Chương 365: Trong phòng (2)

- Trang Duệ, sáng anh đi máy bay đã mệt, lát nữa anh cứ nghỉ ngơi trước, đến tối em sẽ qua.

Tần Huyên Băng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm mà cố gắng lấy dũng khí nói ra những lời mà nàng thật sự cũng không muốn.

Âm thanh nước chảy trong phòng chợt dừng lại, Tần Huyên Băng đứng bên ngoài chợt ngạc nhiên, nàng đang định mở miệng thì cửa phòng chợt mở ra, một bàn tay cường tráng nắm lấy eo nàng kéo ào trong, tay còn lại cũng nhanh chóng đóng cửa lại.

- Ớ.

Tần Huyên Băng vì không đề phòng, nàng bị kéo vào trong phòng, dưới chân khẽ trượt, nàng ngã lên người một cơ thể trơn bóng.

Tần Huyên Băng còn chưa kịp phản ứng thì phát hiện quần áo trên người dần giảm bớt, không bao lâu sau một cơ thể trắng tinh như cừu chợt xuất hiện trong phòng tắm. Hơi nước trong nhà tắm như chất kích thích, Tần Huyên Băng không nhúc nhích, nàng để tùy ý Trang Duệ thích làm gì thì làm.

Mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, những ánh nắng cuối ngày vàng rực chiếu lên tấm rèm cửa làm cho cả gian phòng chợt trở nên vàng rực, giống như phủ lên cơ thể những người trong phòng một vầng hào quang.

Mặt trời nhanh chóng khuất bóng, cảng Victoria lên đèn, lúc này những âm thanh thở dốc trong phòng mới dừng lại.

Tần Huyên Băng đã ngủ say, dáng người mỹ lệ chợt xuất hiện không che giấu trước mặt Trang Duệ, những đường cong mê người chợt lập lòe dưới ánh trăng rằm, khung cảnh này làm cho Trang Duệ vốn đã bình phục chợt rục rịch trở lại.

- Bảy lần sao?

Tần Huyên Băng cũng là lần đầu tiên trải qua tình huống như vậy, coi như hai bên nghênh hợp nhau mà không biết trời cao đất rộng, nhưng cuối cùng nàng cũng không địch lại một thân đồng tử hơn hai mươi năm của Trang Duệ, cuối cùng cũng ngủ say. Nhưng lúc này trên mặt nàng có treo một nụ cười hạnh phú và thỏa mãn.

Trang Duệ khẽ lấy cánh tay Tần Huyên Băng đặt lên ngực mình xuống, sau đó hắn chậm rãi xuống giường, hắn cảm thấy hông minh như máy móc rỉ sét, đau nhức đến mức muốn ngã xuống, sau khi cúi đầu truyền xuông chút linh khí mới cảm thấy khá hơn.

Trang Duệ đi vào trong phòng tắm rửa, hắn quấn quanh người một chiếc khăn tắm, sau đó lấy gói thuốc đi ra ban công, bắt đầu đốt thuốc nhả khói. Hắn nhìn cảng Victoria náo nhiệt mà sinh ra cảm giác không chân thật, thân đồng tử bảo tồn hơn hai mươi năm đã xong rồi sao? Nếu như để cho Tần Huyên Băng biết được tâm tư của Trang Duệ vào lúc này, sợ rằng sẽ đạp hắn từ trên lầu rơi xuống đất.

- Trang Duệ.

Tần Huyên Băng mơ màng cảm thấy người đàn ông bên cạnh đã không còn, vì vậy nàng mở mắt xem xét, thấy Trang Duệ đang đứng bên ban công. Nàng muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân trần như nhộng, vì vậy vội vàng lấy tấm chăn mỏng phủ lên người.

- Đã thức dậy rồi sao? Để anh ôm em đi tắm rửa...

Trang Duệ trở lại phòng thấy Tần Huyên Băng còn đang ở trong chăn, vì vậy mà không khỏi nở nụ cười. Hắn nhấc nàng lên, khi xoay người thì chợt thấy bên dưới có một đóa hoa đỏ bừng.

Đi vào phòng tắm tất nhiên sẽ cực kỳ kiều diễm.

- Trang Duệ, rất kỳ quái, sao lại không cảm thấy đau.

Tuy hôm nay là lần đầu tiên nhưng Tần Huyên Băng ở nước ngoài nhiều năm, nàng cũng không xa lạ gì chuyện nam nữ, có thể nói là chư từng ăn thịt heo nhưng ít nhất cũng đã từng thấy heo chạy.

