Chương 375: Đấu giá từ thiện (8)

Trang Duệ đánh giá cẩn thận vị tư lệnh Hoàng đang đi về phía mình, người này có lẽ là bốn mươi chín tuổi, lớn tuổi hơn Âu Dương Lỗi nhưng quân hàm lại thấp hơn. Chẳng qua vị thiếu tướng này cũng coi như là một nhân vật trẻ tuổi trong quân, phải biết rằng người bình thường muốn tiến lên cấp tướng thì thường phải hơn năm mươi tuổi.

Tư lệnh Hoàng đi đến bên cạnh Trang Duệ rồi hỏi:

- Cậu là Trang Duệ sao?

- Đúng vậy, tư lệnh Hoàng biết tôi sao?

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó đưa ánh mắt khó hiểu nhìn vị tướng quân trước mặt, chính mình từ nhỏ đến lớn ngoài vài tháng qua gặp lại nhà ngoại thì căn bản chưa từng có liên hệ với bộ đội.

- Có phải là người của ông ngoại không?

Trang Duệ chợt có ý nghĩ này, nhưng sau đó hắn tự gạt bỏ đi, vì mình mới biết nhà ngoại được vài tháng, hơn nữa đây là chuyện nhà, dù vị tướng quân này có là người của ông ngoại cũng không thể nào biết mình.

Không chỉ là Trang Duệ, trong đại sảnh ngay cả Tần Huyên Băng và những người có quen biết với Trang Duệ cũng chẳng hiểu gì, Trang Duệ sao có thể quen biết với vị quan quân cao cấp nhất ở Hongkong? Tần Huyên Băng lại bước đến đứng bên cạnh Trang Duệ.

- Hì, thật sự là tiểu tử cậu, trước kia tôi chưa từng được gặp cậu, vì vậy cũng không biết chắc, nhưng vừa rồi chị Uyển có gọi điện thoại cho tôi, biết rõ cậu đến Hongkong, thế là tôi biết ngay...

Tư lệnh Hoàng nói bằng giọng có chút hưng phấn, sau đó hắn khẽ vỗ lên vai của Trang Duệ, âm thanh khá lớn, ai cũng nghe được, mà điều này càng làm cho người ta mơ hồ, chị Uyển là ai?

- Tư lệnh Hoàng có quen biết với mẹ tôi sao?

Trang Duệ bây giờ thật sự xác định tư lệnh Hoàng này không phải là người có quan hệ với phía nhà ngoại, rõ ràng là có quen biết với mẹ mình, phải biết rằng mẹ mình đã rời khỏi nhà Âu Dương vài chục năm rồi.

- Gọi là chú Hoàng, tôi nên được cậu gọi là như vậy...

Tư lệnh Hoàng uốn nắn cách xưng hô của Trang Duệ, sau đó hắn chợt nhớ đến đấu giá, vì thế vội vàng nói:

- Chủ trì, thật xin lỗi, anh cứ tiếp tục đấu giá đi. Tiểu Duệ, chúng ta sang bên kia nói chuyện.

Tư lệnh Hoàng cũng không quan tâm Trang Duệ có đồng ý hay không, hắn kéo tay Trang Duệ đi về một góc ít người.

- Này, anh Tần, anh rõ ràng không coi tôi là bạn chí cốt, cậu thanh niên kia còn quen biết cả tư lệnh Hoàng, anh còn nói cậu ta không có căn cơ gì trong nước. Tôi đây kinh doanh cũng không cần dùng đến quân đội, mọi người kết giao bạn bè mà thôi, có gì cần che giấu chứ?

Lúc này người bạn của Tần Hạo Nhiên bắt đầu quay sang dùng lời oán giận nói, đoạn đối thoại của Trang Duệ và tư lệnh Hoàng vừa rồi đã nói rõ quan hệ giữa hai bên là thế nào, nếu nói Trang Duệ không có bối cảnh và chỉ là một thị dân bình thường, như vậy sao có thế giao với một vị tướng quân được?

- Giám đốc Lưu, tôi thật sự không biết, ôi, điều này Tiểu Trang thật sự chưa từng nhắc đến...

Tần Hạo Nhiên thật sự giật mình há hốc miệng, lúc này cũng vừa mới khép miệng lại mà thôi, sau khi nghe được bạn mình nói như vậy thì vội vàng mở miệng giải thích một phen. Người ta có tin hay không thì hắn cũng không quá quan tâm, vì sự việc này rõ ràng có chút bộc lộ hành vi bất chính.

- Vợ, em có tiếp xúc nhiều với Tiểu Trang, em có biết không?

