Chương 338: Đánh Bóng

Ba mươi sáu chiếc vòng tay phỉ thúy đỏ, năm chiếc vòng tay huyết ngọc, tất cả được bày đặt trên một tấm vải nhung trắng, hồng trắng giao nhau giống như đóa hoa đỏ nở rộ, rất đẹp.

Nhưng những chiếc vòng tay sáng bóng cũng có vẻ hơi ảm đạm, vì có câu "ngọc không mài giũa sẽ không đẹp", vì vậy mà những chiếc vòng tay đã thành hình này còn thiếu một công tác cuối cùng chính là đánh bóng, sau khi hoàn thành, những chiếc vòng tay phỉ thúy cực phẩm này sẽ có thể bừng sáng.

Có thể nói đánh bóng để ngọc khí thành hình chính là một bước quan trọng nhất, chủ yếu chỉ là mài phần vỏ bên ngoài làm bừng sáng, càng thêm đẹp, nếu không trải qua đánh bóng thì sẽ trở thành vật bán thành phẩm.

Trình tự đánh bóng chia là ba đường, đầu tiên là mài lớp thô bên ngoài, sau đó lại đánh bóng một lượt, lại tẩy trừ, dùng dung dịch tẩy sạch chất bẩn, cuối cùng còn phải bôi dầu, thêm sáp, gia tăng độ sáng bóng cho vòng tay.

Đối với một vài món vật trang trí ngọc khí, phần thiết kế tạo hình chạm trổ thật sự là quan trọng nhất, nhưng đối với một chiếc vòng tay thì trình tự đánh bóng càng thêm được chú trọng, mà cũng là giai đoạn mất thời gian nhất.

- Thầy La, đánh bóng một mớ vòng tay thế này có khó khăn quá không?

Trang Duệ nhìn vài chục chiếc vòng tay mà cao hứng, nhưng cung có chút nhức đầu.

- Không phải cậu cũng có mua máy đánh bóng sao? Hơn nữa tôi thấy đó cũng là loại máy tốt nhất, với tốc độ của nó thì sẽ không quá lâu...

La Giang vừa nói vừa đến một góc gara mở một chiếc thùng giấy ra, hắn ôm ra một chiếc máy.

- Đây là máy đánh bóng sao?

Trang Duệ thật sự có chút xấu hổ, Ổ lão gia tử đưa cho hắn một danh sách, hắn chỉ nhìn qua giá cả, thật sự không biết mình có mua máy gì.

- Đúng vậy, đây là loại máy mới nhất, có thể tự động hút bụi, còn có tác dụng ma xát, hơn nữa bên trong còn có công năng tẩy trừ bằng sóng siêu âm, bôi dầu sáp cũng được tiến hành qua lò sấy. Nếu sư phụ không nói cậu có đầy đủ thiết bị, sợ rằng tôi cũng không dám tiếp nhận công việc, vì một tháng cũng không thể nào chế tạo ra nhiều vật như vậy được.

La Giang vừa cười vừa nói với Trang Duệ, hắn cắm nguồn điện, mở nắp, máy đánh bóng loại mới này có thể dùng cho nhiều loại ngọc khí khác nhau.

Trang Duệ không biết máy đánh bóng bình thường chỉ là một ngàn đồng, cái máy này của hắn có giá mười bốn ngàn, công năng mạnh hơn máy thường rất nhiều, Ổ lão gia tử biết trang duệ không thiếu tiền nên chỉ mua vào loại máy tốt nhất.

La Giang cầm lấy một chiếc vòng tay đặt vào trong một cột trụ có lông mềm như nhung thò ra trong máy đánh bóng, sau đó lấy bông vải của máy phủ lên trên, lại đặt thêm một cái vòng tay khác lên, tổng cộng có năm cái vòng tay. Cuối cung La Giang mới dừng tay, hắn rắc phấn đánh bóng vào bên trong, sau đó đậy nắp lại.

- Như vậy là được à?

Đơn giản vậy sao? Trang Duệ thấy mình cũng có khả năng làm được, vì qua một tuần lễ, đến bây giờ hắn mới thấy thứ mình có thể làm.

