Chương 340: Bán Hộ

- Trang Duệ, lần này tôi giúp anh khá nhiều thứ đấy nhé, mang vật tốt gì đến đây vậy? Sao thần thần bí bí như thế...

Trong phòng khách quý của Thạch Đầu Trai, Ổ Giai đang đưa vào cho Trang Duệ một ly trà, cặp mắt nhìn chằm chằm vào chiếc ba lô sau lưng của Trang Duệ.

Ngày hôm qua Ổ Giai đã bị Trang Duệ chọc tức, mà khi chú La nói lời cáo từ với ông nội cũng không nói là đã chế tạo vật trang sức và vòng tay gì, rốt cuộc là chất liệu gì. Còn rốt cuộc là có những vật gì thì Ổ Giai lại biết rõ ràng, vì nàng căn cứ vào những chiếc hộp đặt vật phẩm mà Trang Duệ muốn, nàng có thể đại khái nhìn ra.

Mà ông nội của Ổ Giai lại là người bảo thủ, luôn tôn trọng quy củ phải giúp khách hàng bảo mật, còn lớn tiếng dạy bảo nàng, vì vậy mà hôm nay Trang Duệ đến đây, nàng thật sự không quá nể mặt.

- Ủa, Ô tiểu thư, tôi nào có tội gì với cô? Sao lại pha trà lạnh tanh như vậy?

Trang Duệ một ngụm trà thì phát hiện đó là trà lạnh, thì ra vị đại tiểu thư này dùng nươc mát pha trà, hắn nhìn xuống ly trà thì thấy lá trà còn chưa mở ra.

- À, thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không cố ý, để đổi cho anh một ly khác...

Ổ Giai nghe được lời của Trang Duệ thì cũng có chút ngượng ngùng, đây cũng không phải là cố ý, chẳng qua nàng luôn suy đoán Trang Duệ sẽ lấy ra thứ gì, vì vậy mà cũng quên cả nồi nước chưa kịp nóng.

- Thôi khỏi, không vội, những thứ đó hôm nay có thể miễn, tôi cũng đang vội.

Trang Duệ khoát tay, lấy ba lô đặt ra trước người, sau đó lấy ra ba chiếc hộp nhỏ như bàn tay đặt lên bàn trà, lại đẩy sang phía Ổ Giai.

- Vòng tay sao? Trang Duệ, không phải là đế vương lục đấy chứ?

Ổ Giai nhìn vào trong hộp và biết là ba chiếc vòng tay, nàng tin chắc Trang Duệ sẽ không dùng những chiếc vòng tay mười đồng ngoài vỉa hè để gạt mình, mà nàng lại nhớ đến tình huống lần trước, vì thế mà không khỏi hỏi bằng vẻ mặt đầy chờ mong.

- Nào có nhiều đế vương lục như vậy, nếu cô cảm thấy thứ này không tốt thì tôi sẽ lấy đi...

Trang Duệ liếc mắt nhìn Ổ Giai, nha đầu này nghĩ gì vậy? Vòng tay đế vương lục chính mình còn chưa được thấy, mà có cũng không mang ra bán.

Phải biết rằng Trang Duệ lấy ba chiếc vòng tay này ra bán cũng rất đau, từ đầu tháng sáu phía Myanmar quyết định siết chặt quản lý mặt hàng nguyên thạch và phỉ thúy thì giá cả phỉ thúy trong nước ba tháng qua liên tục tăng tốc.

Một chiếc vòng tay màu trắng với giá năm sáu chục ngàn nhưng chỉ sau hai tháng đã lên đến mức giá hai trăm ngàn, đừng nói là phỉ thúy đỏ cấp băng như thế này, dù ở một tiệm đá quý ở thành phố lớn cũng tuyệt dối là bảo vật trấn điếm.

Nếu như lệnh siết chặt nguyên thạch phỉ thúy ở Myanmar không được giải trừ, như vậy giá cả phỉ thúy trong nước sẽ ngày càng tăng, tốc độ tăng trưởng là trước nay chưa từng có, đã vượt qua nhiều ngành đầu tư khác. Trang Duệ bây giờ không thiếu tiền, vì vậy nếu giữ lại những chiếc vòng tay này, sợ rằng mai sau sẽ bán được số tiền lớn.

Ổ Giai nhìn Trang Duệ, sau đó nàng cầm lấy một cái hộp và mở ra, ngay sau đó ánh mắt không lớn nhưng đầy linh động chợt khựng lại, ngay sau đó thì nhìn chằm chằm vào trong hộp, cũng không chịu dời mắt.

