Chương 334: La Giang

Trang Duệ tiếp tục ngủ, mãi đến khi hơn một giờ chiều, thấy bụng đói bắt đầu kêu gào thì hắn mời bò dậy, khi ra cửa thấy Tiểu Bạch Sư đang nhìn mình bằng ánh mắt đáng thương, có lẽ nó cũng đói bụng. Hắn khẽ vỗ đầu, chính mình là một người chủ nhưng thật sự là làm không xứng chức vụ.

Khá tốt là trong tủ lạnh còn có xương thịt mà Trang Mẫn mua sẵn, Trang Duệ cắt thịt dùng nồi áp suất để ninh, chừng mười phút qua đi, hắn đã có một món súp thịt, coi như làm xong bữa cho Tiểu Bạch Sư, chính hắn lại ăn một lúc hai gói mỳ.

- Con bà nó, đều nói kẻ có tiền ăn sơn hào hải vị, mình đây thậm chí ăn mỳ cũng không có lấy một quả trứng. Hừ, nhưng cũng là mỳ hải sản...

Trang Duệ nấc một cái rồi tiện tay đặt tô trong nhà bếp, tình huống ngày hôm nay của hắn thật sự không khác gì lúc còn ở Trung Hải.

Trước khi Ổ Giai gọi điện thoại đến thì Trang Duệ thật sự không có việc gì làm, hắn đi vào trong tầng hầm ôm hai khối phỉ thúy ra, đặt trên bàn phòng khách, cẩn thận đánh giá, vì hôm qua cắt mao liêu ra cũng vì quá mệt mỏi nên không thể nhìn kỹ.

Trong hai khối phỉ thúy nhỏ có một cấp thủy tinh to như hai nắm tay, giốn như khối phỉ thúy đầu tiên lấy ra hôm qua, lúc này ánh mặt trời chiều chiếu vào làm bùng ra ánh sáng lóa mắt, dù Trang Duệ hôm qua đã nhìn qua một lượt nhưng hôm nay cũng không khỏi trầm mê.

Nếu như nói dưới ánh đèn thì phỉ thúy đỏ thật sự giống như một thiếu nữ đang ở trong mối tình đầu, xinh đẹp, ẩn giấu, như vậy phỉ thúy đỏ dưới ánh sáng mặt trời lại giống như một người phụ nữ trưởng thành nhiệt tình không gì cản trở, hào quang bùng ra tứ phía, dù nhìn theo phương diện nào cũng rung động lòng người.

Trang Duệ nhìn khối phỉ thúy một lúc lâu, sau đó thu mắt về, lại nhìn qua khối phỉ thúy cấp băng, bây giờ đặt hai loại phỉ thúy ở gần nhau thì mức độ chênh lệch là rất rõ ràng. Tuy màu sắc giữa hai bên không kém nhau bao nhiêu nhưng một sáng bóng một âm u, phỉ thúy cấp băng thật sự không làm cho người ta sinh ra cảm giác chấn động quá lớn.

Phỉ Thúy đỏ cấp băng lớn hơn nhiều so với phỉ thúy thủy tinh, đạt gần bốn mươi cân, nếu đưa vào trong tay đại sư có tay nghề cao siêu thì sẽ có thể làm ra ít nhất ba mươi cái vòng tay, những phần còn thừa cũng có thể làm thành vật trang sức, vòng tai, dây chuyền, cũng có giá trị xa xỉ.

Trang Duệ bây giờ đang thầm tính toán, hai khối phỉ thúy cực phẩm như nắm tay có thể làm ra năm cái vòng tay, giá trị cũng phải trên năm chục triệu. Tất nhiên hắn cũng không có ý muốn bán nó ra ngoài, hắn chuẩn bị làm ra lễ vật cho ngày mừng thọ ông nội và ngày Âu Dương Quân kết hôn, còn phải cho bà ngoại, nói chung là mất bốn cái.

Trang Duệ nghĩ đến đây mà trong đầu chợt xuất hiện vài hình bóng phụ nữ, đầu tiên là Tần Huyên Băng, sau đó là cảnh sát Miêu, còn có y tá Tống dịu dàng động lòng người, mà người làm cho Trang Duệ ngứa ngáy nhất chính là cô gái biên tập viên đài truyền hình Bắc Kinh, là Lưu Giai.

- Khụ, làm người cũng không nên quá vô sỉ.

Trang Duệ dùng sức ho khan một tiếng để kéo suy nghĩ của mình về hiện thực, sau đó tiện tay cầm lấy điều khiển từ xa bật tivi...

