- Chuyện gì vậy?
Âu Dương Quân nghe thấy Trang Duệ hô lên thì vội vàng đi đến.
Trang Duệ khoát tay để cho Âu Dương Quân không tiếp tục nói, chính hắn còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, chị gọi điện thoại đến và khóc nức nở, nói chuyện đứt quãng, hắn thật sự còn chưa hiểu rõ đầu mối.
- Chị, chị đừng vội, rốt cuộc là có chuyện gì? Anh đang ở bên cạnh sao? Đưa điện thoại cho anh dùm em.
Trang Duệ thật sự nôn nóng, anh rể mình là người trung thực, làm gì có chuyện bị người ta đánh?
- Tiểu Duệ, không sao, chỉ là bị người ta đập một gậy lên đùi.
Sau khi nghe được âm thanh của Triệu Quốc Đống vang lên thì Trang Duệ mới thở phào một hơi nói:
- Anh rể, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Anh nói rõ ràng một chút...
- Nhà xưởng sửa chữa xe hơi của anh bị người ta nhìn vừa mắt...
Triệu Quốc Đống thở dài một hơi trong điện thoại, sau đó nói những sự việc vừa xảy ra cho Trang Duệ.
Trang Duệ nghe anh rể nói xong thì mới biết có chuyện gì xảy ra, nguên nhân chính là Triệu Quốc Đống mở xưởng sửa chữa xe hơi, vì giá cả vừa phải, tay nghề tốt, hầu như không xe nào không sửa được nên sau một thời gian càng ngày càng phát triển tốt, xe đến sửa ngày càng nhiều.
Trên đường quốc lộ vốn cũng có vài nhà xưởng sửa chữa xe hơi, dù là xét về quy mô hay kỹ thuật đều thật sự không bằng Triệu Quốc Đống. Lúc đầu những nhà xưởng kia còn có thể sống tốt, sau này càng ngày càng khó làm ăn, mà lúc Triệu Quốc Đống mở rộng quy mô thì có hai nhà xưởng khác phải đóng cửa, chuyển cho người khác.
Người ta đóng cửa là chuyện tất yếu của cạnh tranh, Triệu Quốc Đống là người làm ăn đứng đắn, nhưng thói đời có nhiều chuyện phát sinh khó ngờ, hai nhà xưởng bị đóng cửa kia được một người thu mua.
Người mua hai nhà xưởng kia tên là Trương Ngọc Phượng, nghe cái tên thì có vẻ rất thanh tú giống như của phụ nữ, nhưng tên này là kẻ lăn lộn trong giới giang hồ, hắn coi trọng nghĩa khí, cũng rất biết cách lung lạc nhân tâm, chỉ không bao lâu sau đã thu vào tay một nhóm người, xưng bá Tây Quan, có một biệt hiệu là Trấn Quan Tây.
Thời xua lưu manh thường thích tranh đấu tàn nhẫn, có rất ít người nghĩ đến chuyện vơ vét của cải, nhưng Trương Ngọc Phượng tuy tính tình không tốt nhưng đầu óc tuyệt đối là thông minh. Hắn triệu tập một nhóm huynh đệ cùng nhau gom tiền mua một chiếc xe cũ.
Trương Ngọc Phượng mau xe cũng không phải để đi lại khoe khoang, hắn chạy xe trên đường với kỹ thuật rất tốt nhưng thường xuyên dùng tiểu xảo để người ta tông vào sau xe mình. Hắn tự xưng là người nói lý lẽ, anh tông vào xe tôi, trách nhiệm là ở anh, không được nói nhiều, phải bồi thường tiền, mà đạo lý này dù là cảnh sát giao thông cũng không thể nói gì hơn.
Tiền bồi thường mà Trương Ngọc Phượng nhận thường lớn hơn giá trị của cả chiếc xe, mà hắn cũng chỉ cố ý ***ng vào xe của xí nghiệp, xe của chính quyền thì tránh xa.
Thời đó lái xe của các xí nghiệp đều kiếm thêm thu nhập, bạn bè mượn xe đều có lợi vài trăm đồng, mà Trương Ngọc Phượng cũng không muốn quá nhiều, chỉ là ba năm trăm mà thôi. Đa số lái xe đều xem như mình gặp chuyện không may, nhưng nếu tên nào không chịu bỏ tiền sẽ bị đàn em của Trương Ngọc Phượng cho ăn no đòn, đánh xong còn tiếp tục nhận tiền bồi thường.
