Chương 363: Hongkong (2)

- Nơi này là Trung Hoàn, cũng là nơi buôn bán náo nhiệt nhất, à, đó chính là cửa hàng chấu báu của nhà em.

Tần Huyên Băng vừa lái xe vừa giới thiệu cho Trang Duệ, mà Trang Duệ cũng nhìn theo ngón tay của Tần Huyên Băng, bên kia có một cửa hàng đá quý.

Nếu so với đại lục có rất ít cửa hàng đá quý thì nơi này náo nhiệt hơn rất nhiều, người ra kẻ vào là rất nhiều, chỉ là Trang Duệ không biết người đến thường là khách du lịch. Vì những năm qua người trong nước chợt sinh ra một tư duy cố hữu, đó là ai cũng cho rằng những món gì mua ở Hongkong sẽ rẻ hơn.

- Đến rồi, xuống xe thôi.

Lại chạy thêm nửa giờ, sau đó Tần Huyên Băng dừng xe bên đường, nàng xuống xe, tự nhiên kéo tay Trang Duệ đi vào trong khách sạn ven đường.

- Nơi này là Vượng Giác, là nơi nhiều khách sạn nhất, chúng ta đi.

Đi vào khách sạn này thì Trang Duệ cảm thấy mình như lạc vào chợ thức ăn, cực kỳ huyên náo, người bên trong nào có giống dùng cơm, rõ ràng là đang tụ tập nói chuyện phiếm. Quan trọng là Trang Duệ nghe mà không hiểu bọn họ nói gì, hắn chỉ nhớ miễn cưỡng vài chữ mà thôi, nhưng nếu nói về chữ Triều Châu, hắn thật sự là vịt nghe sấm.

Ngôn ngữ ở Hongkong có sự cách biệt với nội địa, nơi đây dùng tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông và cả tiếng Anh.

Người Hoa ở Hongkong có gốc Quảng Đông, nếu không phải là người gốc Hoa thì dùng tiếng Anh để giao tiếp, đại bộ phận dân cư Hongkong đều không phải là dân bản địa. Hơn một trăm năm qua có rất nhiều từ nội địa và khắp nơi trên thế giới chuyển đến Hongkong.

Trang Duệ thấy có nhiều người nước ngoài ở khách sạn này, bọn họ cũng cầm đũa dùng cơm như người Trung, cũng nói chuyện rộn rã với người bên cạnh. Lúc vừa vào có cảm giác ồn ào nhưng bây giờ Trang Duệ đã thật sự có chút thích thú, vì khắp nơi đầy nhựa sống, rõ ràng khác biệt với thế giới ở bên ngoài.

- Này, hai người các người sao lại trở nên thân mật nhanh như vậy?

Lôi Lôi thấy Tần Huyên Băng kéo tay Trang Duệ đi đến thì không khỏi trợn tròn mắt, trong ấn tượng của nàng thì Tần Huyên Băng là một người chôn giấu tình cảm sẽ không có những hành động như vậy.

- Khụ khụ, cô biết cái gì, cái này gọi là xa cách sinh nhớ thương, chúng tôi cách xa nhau cả ngàn dặm, vừa thấy mặt thân mật một chút cũng là bình thường. Ngược lại thì cô đã sắp làm tân nương, có phải có chứng sợ đêm tân hôn không?

Trang Duệ sợ Tần Huyên Băng da mặt mỏng, vì vậy sau khi ngồi xuống đã tấn công Lôi Lôi.

- Hừ, chúng tôi đều là vợ chồng, có gì phải sợ? Đúng rồi, Trang Duệ, tôi nghe nói anh đã chuyển giao phần lớn cổ phần ở Ngao viên, sau này anh chuẩn bị làm gì?

Lôi Lôi biết rõ Trang Duệ đổ thạch có được không ít tiền nhưng rõ ràng là miệng ăn núi lở, nàng biết Trang Duệ có gia thế bình thường, nếu bản thân không có gia nghiệp thì chỉ sợ gia tộc của Tần Huyên Băng sẽ không dễ dàng nói đến chuyện hôn nhân.

Sau khi nghe Lôi Lôi nói thì Tần Huyên Băng cũng đưa mắt nhìn Trang Duệ, tuy mẹ rất sốt ruột gả nàng ra ngoài, nhưng tình huống trước mắt chỉ có một mình Trang Duệ cho nàng lựa chọn mà thôi.

- Tôi bây giờ rất có thân phận đấy nhé, có một chức danh ở hiệp hội ngọc thạch, lại cũng không phải là người da đen, cô lo lắng cái gì?

Trang Duệ cười hì hì lấy danh thiếp trong cặp ra đưa cho Lôi Lôi và Tần Huyên Băng, còn chuyện mỏ ngọc ở Tân Cương thì hắn cũng không giải thích nhiều, dù là Lưu Xuyên cũng không quá hiểu rõ ràng, tất nhiên Lôi Lôi cũng không biết, còn Tần Huyên Băng thì càng không thể nào biết được.