Trước đó Tần Hạo Nhiên đánh giá Trang Duệ và cảm thấy tiểu tử này làm người khiêm tốn, cũng không có cảm giác ưu việt hơn người giống đám con nhà giàu có quyền thế vào lúc hiện tại, có thể nói là rất tốt. Nhưng tình huống vào lúc này lại làm cho hắn hồ đồ, phải xoay mặt sang hỏi Phương Di.

- Em cũng không biết, chỉ sợ ngay cả Tiểu Băng cũng không biết, anh nhìn mặt nó là biết ngay.

Phương Di quan sát khá cẩn thận, khi thấy con gái cũng tỏ ra ngạc nhiên thì bà hiểu ra vấn đề, thì ra con gái cũng không biết quá sâu về gia thế của Trang Duệ.

Lời nó của Phương Di làm cho người bạn của Tần Hạo Nhiên bình thường trở lại, thì ra sắp gả con đến nơi rồi mà còn chưa hiểu gia thế của người ta, vị giám đốc Lưu không khỏi thầm oán Tần Hạo Nhiên một lượt.

- Tư lệnh Hoàng, xin hỏi sao ngài biết được mẹ cháu? Đúng rồi, chúng ta chưa từng gặp mặt, sao chú có thể nhận ra được cháu?

Trang Duệ lúc này cũng cảm thấy rất khó hiểu.

- Cái gì là tư lệnh Hoàng, gọi là chú Hoàng, ai nói chúng ta chưa từng gặp mặt? Chỉ là tiểu tử cậu không nhớ mà thôi...

Tư lệnh Hoàng đưa mắt nhìn, thật sự xem Trang Duệ là tiểu bối.

- Vài ngày trước tôi có gặp cậu, nếu không sẽ chẳng nhớ được, ngày đó cậu và Tiểu Lỗi đứng ngoài cửa trò chuyện, tôi ở trong sân, không ngờ mới vài ngày đã gặp cậu ở đây...

Tư lệnh Hoàng nói làm cho Trang Duệ chợt bừng tỉnh, thì ra người này cũng trong nhóm những vị tướng đến chúc tết trung thu ông ngoại mình.

Điều này cung khó trách Trang Duệ không nhớ, hôm đó có mười vị tướng quân, hơn nữa bọn họ đều mặc quân phục, hắn cũng không đến chào hỏi từng người mà lại quay về phòng ngay.

Nhưng Trang Duệ đứng cùng với Âu Dương Lỗi nên được tư lệnh Hoàng nhớ kỹ, sau đó hỏi Âu Dương Lỗi thì mới biết đó là con của Âu Dương Uyển.

- Chú Hoàng, chú sao biết được mẹ cháu?

Trang Duệ thật sự đang cần giải đáp về vấn đề này, vừa rồi đối phương gọi chị Uyển khá thân thiết, không phải là người mà ông ngoại năm xưa xếp đặt đấy chứ? Nhưng như vậy cũng quá xấu hổ, mà độ tuổi cũng không giống, vì Âu Dương Uyển ít nhất cũng lớn hơn vị tướng quân này bốn năm tuổi.

- Từ nhỏ sống trong một khu nhà, sao không biết được? À, mà cậu thật sự giống mẹ, nhớ năm xưa...

Tư lệnh Hoàng mở miệng nói về chuyện xưa thì Trang Duệ mới biết bố của chú Hoàng này là một bộ hạ cũ của ông ngoại, từ nhỏ đều sống trong một khu nhà, nhỏ hơn Âu Dương Uyển năm sáu tuổi, năm xưa thường xuyên được chị Uyển cho ăn kẹo, vì vậy mới gọi là chị Uyển thân mật như thế.

Hoàng tướng quân là một người thẳng thắn, cũng không cố kỵ những chuyện khi còn bé, vì thế mà nói ra làm cho Tần Huyên Băng và Trang Duệ mở miệng cười liên tục, Tần Huyên Băng cũng không cảm thấy kỳ quái vì xuất thân đại gia tộc của mẹ Trang Duệ.

Lần đầu tiên đến nhà Trang Duệ thì Tần Huyên Băng đã cảm thấy cách xử sự của Trang Mẫu cực kỳ mạnh mẽ, còn có một cảm giác bùng lên khí chất cao quý, đây cũng không phải thứ mà những gia đình nghèo hèn có thể sản sinh ra được.

Tuy Âu Dương Uyển rời khỏi Bắc Kinh năm mười chín tuổi nhưng cũng có câu "ba tuổi xem như đã già", Âu Dương Uyển từ nhỏ đều tiếp xúc với các tướng quân và lãnh đạo cấp cao, hơn nữa bố lại chiều con gái út, đều được dùng những thứ tốt nhất, không có khí chất mới là lạ.

- Trang Duệ, chuyện về ông ngoại sao anh không nói cho em?