- À, năm giờ sau sẽ xong, bây giờ các thiết bị thật sự tân tiến, trước kia tôi học nghề toàn dùng tay đánh bóng, cầm vải thô chấm phấn để mài cả ngày, khổ cực như vậy còn không hoàn hảo bằng máy đánh bóng này.

La Giang có chút cảm xúc giống như nghĩ đến bộ dạng của chính mình năm xưa, hắn cười khổ một cái, bây giờ đã hiện đại hóa thiết bị cơ giới, làm cho nhiều ngành thủ công mỹ nghệ bỏ qua cách làm truyền thống. Chưa nói gì đến đánh bóng, dù là điêu khắc thì bây giờ cũng dùng máy tính, không gian tồn tại của công nghệ thủ công truyền thống là hầu như rất nhỏ.

Nhưng nếu là một tác phẩm tốt thường có tâm huyết của tác giả, đại sư cao thủ khi tạo hình ra vật phẩm nào cũng đều có linh tính khó thể nào miêu tả thành lời, đó là thứ mà máy tính không thể bằng.

Mỹ quan của con người trong xã hội hiện đại ngày càng cao, ngọc khí được các vị đại sư chạm khắc ra cũng ngày càng được nhiều người theo đuổi, vì vậy mà tạo nên hai loại phân hóa, tác phẩm của các vị đại sư có giá cả cực cao, những nghệ nhân bình thường lại được rất ít người hỏi thăm.

Tình huống này làm cho chuyện truyền nghề ngày càng khó, Nam Phương Dương Châu thì khá tốt, vài trăm năm qua đều là truyền thừa tự động, nhân tài kế tục liên tục xuất hiện. Nhưng Phương Bắc Kinh Tác thì cơ bản đã sắp đứt mạch truyền thừa, đây cũng chính là vấn đề làm cho Cổ lão gia tử cảm thấy buồn rầu.

Sau khi La Giang đặt vòng tay vào trong máy đánh bóng, hắn nhấn nút khởi động, sau đó quay sang tạo hình những vật trang sức và hoa tai. Tài liệu của vật trang sức và hoa tai được lấy ra trong lúc móc phỉ thúy làm vòng tay, số lượng là rất nhiều, ngoài những phần ngọc nát không thể thành hình thì tất cả đều được La Giang gom lại.

Tạo hình vật trang sức phức tạp hơn nhiều so với vòng tay, trình độ đại sư mài ngọc là cao thấp thế nào sẽ được thể hiện ở phương diện này.

Kinh nghiệm của La Giang rất phong phú, sau khi vẽ thiết kế thì nhanh chóng mở máy tạo hình, hai bàn tay thô ráp lúc này cực kỳ linh hoạt. Trang Duệ chỉ thấy đối phương cầm một khối phỉ thúy loay hoay một lúc với chiếc máy, sau đó hình tượng một vị phật Di Lặc mặt cười bụng bự xuất hiện sống động trước mặt hắn.

Nhưng vật trang sức lúc này cũng chỉ là phôi thô, còn cần có những nét khắc nhỏ, sau đó hoàn thiện mới đem đi đánh bóng, ngay cả như vậy cũng làm cho Trang Duệ cảm thấy thỏa mãn.

Bốn năm giờ trôi qua, La Giang đang tạo hình vật trang sức, thời gian qua khá nhanh, khi máy đánh bóng phát ra tiếng cảnh báo thì vài chiếc vòng tay đã được đánh bóng hoàn thành.

La Giang mở nắp máy đánh bóng, lấy một chiếc vòng tay ra xem xét, sau đó đưa ra ánh sáng nhìn ngắm, lại khẽ gật đầu và tiện tay đưa cho Trang Duệ.

Đây là chiếc vòng tay làm từ phỉ thúy cấp băng, dù không trong suốt long lanh đến mức của phỉ thúy thủy tinh nhưng cũng không phải là vật phàm, sau khi trải qua đánh bóng thì mặt ngoài bùng ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, đưa lên ánh đèn thì thấy giống như một khối băng màu đỏ, mơ hồ còn có thể thấy sóng nước lưu động, bùng ra màu sắc động lòng người.