Hơn nữa sau khi trải qua một lần thì Tần Huyên Băng cũng không còn quá ngượng ngùng với Trang Duệ, nàng mặc áo tám rộng thùng thình ngồi ôm Trang Duệ bên ban công, cũng không quan tâm hai bàn tay không thành thật đang chạy qua lại trên người mình.

Lúc này gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Tần Huyên Băng thật sự có thêm nhiều nét quyến rũ, ánh mắt lưu chuyển có mang theo một vẻ đẹp làm cho người ta phải chấn động, cảm thấy tình ý như từ trong khung xương bùng ra ngoài.

- Có thể là bình thường em chú ý rèn luyện sức khỏe.

Trang Duệ ôm Tần Huyên Băng vào sát trong lòng, tất nhiên hắn sẽ không nói ra hiệu quả của linh khí, chuyện này quá mức huyễn hoặc, hắn dự tính cả đời sẽ chôn sâu trong đáy lòng. Có đôi khi chia xẻ bí mật thường gây ra cho người ta áp lực rất lớn, loại áp lực này Trang Duệ cảm thấy nên để cho chính mình thừa nhận thì hay hơn.

- Anh xấu lắm, không được sờ loạn, ơ, chỗ đó không được động vào...Trang Duệ, em muốn...

Trang Duệ dùng hai tay di dời lực chú ý của Tần Huyên Băng, nhưng lần này cũng chính thức khảo nghiệm cậu nhỏ của hắn, mà lúc này bầu không khí trong phòng cũng chợt biến đổi.

Nước ngoài đã từng có một cuộc điều tra như thế này, đó là những cô gái tóc vàng mắt xanh cực kỳ gợi cảm thường sẽ có yêu cầu cao hơn người thường, nhưng những cô nàng bình thường lãnh đạm thì trong quá trình yêu lại cực kỳ lớn gan, đòi hỏi vô độ.

- Điện thoại, điện thoại của em, không cần, này, để cho em tiếp điện thoại, không, tắt điện thoại đi.

Khi những tiếng thở dốc qua đi, gian phòng chợt bình tĩnh trở lại, chỉ có tiếng chuông điện thoại của Tần Huyên Băng liên tục vang lên, nhưng lúc này nàng thật sự không có chút khí lực nào để xuống giường.

- Trang Duệ, em đói bụng quá.

Hai người ôm nhau trên giường cả giờ, cả hai đều nghe thấy âm thanh bụng kêu biểu tình, vì vậy mà không khỏi mỉm cười. Trang Duệ nhìn đồng hồ, mình vào khách sạn lúc một giờ, đến bây giờ đã trôi qua cả mười giờ, đã gần 0 giờ sáng rồi.

- Chúng ta ra ngoài ăn nhé?

Trang Duệ ngồi dậy, hắn bây giờ có tinh thần rất tốt, không có chút cảm giác buồn ngủ, hơn nữa hắn còn có linh khí để khôi phục cơ thể, cũng không cảm thấy mệt nhọc.

- Không, hôm nay em sẽ ở cùng anh, không muốn đi đâu cả, mình gọi cơm khách sạn là được...

Tần Huyên Băng quấn lấy Trang Duệ như một con mèo nhỏ, nàng nhấc điện thoại lên dùng giọng Quảng Đông gọi món, âm thanh này tuy dễ nghe nhưng Trang Duệ thật sự không hiểu.

Khách sạn có hiệu suất rất cao, hai mươi phút sau đã có xe đẩy đến trước cửa phòng Trang Duệ, dựa theo phân phó của Tần Huyên Băng, sau khi cho tiền boa thì Trang Duệ tự mình đưa thức ăn vào phòng.

Tần Huyên Băng gọi món rất phong phú, ngoài bò bít tết còn có vài món thức ăn Quảng Đông khác khá tinh xảo, còn có một chai rượu đỏ, còn có hai cây nên đỏ đặt ở góc bàn.

Trang Duệ trước tiên dùng diêm đốt nến, sau đó hắn rót hai ly rượu đầy đưa cho Tần Huyên Băng, rượu đỏ, ánh nến chiếu lên gương mặt mỹ nhân càng làm cho khung cảnh tươi đẹp. Trang Duệ thầm thở dài một tiếng:

- Hôm nay hình như mình không cần ngủ thì phải.

- Ôi, quá mất mặt, nửa đêm rồi mà còn có ai gọi điện thoại đến nữa?

Khi hai người đang dùng bữa tối thì điện thoại của Tần Huyên Băng lại vang lên, nàng nhận điện thoại từ trong tay Trang Duệ, sau đó nhìn vào màn hình mà không khỏi lè lưỡi.

- Mẹ của em gọi đến...

Tần Huyên Băng khẽ đặt tay lên môi với Trang Duệ, sau đó nàng nhấn nút nghe.