Tần Huyên Băng nhìn Trang Duệ bằng ánh mắt dịu dàng, trong lòng nàng cũng không cần hắn là kẻ đại phú đại quý, chỉ cần có chút sự nghiệp, không phải loại người cả ngày chơi bời lêu lổng là được. Nói thật, nếu nàng muốn gả cho một người có địa vị và tiền bạc, sợ rằng sẽ không biết có bao nhiêu người xếp hàng chờ được lựa chọn.

- Trang Duệ, anh bây giờ có bao nhiêu tiền? À, tôi chỉ tùy tiện hỏi mà thôi, anh có thể không nói...

Lôi Lôi lúc bắt đầu cũng không xem trọng mối quanh hệ giữa Trang Duệ và Tần Huyên Băng, nhưng nàng cũng không ngờ bây giờ hai người lại có tình cảm sâu sắc như thế, vì vậy mà nàng muốn tìm hiểu về Trang Duệ, có vài chuyện mà Tần Huyên Băng không tiện nói ra, mình chỉ có thể suy xét mà giúp đỡ thôi.

- Có khoảng chín triệu, tôi còn chưa tính cẩn thận, à, sau một thời gian nữa sẽ chỉ còn lại ba bốn triệu, có một hạng mục cần thêm tiền...

Sau khi thấy Trang Duệ lên tiếng thì Lôi Lôi cũng không còn gì để nói, nàng biết Trang Duệ đổ thạch lời cả trăm triệu ở hội chợ Bình Châu, nhưng không ngờ hắn lại đốt tiền lợi hại như vậy, mới ba bốn tháng thì cả trăm triệu chỉ còn lại vài triệu, chỉ sợ đám phú ông ở Hongkong cũng không tiêu xài hoang phí như vậy.

- Trang Duệ, nghe nói anh mua một căn tứ hợp viện ở Bắc Kinh, em nhất định phải đến xem mới được...

Tần Huyên Băng ngược lại cũng không nghĩ quá nhiều, chính mình có bốn phần trăm cổ phần trong gia tộc, nếu đổi thành tiền mặt cũng là cả trăm triệu, cũng đủ cho nàng và Trang Duệ có một cuộc sống tốt. Sau khi làm xong đơn đặt hàng từ nước Anh, nàng sẽ không tiếp nhận những mối làm ăn ở nước ngoài, nhiều nhất chỉ giúp gia tộc thiết kế trang sức mà thôi.

Một cô gái như Tần Huyên Băng vốn rất khó động tình, nhưng một khi đã thật sự có tình cảm thì sẽ đâm đầu vào không lùi bước. Sau hành trình đầy gian khổ và sinh tử lần trước, nàng đã thật sự ném trái tim nóng của mình cho Trang Duệ mất rồi.

- À, Lôi Lôi, vài ngày nữa có rảnh không, cùng tôi đến Bắc Kinh đi dạo, tôi có tòa nhà không nhỏ, ở vài chục người cũng không là vấn đề.

Trang Duệ nói đến tứ hợp viện của mình thì vẻ mặt tràn đầy vui mừng, tuy căn tứ hợp viện đã hầu như rút gần hết tiền trong tài khoản của hắn, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đáng giá. Với quy mô của một căn nhà như vậy, đừng nói là vào thời hiện đại, dù là thời cổ đại thì chỉ có vương hầu tướng lĩnh mới có thể ở.

- Vài chục người sao? Trang Duệ, không phải anh xây trang viên ở Bắc Kinh và tiêu hết tiền vào đấy chứ?

Lôi Lôi nghe được lời của Trang Duệ thì vẻ mặt có chút cổ quái, tứ hợp viện có thể ở vài chục người, như vậy là quy mô gì?

- Ha ha, cô đoán không sai, đến lúc đó cô đến sẽ biết, khoảng thời gian này Đại Xuyên cũng thường xuyên đến Bắc Kinh, hai người có thể đến chỗ tôi ở một thời gian.

Trang Duệ thật sự nói rất ít với Tần Huyên Băng về tứ hợp viện, chẳng là muốn cho nàng một niềm vui bất ngờ mà thôi. Người sinh hoạt trong đô thị chật chội nhất định sẽ thích những căn nhà tứ hợp viện tập hợp đủ phong cách kiến trúc Giang Nam ở Bắc Kinh.

Lôi Lôi nhìn thoáng qua Tần Huyên Băng, sau đó nàng đột nhiên nói:

- Trang Duệ, nếu bác Tần hỏi anh về phương diện này, anh đừng nói mình chỉ dùng tiền để mua nhà, như vậy là không tốt...