Tần Huyên Băng lặng lẽ ghé sát bên tai Trang Duệ nói một câu, có hơi bất mãn.

- Khụ, chính anh cũng mới biết chưa được bao lâu, việc này khá dài dòng, sau này chậm rãi nói cho em biết.

Trang Duệ không muốn nói rõ vào lúc này, may mà Tần Huyên Băng cũng là cô gái thông minh, sau khi nghe Trang Duệ nói như vậy cũng không tiếp tục truy vấn.

- Được rồi, vợ chồng son có gì về nhà rồi nói, bây giờ tôi đưa cậu đi làm quen với chủ nhiệm Vương.

Hoàng tướng quân thấy hai người Trang Duệ và Tần Huyên Băng ghé sát tai thỏ thẻ thì không khỏi nở nụ cười.

Lúc này hiện trường đấu giá vẫn tiếp tục, trong lúc Trang Duệ nói chuyện với Hoàng tướng quân thì có ba bốn vật được bán ra, hôm nay đến nhiều người nên số vật được bán ra cũng không ít.

Nhưng đám người trong đại sảnh vẫn rất cảm thấy hứng thú với quan hệ giữa Trang Duệ và Hoàng tướng quân, những người đứng gần chỗ hai người đang nói chuyện thì càng dỏng tai lên nghe ngóng. Chỉ là những vị này ở Hongkong đã quá lâu, thật sự nghe không hiểu tiếng phổ thông, vì vậy mà thầm chán nản, cũng chợt có ý nghĩ quay về sẽ học tiếng phổ thông.

- Chủ nhiệm Vương, giới thiệu cho anh, vị này là con của một gia đình có thế giao với tôi, tên là Trang Duệ. Tiểu Trang, đây là chủ nhiệm Vương của Tân Hoa Xã thường trú ở Hongkong, còn đây là Quách Lão, hiệp sĩ Hà, còn có...

Mọi người đi đến bàn của hiệp sĩ Hà, Hoàng tướng quân mở miệng giới thiệu Trang Duệ cho những người đang ngồi ở chỗ này, nhưng ngoài chủ nhiệm Vương thì các ông lão chỉ gật đầu mà không đứng lên. Thật ra thì với độ tuổi của bọn họ, Trang Duệ chẳng qua chỉ là một đứa cháu nội, vì vậy bọn họ sao có thể đứng lên đón tiếp hắn cho được?

- Tiểu Trang là cháu ngoại của Âu Dương lão tướng quân, là thủ trưởng của cha tôi năm xưa, vài ngày trước tôi về Bắc Kinh thăm lão gia tử, mới biết được cậu ấy...

Sau khi giới thiệu Trang Duệ xong thì Hoàng tướng quân vô ý ném ra bối cảnh của Trang Duệ, điều này làm cho những ông lão nơi đây thật sự ngồi không yên.

- Âu Dương lão tướng quân?

Quách lão là người đứng lên đầu tiên, lão run rẩy đi đến trước mặt Trang Duệ, lão dùng bàn tay khô héo cầm lấy tay hắn rồi nói:

- Sức khỏe của lão tướng quân dạo này có tốt không? Năm kia tôi còn được gặp lão tướng quân, ôi, mới đó mà đã một năm trôi qua, tiểu tử, trở về nhớ gửi lời thăm hỏi dùm tôi...

Quách lão đứng lên thì thật sự làm kinh động những người nãy giờ chú ý đến Trang Duệ, mãi đến lúc lão nói xong thì những người kia đều ngây dại há hốc miệng, một lúc lâu sau cũng không thể khép miệng lại được.

Quách lão có thân phận thế nào, dù là xét về tuổi tác hay tài phú hoặc lý lịch thì đều là nhân vật số một không hai ở Hongkong, dù đi vào trong nội địa thì cũng sẽ được lãnh đạo tiếp kiến. Bây giờ mở miệng ra ngậm miệng lại đều là lão tướng quân, ý nghĩa lời nói thật sự không đơn giản.

- Sức khỏe của ông ngoại rất tốt, đã để cho Quách lão hoài niệm rồi...

Trang Duệ lễ phép trả lời một câu.

- Âu Dương lão tướng quân là ai?

- Các người có ai biết?

- Có phải là lão tướng quân Âu Dương ngày trước bắn chết một danh tướng nước ngoài không?

Trong đại sảnh liên tục vang lên những câu hỏi, lúc này mức độ hiếu kỳ của đám người ở đây về Trang Duệ đã là quá lớn, đấu giá cũng không thể tiếp tục vì ai ai cũng chỉ chú tâm nghị luận. Lúc này cũng có người tinh thông lịch sử, cũng biết Âu Dương tướng quân là ai.

Phải biết rằng danh tiếng của lão tướng quân cũng không phải do gió thổi mà ra.