- Muội muội, đây là lễ vật chị tặng em...

Đoạn đối thoại của hai người phụ nữ trên tivi chợt làm cho Trang Duệ mở to mắt nhìn, vì người phụ nữ ngồi trên ngựa đang cầm một chiếc vòng tay.

- Không được, tỷ tỷ à, em là nhỏ, chị phải nhận lễ vật của em mới đúng...

- Không, em hãy nghe chị nói, đây là vật truyền gia chi bảo của nhà Thế Ngọc...

- Sao? Đây là vật truyền gia chi bảo của nhà Thế Ngọc sao? Tôi cũng có...

Lúc này mẹ của Phương Thế Ngọc lấy ra một chiếc vòng tay nói:

- Hừ, đi ra hành tẩu giang hồ cần chú trọng chữ lễ, có câu nói lễ nhiều không trách, đừng lấy vật giả ra lừa người.

Sau đó chính là hình ảnh một kẻ chạy trốn như điên, Trang Duệ trước kia đã từng xem qua phim này, nhưng bây giờ trong lòng hắn cũng có ý nghĩ xấu xa, muốn tặng ngọc cho vài cô gái, thật sự giống như tình cảnh xảy ra trên tivi.

- Mình là người đứng đắn, ôi, hình như trên thế giới ngoài người Ả Rập thì không còn nơi nào được tam thê tứ thiếp thì phải.

Trang Duệ thở dài một tiếng, lại chuyển kênh, nào ngờ vừa vặn là bộ phim về vị vua Khang Hi ngựa đực có mười mấy cô gái vây quanh, vì thế mà bực mình tắt tivi. Mình bây giờ có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, nhưng bên cạnh cũng không có cô nào.

Đúng lúc này điện thoại vang lên, Trang Duệ áp chế lửa nóng trong lòng, nhìn màn hình, là Ổ Giai điện thoại đến.

- Thầy La đã đến chưa? Được, được, tôi sẽ đến cửa hàng cô ngay.

Trang Duệ nghe nói vị đồ đệ họ La của Ổ lão gia tử đã đến thì nhanh chóng cúp điện thoại, tranh thủ đưa những khối mao liêu vào trong tầng hầm, sau đó chạy xe thẳng đến Thạch Đầu Trai.

- Tiểu Trang, tôi giới thiệu cho cậu, đây là đồ đệ của tôi, tên là La Giang, xuất sư đã hơn mười năm, bây giờ đang điêu khắc ngọc ở Dương Châu, cũng có danh tiếng, mài ngọc cho cậu cũng không có vấn đề.

Trang Duệ đi vào trong cửa Thạch Đầu Trai thì thấy Ỏ lão gia tử đang ngồi trên ghế sa lông cùng nói chuyện với một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi. Ổ Giai ở bên cạnh lo nước trà cho hai người, vì tay của Ổ lão gia tử run rẩy khó thể làm được, nhưng ánh mắt của lão rất tốt, nhanh chóng phát hiện ra Trang Duệ và gọi vào.

- Chào thầy La, lần này làm phiền anh, lão gia tử, ngài ngồi xuống đi, sao lại đứng lên thế này?

Trang Duệ đi đến bắt chuyện với người đàn ông trung niên, khi thấy Ổ lão gia tử đứng lên nghênh đón thì vội vàng vươn tay đỡ:

- Lão gia tử, tinh thần của ngài có vẻ khá hơn trước rất nhiều.

- Ôi, già rồi, thậm chí làm ra vài cái vong tay cũng phải nhờ đồ đệ, không còn dùng được nữa...

Ổ lão gia tử thở dài nói với đồ đệ ở bên cạnh:

- La Giang, Tiểu Trang chính là người có ân với sư phụ của cậu, bây giờ cậu ấy cần nhờ làm việc, chúng ta cũng có quy củ trong ngành, không nên làm ra những chuyện gì sai lệch...

La Giang nghe vậy thì cung kính đứng lên đáp lời:

- Sư phụ, ngài yên tâm, con hiểu quy củ, đảm bảo sẽ không làm xấu mặt sư phụ...

- Được rồi, trong nhóm đồ đệ của tôi thì cậu có thanh danh tốt và tay nghề không tồi, vì thế tôi mới tìm cậu, trước tiên cậu bàn với Tiểu Trang, Giai Giai, đỡ ông một chút, chúng ta vào buồng trong.

