Chương 347: Điện thoại

- Không dám nhận, tôi là Trang Duệ, gọi tên thôi thì được rồi, xin hỏi ngài là?

Giọng nam trong điện thoại rất lạ lẫm, có thể khẳng định trước nay Trang Duệ chưa từng biết đối phương, nhưng người này ăn nói rất khách khí, vì vậy hắn cũng phải nói khiêm tốn vài câu.

- Tôi họ Ô, thầy Trang cứ gọi tôi là Ô Tặc thì được...

Lời nói của đối phương thiếu chút nữa làm cho Trang Duệ cười thành tiếng, vốn nghe tên của đối phương thì tưởng rằng cùng họ với Ổ Giai, ai ngờ lại là như vậy.

- Không hiểu Ô tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?

Trang Duệ nhịn cười mở miệng hỏi, trên đời này luôn có những người khác thường, tự đặt cho mình những ngoại hiệu rất lạ, nhưng không cho phép người ta nói mình là người tốt, ai nói thì nổi giận ngay, xem ra người đang gọi điện thoại cũng giống như vậy.

- Gọi tôi là Ô Tặc thì được, nghe nói thầy Trang muốn mua vài món đồ cổ phải không?

Trang Duệ vừa nghe những lời này thì chợt giật mình, hắn vội vàng ngồi ngay ngắn lại và nói:

- Tôi là một nhà sưu tầm, gần đây mua một căn nhà, muốn tìm vài món để tô điểm một chút, thế nào, Ô tiên sinh có thứ gì tốt sao?

- Ha ha, trên tay nếu không có hàng thì sẽ không dám làm phiền Trang tiên sinh, những ngày gần đây chúng tôi sẽ tổ chức một hoạt động trao đổi giữa các nhà sưu tầm, khogno biết khi đó thầy Trang có thời gian tham gia hay không?

Ô Tặc nói làm cho Trang Duệ thật sự không nhịn được, hắn che điện thoại và cười lớn, xem ra chợ đen thật sự là như vậy, cái quái gì là trao đổi giữa các nhà sưu tầm, người này nói chuyện thật sự ẩn giấu, xem ra thật sự có trí tuệ lớn.

- Có chuyện gì vậy?

Cổ Vân đang lái xe nghe thấy tiếng cười lớn của Trang Duệ thì chợt hoảng sợ, thiếu chút nữa thì lệch tay lái.

- Không có gì, không có gì, anh Cổ cứ lái xe đi...

Trang Duệ nhịn cười nói vào trong điện thoại:L

- Thời gian cụ thể là vào lúc nào? Ô tiên sinh cũng biết rồi đấy, sắp đến trung thu, những ngày này ai cũng bận.

- Thời gian sơ bội có thể là sáng ngày kia, không biết khi đó thầy Trang có rãnh không?

- Sáng ngày mốt sao? Chẳng phải là tết trung thu à? Không rảnh, chắc chắn không rảnh, các anh chọn thời gian sao tốt như vậy, vào lúc đó thì làm gì có ai rảnh chứ?

Trang Duệ nói những lời thật lòng, vì ngày mốt thì các bác và các anh chị sẽ tập trung ở nhà ông ngoại, mình tuy không phải cực kỳ anh tuấn nhưng cũng phải đứng bên cạnh mẹ để làm mặt tiền, cũng phải mời khách.

Còn chuyện đã đồng ý với Miêu Phỉ Phỉ thì Trang Duệ căn bản không dám nghĩ tiếp, đám người kia làm việc rất tốt nhưng tóm lại là cần mình có thời gian mới được.

Ô Tặc nghe được lời của Trang Duệ thì chợt vui vẻ, bọn họ làm ăn chợ đen thật sự không thể nào quang minh chính đại cho được, vì thế mà phải kiểm tra những vị khách đầu tiên. Nếu không phải Trang Duệ đã từng giám định cổ vật, lại được người trong nghề giới thiệu, sợ rằng bọn họ sẽ không thèm mời.

Dù đám người tổ chức chợ đen nếu bị bắt chỉ giam hai ba ngày là được thả, nhưng hàng hóa sẽ mất, tiền thưởng không có, còn bị mắng mỏ, vì vậy Ô Tặc luôn công tác cực kỳ cẩn thận.

Trang Duệ nếu mở miệng đồng ý thì Ô Tặc sẽ trực tiếp cúp điện thoại, bây giờ đối phương từ chối, vi vậy mà Ô Tặc có vẻ xác nhận đối phương không phải là người của cảnh sát đưa đến.

- Thầy Trang, ngài là người trong nghề, tất nhiên cũng biết chúng tôi có điểm khó xử, có những vật không thể nào đưa ra ánh sáng, vì vậy thời gian nhất định phải sắp xếp thời gian cho thật tốt, đây là chuyện bất đắc dĩ...

Ô Tặc nói và Trang Duệ đã hiểu, cái gọi là sắp xếp cho tốt chính là nói cho hay mà thôi, thật ra bọn họ thầm hiểu cảnh sát muốn đối phó với mình thì sắp xếp thời gian họp chợ vào đêm ba mươi cũng là như vậy mà thôi.

Trang Duệ suy nghĩ một chút, ngày đó thật sự là mình không thể đi được, vì vậy tiếp tục nói:

- Nhưng tết trung thu năm nay tôi thật sự rất bận, nếu không thì để lần sau vậy?