Những năm 90 thì ba năm trăm đồng không tính là ít, vì rất nhiều công nhân còn chưa có mức lương như vậy, nhưng Trấn Quan Tây mỗi ngày thậm chí còn thu nhập được cả chục ngàn, coi như là một kẻ sáng tạo ra con đường phát tài độc nhất vô nhị.
Đến năm 1993, Trương Ngọc Phượng nhờ vào số tiền tích lũy được từ cách làm ăn húc xe kia mà có hơn một trăm ngàn, khi đó taxi mới được đưa vào hoạt động, mà hắn cũng lợi dụng quan hệ với đám cảnh sát để mở một công ty taxi, lúc đó khá nổi tiếng ở Bành Thành.
Công ty taxi của Trương Ngọc Phượng cũng không phải nổi tiếng vì thái độ phục vụ tốt, chủ yếu là vì đánh nhau mà nổi danh. Vì khi đó tình hình trị an ở Bành Thành thật sự không quá tốt, mỗi khu vực đều có vài tên lưu mah, những người này trước nay đều không bao giờ trả tiền cho bất cứ việc gì. Theo cách nói của đám lưu manh thì: "Ông đây ăn cơm cũng không cần phải trả tiền, vì sao ngồi xe mà mà dám thu tiền?"
Ăn cơm không trả tiền có thể là không có vấn đề, nhưng đám tài xế trong công ty của Trương Ngọc Phượng đều là dân giang hồ đi ra, bọn họ cũng không phải loại người đàng hoàng, vì thế vừa nghe nói như vậy thì nhất định sẽ đánh nhau, nhưng vì đối phương là địa đầu xà nên bọn họ cũng thường xuyên chịu thiệt.
Sau này có sự trợ giúp của công nghệ hiện đại, mỗi chiếc xe đều có lắp radio, hai bên có thể kêu gọi lẫn nhau, vì thế mà cả trăm chiếc taxi cùng đến vây quanh, sau vài lần dùng cờ lê, ống tuýp, mã tấu đánh chém lẫn nhau, công ty taxi của Trương Ngọc Phượng xem như hoàn toàn nổi tiếng.
Có câu nói rất hay: "người sợ nổi tiếng heo sợ mập", đi ở bờ sông sao không ướt giày cho được? Lần đầu tiên xảy ra sự kiện đán chém thì đã có hai người chết, trùng hợp là khi đó Trương Ngọc Phượng dẫn người đi xử đối phương, thế là tránh không khỏi kiếp tù tội.
Đại ca vào tù thì đám đàn em cũng tan đàn xẻ nghé, một công ty taxi lớn và nổi tiếng bây giờ chỉ còn là lịch sử.
Năm Trương Ngọc Phượng ra tù, trươc kia vì đã lời khá nhiều tiền nên cũng không quá lo lắng, đồng thời bây giờ mở công ty taxi rất tốn kém, vi thế mà hắn thành thật ở nhà hơn hai năm. Sau đó đám đàn em trước kia vì làm ăn không ra gì mà đến cổ động đại ca đông sơn tái khởi, tiếp tục kinh doanh.
Trước kia Trương Ngọc Phượng chủ yếu chơi trò tông xe kiếm tiền và mở công ty taxi, nhưng bây giờ xảy ra tai nạn sẽ có công ty bảo hiểm lo liệu, không ai thèm quan tâm đến giấy nợ của Trương Ngọc Phượng, thứ hai là trò này không còn thích ứng với xã hội hiện tại nữa. Vì vậy mà hắn quyết định chuyển dời phương án kinh đoanh sang sửa xe, vài năm gần đây có liên hệ với rất nhiều nhà xưởng.
Lúc này vừa vặn nghe nói có hai nhà xưởng cần chuyển nhượng, Trương Ngọc Phượng nhanh chóng tiếp nhận, hắn vốn cũng muốn làm ăn buôn bán cho tốt, nhưng nào có chuyện kiếm bát cơm dễ dàng như vậy? Sau khi tiếp nhận nhà xưởng thì hắn phát hiện làm ăn ế ẩm, ba năm ngày không sửa được một chiếc xe, vì vậy mà hắn trở nên nôn nóng, phải biết rằng tiền mua hai nhà xưởng đều là tiền dưỡng lão của hắn.
Trương Ngọc Phượng quyết định đi thăm dò, hắn phát hiện tất cả các mối làm ăn đều bị nhà xưởng của một tên họ Triệu cướp đi. Làm ăn quá tốt sẽ làm cho người ta đỏ mắt, ông chủ Triệu cũng không ngoại lệ, vì vậy mà phiền toái đến tận cửa, đối phương nói chuyện hợp tác, dùng hai nhà xưởng của mình để nhập cổ phần.