Ổ lão gia tử run rẩy đứng lên, nhờ cháu gái đưa mình vào phòng.

- Thầy La, Ổ lão gia tử nói thế nào vậy? Nghề mài ngọc còn có quy củ gì?

Trang Duệ nhìn thấy Ổ lão gia tử không muốn nghe hai người nói chuyện, có lẽ vì tránh tị hiềm.

La Giang đứng lên bắt tay với Trang Duệ, sau khi Trang Duệ ngồi xuông ghế sa lông thì nói:

- Ha ha, nghề mài ngọc cũng có quy củ, đó chính là không tiết lộ tin tức của chủ nhân, ông cụ coi trọng nó nên mới nói ra những lời như vậy.

Trang Duệ phát hiện La Giang rất cao, còn cao hơn cả mình, bộ dạng thật thà phúc hậu, cười rộ lên làm cho người ta sinh ra cảm giác tín nhiệm. Hơn nữa bàn tay của người này khá lớn, trong bàn tay đầy vết chai, hoàn toàn khác biệt những bàn tay nhẵn nhụi của người khác.

Nhưng Trang Duệ từng nghe Cổ lão gia tử nói qua, thợ cả của nghề mài ngọc thật sự không giống như đại sư tranh chữ thư pháp, đó chính là hơn bốn mươi là bước vào thời kỳ đỉnh cao. Vì khi bọn họ hai ba mươi tuổi thì kinh nghiệm sẽ không đủ, đến năm năm sáu chục tuổi thì tinh lực cũng không còn dồi dào, vì vậy mà độ tuổi bốn mươi thường rất dễ tạo ra thành tích.

Ví du như những tác phẩm cả tác giả nổi tiếng từ cổ đại lưu truyền đến bây giờ, phần lớn đều là những tác phẩm đỉnh phong, dù có vài người cho ra tác phẩm nổi tiếng ở độ tuổi già lão, nhưng nếu so sánh ra thì tác phẩm thời trung niên sẽ hoàn mỹ nhất.

Nói cách khác thì Cổ lão gia tử mất nửa tháng mới có thể tạo hình xong, nhưng nếu là La Giang thì chỉ mất ba ngày mà thôi, mà hơn kém cũng không quá lớn. Vì thế đối với hạng mục mài ngọc thành vòng tay của Trang Duệ, vì nó không yêu cầu tài năng tột đỉnh nên La Giang là cực kỳ thích hợp.

- Ông chủ Trang, không biết cậu đã chuẩn bị đủ phỉ thúy chưa? Nếu là đã xong thì hôm nay chúng ta có thể khởi công.

La Giang thật sự là người chân thật, không yêu cầu tiên công mà nói một câu yêu cầu được chính thức làm việc, nhưng đây cũng là một biểu hiện tự tin, ngoài miệng nói lời dễ nghe mà làm không ra gì thì vô dụng.

- Tôi đã chuẩn bị xong phỉ thúy, nhưng anh cũng không nên gấp, anh vừa đến Bành Thành, có cần nghỉ ngơi trước một ngày không? Đến ở trong nhà tôi là tốt, nơi đó có sẵn máy móc mài ngọc.

Trang Duệ thật sự rất hài lòng với thầy Trang này, sau đó hắn nói thêm:

- Đến tối gọi cả Ổ lão gia tử, chúng ta cùng dùng cơ, việc này thật sự phải cảm tạ Ổ lão gia tử.

La Giang nghe được lời như vậy của Trang Duệ thì nói:

- Sư phụ có lẽ sẽ không đi, hay là khỏi đi.

Quả nhiên khi Trang Duệ đi vào phòng nói với Ổ lão gia tử, thật sự là Ổ lão phất tay từ chối:

- Đừng làm vậy, tôi đây thứ gì cũng từng nếm qua, nếu được thì sau này có vật gì tốt cậu nên đến đây cho chúng tôi chút thể diện, hai cậu cứ bận rộn đi thôi...

- Vâng, lão gia tử, sau này tôi sẽ cho bác thêm nhiều niềm vui.

Trang Duệ cũng không muốn bán những chiếc vòng phỉ thúy cấp thủy tinh, nhưng phỉ thúy cấp băng thì có thể đặt trong cửa hàng của Ổ lão gia tử. Đồng thời màu sắc của phỉ thúy cấp băng rất đẹp, tạo ra vòng tay hồng ngọc tuy không thể đẹp như huyết ngọc cực phẩm nhưng giá cả một chiếc cũng là cả triệu.