Người ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng điệu của Trang Duệ thì chợt nôn nóng:

- Đừng vội, thầy Trang, lần này có không ít vật tốt, có thi họa thời Đường Tống, đồ sứ Minh Thanh, còn có nhiều món đồng xanh có chữ, sau đợt này sẽ không còn nhiều món phong phú như thế này nữa.

Ai mời được khách thì đến khi kết thúc chợ đen sẽ có tiền thưởng, hơn nữa khoản tiền kia cũng rất dày, mà Ô Tặc nghe nói Trang Duệ từng ra tay mua một món đồng xanh ở thành phố Tế Nam tỉnh Sơn Đông, hắn biết đối phương là người có sức mua, vì vậy mà liên tục mở miệng.

Nhưng lời của Ô Tặc rơi vào tai người trong nghề thì chỉ có một chữ "giả" lộ ra, thi họa thời Đường hoàn toàn không bảo lưu được vài bức đến bây giờ, hơn nữa tất cả đều đã bị xói mòn ra nước ngoài, dù là thi họa thời Tống bây giờ cũng rất hiếm, vì thế lời nói "thi họa thời Đường" của Ô Tặc rõ ràng là vô nghĩa.

Nhưng Trang Duệ lại thật sự lưu tâm đến những món đồng xanh, phải biết rằng món đồng xanh có chữ bên trên và không có chữ thì giá cả khác biệt một trời một vực. Ví dụ như cái đỉnh ba chân của Trang Duệ, nếu như có thêm vài chữ, như vậy sẽ không phải có giá vài trăm ngàn, phải là vài triệu.

Tuy trước đó cục trưởng Ngô có nói những món đồng xanh không được mua bán, nhưng Trang Duệ muốn đi tìm thêm kiến thức cũng không tồi, vì đồng xanh không như thi họa, trước nay đều lưu lại rất nhiều, biết đâu sẽ có vật phẩm quý giá?

Còn có một vấn đề chính là lần này mộ của vua Quắc Quốc bị đào trộm, có rất nhiều món đồng xanh, có lẽ sẽ bị xói mòn đến chợ đen lần này. Vì vậy mà nghĩ đến đây thì Trang Duệ có chút do dự.

- Thầy Trang, thời gian chúng tôi tiến hành trao đổi cũng không quá lâu, bắt đầu từ bảy giờ sáng, chưa đến trưa thì đã xong, không làm chậm trễ công việc của anh. Hơn nữa trong ngày trung thu nếu anh mua được món tốt, như vậy thì tâm tình cũng sung sướng hơn nhiều.

Ô Tặc thấy Trang Duệ trầm mặc trong điện thoại thì vội vàng dùng miệng lưỡi của mình để cổ động, mà lời nói của tên này rất hay, dù không đi đến làm ở chợ đen, đi ra ngoài làm việc cũng có cơm ăn, mà Trang Duệ thật sự bị đối phương nói làm cho động tâm.

- Thế này đi, ngày mốt anh gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ quyết định có đi hay không. Còn nữa, nếu đi thì tôi sẽ dẫn theo bạn nữ, không biết có được không?

Trang Duệ không nói lời chắc chắn, vì hắn còn phải về nhà thương lượng với mẹ một chút, nếu không có gì thì hoàn toàn có thể tham gia.

Người đi đến chợ đen đều có tài sản kếch xù, đưa bạn gái theo để khoe khoang là bình thường, trên cơ bản mỗi lần có chợ đêm đều xuất hiện vài người phụ nữ làm cho Ô Tặc chảy nước miếng, vì vậy nói yêu cầu lần này của Trang Duệ cũng không quá phận.

Thấy Trang Duệ cúp điện thoại thì Cổ Vân đang lái xe hỏi:

- Sao vậy, muốn đi chợ đen mua hàng à? Đến chỗ đó thì mắt phải sáng mới được...

- Anh Cổ cũng biết chợ đen sao?

Trang Duệ dùng giọng kỳ quái hỏi ngược lại.

- Tất nhiên rồi, ông nhà từng đi đến đó mua vài khối ngọc cổ về nhà, khi đó rất vui vẻ, sau này xem xét lại thì thấy đều là giả. Hì, việc này cậu đừng nói với ai, ai nói thì ông cụ sẽ nổi nóng ngay...

Cổ Vân nói làm cho Trang Duệ nở nụ cười, không ngờ Cổ lão gia tử là ngôi sao sáng trên bầu trời ngọc thạch cũng bị ăn quả đắng ở chợ đen, có thể thấy bên trong có vấn đề gì.

Hai người nói chuyện thêm một lúc và xe chạy đến Đông Lai Thuận, giữa trưa nên chỗ này cũng kinh doanh tốt, đợi một lúc lâu mới có chỗ ngồi. Sau khi dùng cơm xong thì Trang Duệ đưa Cổ Vân về nhà, sau đó lái xe đến Ngọc Tuyền Sơn.

- Tứ ca, sao anh cũng đến, không phải đang bận rộn chuyện hôn lễ sao?

Trang Duệ vừa vào trong sân thì thấy Âu Dương Quân từ trong nhà đi ra, vì thế nhanh chóng tiến lên bắt chuyện.