công cụ mở nguyên thạch, khi Tần lão gia tử nhàn hạ không có việc gì thi cũng chọn cắt vài khối nguyên thạch giết thời gian.

- Tiểu Trang, hai mươi năm trước ông cũng đã từng thấy khối nguyên thạch này, khi đó nó còn nguyên vẹn, mở ra chỉ được chút phỉ thúy tạp sắc, màu xanh tím chiếm đa số nhưng sắc nước không tốt, anh Trịnh năm xưa mua nó mà thảm bại, cháu nghĩ thế nào mà mua nó?

Tần lão gia tử cũng có cái nhìn không tốt về khối nguyên thạch của Trang Duệ.

Trang Duệ muốn mở nguyên thạch tất nhiên sẽ hấp dẫn tất cả lớn nhỏ trong Tần gia, dù là bà bảo mẫu đã ở trong Tần gia hơn hai mươi năm cũng chạy đến xem cậu rể có thể mở nguyên thạch ra được thứ gì.

Trang Duệ đặt khối nguyên thạch xuống bàn cắt đá, sau đó hắn vừa cười vừa nói:

- Ha ha, ông nội, cháu đã từng mở nguyên thạch ra phỉ thúy đế vương lục, còn có huyết ngọc cực phẩm, nhưng trước nay cháu chưa từng thấy phỉ thúy tím, khối nguyên thạch này có sương màu tím đen, có khả năng ra phỉ thúy tím là rất lớn, vì vậy cháu muốn mua nó mở ra xem thế nào...

- À, có thêm kinh nghiệm cũng là tốt, năm chục ngàn cũng không đắt, cậu cắt ra hay mài một mặt rồi cắt...

Tần lão gia tử khẽ gật đầu, đổ thạch bảy phần dựa vào vận may, ba phần chính là kinh nghiệm, đánh cuộc thắng tuy đáng mừng nhưng thua cũng có thể tìm ra được kinh nghiệm, ít nhất lần sau gặp phải tình huống tương tự cũng sẽ không phạm sai lầm. Trang Duệ bây giờ bỏ ra năm chục ngàn để mua một khối nguyên thạch, nếu so với giá năm triệu hay năm chục triệu thì không có vấn đề.

- Cắt trực tiếp, như vậy nếu có xuất hiện phỉ thúy sẽ không cần phải mài lớp vỏ.

Trang Duệ nhìn chằm chằm vào khối nguyên thạch, hắn thuận miệng đáp, khối phỉ thúy bên trong to như ba quả trứng gà, có màu tím, trong đó có hai khối phát triển cách nhau một phần đá kết tinh hai centimet, hắn chuẩn bị tách ra từ chỗ này.

Trước đó Trang Duệ đã bày tỏ phán đoán của mình với khối nguyên thạch này, đồng thời mình còn có thân phận chuyên gia ngọc thạch, dù cắt ra có phỉ thúy thì người Tần gia cũng không hoài nghi. Đây là chỗ tốt đến từ cái danh của vị chủ tịch danh dự hiệp hội ngọc thạch, nếu cắt ra thứ tốt thì người ta sẽ cho rằng mình có ánh mắt cao siêu.

Trang Duệ mở công tăc, cầm máy trên tay, trực tiếp cắt xuống khối mao liêu đã được cố định bên dưới. Những âm thanh xoẹt xoẹt vang lên, đá vụn văng tới tấp, Trang Duệ vẫn không nháy mắt, tiép tục cắt khối mao liêu làm hai phần.

- À, ra tay ổn định, rõ ràng là cao thủ đổ thạch trời sinh.

Tần lão gia tử ở bên cạnh xem mà gật đầu, động tác của Trang Duệ thật sự quyết đoán, là tố chất của những cao thủ đổ thạch lâu năm kinh nghiệm.

Tần lão gia tử và Tần Hạo Nhiên tất nhiên sẽ không coi trọng khối mao liêu này, vì ậy mà hai khối mao liêu bị cắt ra rơi xuống cũng không quan tâm, ngược lại thì Tần Huyên Băng lại ngồi xuống nhặt lên.

- Ủa, đây là màu gì?

Tần Huyên Băng nhìn vào mặt cắt của hai khối mao liêu mà ánh mắt không khỏi sáng ngời, sau lớp màng đá đen mỏng thì có một khối phát triển như quả trứng gà xuất hiện trước mắt.

- Ủa, có màu rồi à? Lấy ra đây xem.

Trang Duệ hỏi một câu cho có hình thức, sau đó nhận lấy mao liêu trong tay Tần Huyên Băng nhìn qua, lại nói:

- Có thể ra cực phẩm, để anh mài đi xem.

Sau khi nghe lời Trang Duệ thì nhóm Tần lão gia tử xông đến, Tần Hạo Nhiên cướp lấy nửa khối mao liêu trong tay Trang Duệ rồi nhìn xuống dưới ánh sáng, một lớp đá mỏng thật sự khó thể che giấu phẩm chất của phỉ thúy bên trong.

- Có giấy nhám không?

Trang Duệ lần này rất cẩn thận, máy mày sẽ làm bị thương chất ngọc bên trong, vì ậy hắn chuẩn bị dùng giấy nhám chà lớp vỏ bọc khá mỏng bên ngoài.

- Có, để tôi đi lấy.

Tần Hạo Nhiên đồng ý và chạy về biệt thự, vài phút sau đã có giấy nhám đưa đến.

Trang Duệ tiếp nhận giấy nhám, gấp lại làm bốn, sau đó dùng một mặt nhỏ ma sát lớp đá, bột đá rơi xuống, lớp vỏ tách ra.

Lớp vỏ rất mỏng, hai ba phút sau chất phỉ thúy đã lộ ra, bừng ra ánh sáng đẹp dưới ánh mặt trời.