- Này, nhìn đủ chưa? Ngây người rồi à?

Trang Duệ ngồi bên cạnh vài phút, hắn phát hiện Ổ Giai không phản ứng với chính mình, hắn đưa mắt nhìn thì thấy nàng đang bị chiếc vòng tay làm cho mê say.

- Cái gì? Anh mới là ngây người.

Ổ Giai vô thức đáp lời Trang Duệ, sua đó ánh mắt cũng dịch chuyển khỏi vòng tay, nhưng lúc này ánh mắt lại nhanh chóng đưa sang hai chiếc hộp khác, bàn tay nhanh chóng mở nắp ra. Lúc này ba chiếc vòng tay màu đỏ chợt bùng lên trong mắt nàng.

- Trang Duệ, đây là vòng tay huyết ngọc sao?

Ổ Giai nhìn ba chiếc vòng tay bùng ra màu đỏ cực kỳ yêu dị và hấp dẫn, nàng không tự chủ được phải hỏi một câu. Thạch Đầu Trai dù là quán đá quý số một Bành Thành nhưng phỉ thúy sản xuất ở đây chỉ là cấp băng, hơn nữa chủ yếu là phỉ thúy xanh, đừng nói là phỉ thúy huyết hồng, dù là ba màu phúc lộc thọ thì Ổ Giai cũng chưa từng gặp.

Nhưng Ổ Giai chưa từng ăn thịt heo cũng từng thấy heo chạy, danh tiếng của vòng tay huyết ngọc vang xa, dù là người ngoài cũng biết, mà nàng công tác ở trong cửa hàng đá quý thì lại càng biết.

- Không phải,d dây chỉ là phỉ thúy đỏ cấp băng, phẩm chất chưa đạt đến mức huyết ngọc.

Trang Duệ cười cười, vòng tay huyết ngọc chính thức đang đặt trong tủ bảo hiểm dưới tầng hầm biệt thự, hắn phát hiện mình càng ngày càng vào nghề sâu hơn, rõ ràng giống như những nhà sưu tầm khác, thứ tốt thì giữ lại mà không chịu đưa ra, lúc không có gì làm thì lấy ra xem xét cũng vui.

- Không đúng, chúng ta có thể nói nó là vòng tay huyết ngọc. Trang Duệ, anh không biết đấy thôi, đừng nói là vòng tay phỉ thúy đỏ, dù là loại lốm đốm màu đỏ cũng hiếm thấy, chỉ cần là vòng tay đỏ thì đó gọi là huyết ngọc.

Ổ Giai trầm mê một lúc lâu, sua đó nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại, nàng công tác ở cửa hàng Thạch Đầu Trai vài năm cũng không phải là chẳng có kinh nghiệm, nàng chỉ cần nhìn là biết được mánh khóe kinh doanh.

- Như vậy cũng được sao? Nếu người ta cảm thấy không đúng, bọn họ đến tìm cô đòi nợ thì thế nào?

Trang Duệ bị lời nói của Ổ Giai làm cho há hốc mồm, nếu vòng tay phỉ thúy cấp băng này được gọi là hồng ngọc, như vậy những thứ được làm từ phỉ thúy đỏ thủy tinh sẽ gọi là gì?

- Hừ, anh không hiểu gì cả, vòng tay huyết ngọc cũng chia thành nhiều phẩm cấp, cấp cao nhất là thủy tinh, cấp băng thì kém hơn một chút, nhưng nếu gọi tên thì có thể gom là một. Quá đáng tiếc cho những chiếc vòng tay này...

Trên gương mặt tròn nhỏ nhắn của Ổ Giai chợt có vẻ cuồng nhiệt, nàng hưng phấn vung vẫy bàn tay, giọng điệu cũng lớn dần lên làm cho đám nhân viên kinh doanh bên ngoài không biết có chuyện gì xảy ra, sau đó cửa phòng khách được mở ra, có người nhìn vào bên trong xem xét tình huống.

- Khụ khụ, vòng tay huyết ngọc thì vòng tay huyết ngọc, bình tĩnh, nên bình tĩnh, kích động như vậy làm gì?

Trang Duệ ho khan một tiếng, nha đầu kia nói lớn tiếng làm mình mất tự nhiên, người ngoài không biết còn tưởng rằng mình đang sàm sỡ, mà bây giờ hắn cũng không có tâm tình trêu chọc các cô gái.