Triệu Quốc Đống tất nhiên sẽ không chịu, nhà xưởng của mình đầu tư cả triệu đồng, bây giờ mỗi tháng có lời bảy trăm ngàn, lãi ròng cũng trên năm trăm ngàn. Hai nhà máy của Trương Ngọc Phượng cộng lại cũng chưa đủ một triệu lại há miệng muốn chiếm hết cổ phần, đây thật sự là cướp của, đồng thời Trang Duệ cũng mới chính là ông chủ của nhà xưởng này.
Tất nhiên đàm phán sẽ tan rã trong bất hòa, Triệu Quốc Đống cũng không quan tâm, tiếp tục công tác như thường. Khoảng thời gian này nhà xưởng làm ăn rất tốt, hắn chậm rãi hòa mình vào công việc, chưa đến vài ngày sau đã quên mất chuyện của Trương Ngọc Phượng.
Vì làm ăn khấm khá nên con người cũng bề bộn, trưa nay Triệu Quốc Đống đi ăn tiệc, uống chút bia và đi vệ sinh, nào ngờ vừa đi ra thì đã bị đánh một gậy vào đầu, lúc mơ mơ màng màng còn bị người ta cho một gậy vào chân, bị đánh ngã sấp xuống nền đất.
May mà Triệu Quốc Đống hôn mê cũng không bị đối phương tiếp tục ra tay, nhưng một gậy trúng chân lại làm bị thương xương cốt, hắn thật sự khó thể nào đi lại được vì đau. Người cùng ăn cơm với Triệu Quốc Đống nghe được tiếng hô thì nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, sau đó thông báo cho Trang Mẫn.
Trang Mẫn là một phụ nữ, cũng không có bao nhiêu quan hệ ở Bành Thành, thấy chồng bị đánh sưng cả đầu thì nhanh chóng nức nở, sau đó là lúc Trang Duệ nhận được điện thoại của chị gái.
- Anh rể, anh có thể xác định chuyện này do Trương Ngọc Phượng ra tay không?
Trang Duệ lúc này đã bình tĩnh trở lại, sự việc đã xảy ra, sốt ruột cũng vô dụng, chỉ có thể làm rõ đầu mối rồi nhanh chóng quay về xử lý là hơn.
- Không biết, khoảng thời gian trước hắn có tìm đến anh muốn hùn vốn, nhưng đã qua ba bốn ngày, anh cũng không biết có phải là hắn không, nhưng ngoài hắn ra thì anh cũng không đắc tội với người nào...
Triệu Quốc Đống tuy bị gõ một gậy lên đầu và không quá nặng nhưng cũng làm cho con người suy nghĩ rối loạn, nghĩ một lúc lâu thì ngoài Trấn Quan Tây ra không còn ai khác khả nghi nữa.
Trang Duệ biết rõ Triệu Quốc Đống là người hiền lành, sẽ tuyệt đối không đắc tội với người, vì vậy hắn suy nghĩ một lát rồi nói:
- Thế này đi, anh rể, trước tiên anh đừng đến nhà xưởng nữa, hôm nay em sẽ về, người kia đã đánh anh thì chắc chắn sẽ lộ diện, chờ khi em về đến Bành Thành rồi nói sau.
Trang Duệ cúp điện thoại và gọi ngay cho Lưu Xuyên, để đối phương mang vài con Ngao đến khu nhà xưởng canh chừng, đề phòng có người đến quấy rối. Lưu Xuyên bên kia cũng không biết chuyện này, vừa nghe xong đã ồn ào muốn đi tìm Trương Ngọc Phượng, Trang Duệ nhanh chóng ngăn cản, những năm nay rất nhiều chuyện không cần đánh giết như vậy làm gì cả.
- Tứ ca, bây giờ em sẽ về Ngọc Tuyền Sơn nói với mẹ về chuyện của hai anh chị, à, đúng rồi, chuyện anh rể của em bị đánh, anh cũng đừng nói với mẹ em...
Trang Duệ đơn giản nói những chuyện đã qua cho Âu Dương Quân, sau đó lại nói một câu rồi chuẩn bị đứng lên đến Ngọc Tuyền Sơn đón Tiểu Bạch Sư, sợ rằng hắn đi về Bành Thành phải mất cả tháng.
- Chồng của Tiểu Mẫn, là vợ của em gái tôi phải không? Vừa hay anh chưa đến Bành Thành, cậu cho anh đi theo với.
Điều làm cho Trang Duệ không ngờ chính là Âu Dương Quân muốn cùng mình về Bành Thành.