La Giang thấy bộ dạng say mê của Trang Duệ thì vừa cười vừa nói:

- Độ bóng còn chưa đủ, nếu lộ ra sắc thái ở những chỗ tối, như vậy mới xem như đại công cáo thành.

- À, vậy kính nhờ thầy La.

Trang Duệ rất thỏa mãn với tiến độ mài ngọc và thành phẩm sau cùng vào lúc này, hắn thầm nghĩ có nên cho thêm La Giang tiền công hay không? Chưa nói đến những thứ khác, bây giờ chiếc vòng hắn cầm trên tay nếu không có trên một triệu thì đừng mua.

Phỉ Thúy đỏ thật sự được hình thành nhờ hoạt động địa chất, hơn nữa màu sắc của nó lại độc đáo, rất hiếm có vòng tay.

Vì vậy phỉ thúy màu đỏ hay màu vàng là những thứ mà hoàn toàn khó có được, thông thường chỉ có một chút màu đỏ, mà những phỉ thúy toàm thân đỏ và bừng sáng sẽ có giá rất cao, cực kỳ hiếm thấy.

Thông thường phỉ thúy là màu nâu đỏ, hoặc đỏ sậm, màu sắc này làm cho người ta tiếc hận, nhìn không xuyên thấu, chất ngọc thô, mang nhiều tạp chất, giá trị không cao.

Nhưng khi phỉ thúy đỏ đạt đến cấp băng thì có thể coi là cực phẩm, giá trị của nó cao hơn nhiều so với phỉ thúy phiêu hoa, so với phỉ thúy dương băng lục càng cao hơn.

Còn phỉ thúy đỏ thủy tinh thì càng là tồn tại trong truyền thuyết, thậm chí còn hiếm hơn cả đế vương lục, căn bản không có trên thị trường, có tiền mà không mua được, ngẫu nhiên có xuất hiện ở đấu giá mà thôi.

Trang Duệ vốn định chờ máy đánh bóng hoàn thành sẽ được xem xét, nhưng hắn nhận được điện thoại của Ổ Giai, noiis là những món hắn đặt hàng như hộp, vật phẩm khảm nạm vòng tai và dây chuyền đã xong, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến Thạch Đầu Trai.

Sau khi đến Thạch Đầu Trai thì Ổ Giai đưa những món hàng cho Trang Duệ, sau đó dùng giọng tò mò hỏi:

- Trang Duệ, rốt cuộc anh và chú La đang làm gì? Còn nhiều hộp và vật khảm nạm như thế làm gì?

- Điều nàyc cũng không thể nói cho cô biết, nhưng một tháng sau tôi sẽ cho cửa hàng của cô thêm ba bảo vật, có thể bày bán.

Trang Duệ cười cười, cố ý giữ bí mật, thật ra sau khi thấy những chiếc vòng tay kia thì hắn thật sự hối hận vì trước đó đã nói sẽ cho Ổ lão gia tử niềm vui bất ngờ. Đừng nói là phỉ thúy cấp thủy tinh, Trang Duệ cũng không muốn bán phỉ thúy cấp thủy tinh ra ngoài.

Nhưng trước đó trang duệ đã từng lên tiếng, vì vậy quyết định lấy ra vài chiếc vòng tay cho Thạch Đầu Trai buôn bán, nhưng ba chiếc vòng tay đó Trang Duệ cũng không trực tiếp bán cho Thạch Đầu Trai, chỉ là dựa theo giá cả bán đi để chia tỉ lệ.

Ổ Giai nhìn Trang Duệ ôm thùng đồ rời khỏi Thạch Đầu Trai mà tức giận dậm chân, nhưng cũng rất chờ mong với bảo vật mà Trang Duệ đã nói. Sợi dây chuyền lần trước được ông nội làm ra đã được bán với giá ba triệu một trăm ngàn, chuyện này đã được lan truyền rộng ở Bành Thành, nếu như có vài món tốt được bán trong cửa hàng của mình, như vậy sẽ tăng mạnh thanh danh của Thạch Đầu Trai.

Sau khi quay lại biệt thự thì Trang Duệ phát hiện trên bàn có năm cấi vòng tay, dù là ở khoảng cách xa cũng thấy rõ ràng, có lẽ là những chiếc vòng tay đã hoàn công.