Ổ Giai nghe vậy thì thè lưỡi đứng lên nói:

- Anh không phải là đầu cuối trong công tác tiêu thụ ngọc khí, anh sẽ không biết mức quý giá của nó, vì việc này có thể đẩy mạnh thanh danh của cửa hàng, tôi sẽ nói với ông nội, những việc cụ thể thì cả hai cứ bàn với nhau.

Tuy bây giờ Ổ Giai là quản lý của Thạch Đầu Trai nhưng bình thường đều có thể làm chủ mọi chuyện, nhưng những chiếc vòng tay này ngày hôm nay quá đáng quý, cần phải do ông nội ra mặt mới được. Tốt nhất là hai bên có thể bàn giá như với bá vương lục. Phải biết rằng chỉ cần một món đế vương lục như ngón tay cái thì đã làm cho Thạch Đầu Trai lời gần hai triệu bạc.

Nhưng tính toán này của Ổ Giai coi như là hư không, vì lần trước Trang Duệ đã cho bọn họ một phần nhân tình, khối đế vương lục trước đó là cho một nửa tặng một nửa, ba chiếc vòng tay lần này thì khác, hắn sẽ không bán giá thấp cho Thạch Đầu Trai.

Ổ lão gia tử nhanh chóng đi đến, sau khi Ổ Giai gọi điện thoại hơn hai mươi phút thì ông lão đã chống trượng đi vào trong cửa hàng. Lão cũn giống như Ổ Giai, thật sự khó thể nào khống chế sự hấp dẫn khi nhìn những chiếc vòng tay, nhưng cuối cùng Ổ lão gia tử vẫn là người kiến thức rộng rãi, chỉ hơi ngây người rồi nhanh chóng hồi phục lại.

- Tiểu Trang, cậu thật sự là ném ra một món tốt, tôi chơi ngọc cả đời nhưng cũng chưa từng thấy qua phỉ thúy đỏ toàn phần được bao lần, có lẽ khối phỉ thúy này là không ít phải không? Có phỉ thúy đỏ thủy tinh không?

Ổ lão gia tử là người đã thành tinh, sau khi cẩn thận dò xét chiếc vòng tay thì nhận định được cắt ra từ một khối phỉ thúy, và càng suy đoán trên tay Trang Duệ còn có hàng tốt.

- Cái gì? Anh còn phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh? Nếu hoàn công thì sẽ thật sự là vòng tay huyết ngọc, Trang Duệ, sao anh không mang đến?

Ổ Giai ở bên cạnh nghe được lời của ông thì bất mãn nói một câu.

- Đừng nói mò, Tiểu Trang làm thế này đã rất nhân nghĩ rồi, phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh là thứ có thể được gặp sao?

Ổ lão gia tử là người hiểu chuyện, lão trừng mắt nhìn cháu gái của mình, với kinh nghiệm của lão thì hoàn toàn biết phỉ thúy thủy tinh cũng không nhiều, có thể tạo ra vòng tay hay không cũng chưa thể rõ.

Nhưng Ổ lão gia tử tuyệt đối không ngờ phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh ở chỗ Trang Duệ có thể tạo ra năm chiếc vòng tay, thật sự là năm chiếc vòng tay, đồng thời lại còn thừa hơn một nửa khối phỉ thúy, nếu lão biết được thì sợ rằng sẽ dùng mọi cách để mua cho bằng được một cái.

Trang Duệ cười cười nói:

- Cũng có chút phỉ thúy đỏ cấp thủy tinh, nhưng cũng có hơi ít, dành cho người nhà sử dụng.

Ổ lão gia tử có biểu hiện thì ra là như thế, lão nói:

- Được rồi, Tiểu Trang, cậu có thể đưa đến ba chiếc vòng tay thế này là nể mặt tôi lắm rồi, cậu nó đi ba chiếc này giá bao nhiêu?

- Ổ lão gia tử, vài chiếc vòng tay này là cháu nhờ bán hộ, nếu Thạch Đầu Trai tiêu thụ thì có thể được chia phần, ngài thấy thế nào?

Trang Duệ trước đó từng nghe nói từng có người nhờ bán dùm, chia cho đối phương một phần lời.

- Bán hộ?

Ổ lão gia tử có chút sững sốt, lão khôn ngờ Trang Duệ lại có quyết định như vậy, nhưng sau đó lão lại gật đầu:

- Được, theo như lời cậu nói, Giai Giai, chúng ta đi làm hiệp nghị, tôi và Tiểu Trang sẽ ký tên.

Ổ lão gia tử là người già lão, biết rõ có vài việc nên làm đúng chừng mực, không nên quát tham lam.