Chương 317: Giám bảo dân gian (tiếp)

Lời nói của Trang Duệ làm cho cả phòng hoàn toàn yên tĩnh, những vị chuyên gia thì thầm nghĩ, nhóm mình chẳng qua chỉ đến đây giám định mà thôi, không cần tích cực như vậy chứ? Xem ra thanh niên đúng là thanh niên, nếu không một lần chịu thiệt thì thật sự khó thể nào phát triển được.

Đừng nói là anh chỉ su đoán con lạc đà Đường Tam Thải kia là giả, cho dù nó thật sự là giả, nếu như ở bên trong người ta không để lại chữ gì thì sao? Anh sẽ chẳng tìm ra được vấn đề gì. Nói đi cũng phải nói lại, dù anh chứng minh nó là giả cũng chẳng có lợi ích gì cả, ngược lại nếu chứng minh không được nó là giả, như vậy anh phải bỏ ra một trăm ngàn, nếu là người bình thường thì sẽ không bao giờ tham gia vào những trò thế này.

Chưa nói đến các vị chuyên gia, bây giờ phó giám đốc Chu của đài truyền hình cũng nhìn Trang Duệ giống như đang nhìn gấu trúc, có lẽ trong lòng thầm nghĩ những kẻ có tiền và cổ quái là rất nhiều, không có gì ném ra vài trăm ngàn đập bể một món đồ sứ, chỉ thuần túy là chơi đùa mà thôi.

- Tiểu Trang, việc này cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu còn trẻ, ngẫu nhiên nhìn lầm vài thứ thì cũng là bình thường, một thời gian sau sẽ quên, không cần cứ chú tâm vào sự việc lần này...

Tôn lão có quan hệ khá tốt với chú Đức, vì vậy lão mở miệng khuyên giả Trang Duệ vài câu, lão cho rằng vừa rồi chỉ là Trang Duệ mạnh miệng nói như vậy mà thôi, bây giờ vì thể diện nên dứt quyết phải đập con lạc đà kia ra để giám định.

Trong ngành đồ cổ, những tình huống làm cho người ta khó thể nào xuống đài thật sự là khá nhiều và thường xảy ra, có những người vì ý kiến bất đồng mà thường xuyên phát sinh mâu thuẫn, nhưng sự việc lần này cũng chưa đến mức độ như vậy, chỉ cần Trang Duệ chịu lùi một bước, tất cả vẫn ổn.

Không chỉ là Tôn lão, dù là Kim Mập và nhóm Điền Phạm cũng cho rằng Trang Duệ xuất phát từ tâm lý như vậy, người trẻ tuổi không xuống đài được thì khó tránh khỏi những hành động bồng bột nông nổi, đây là điều hoàn toàn có thể hiểu được.

Thật ra Trang Duệ tuy cố ý tỏ ra bức bối nhưng nguyên nhân thực chất chính là hắn không muốn món đồ cổ kia trở thành hàng thật do chính mình chứng nhận, nếu như nhìn không thấu thì coi như thôi, mà đã nhìn rõ thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Còn chuyện bồi thường tiền, căn bản là không có khả năng, vì trong móng trước của con lạc đà có viết một chữ Hứa rất lớn, chỉ cần đập ra, nói chung là đập chân trước thì những gì bên trong sẽ lộ ra.

- Đúng rồi, thầy Trang, anh còn chưa nói ra điều kiện.

Đám người trong phòng chỉ có duy nhất một mình Lưu Giai là không quan tâm đến Trang Duệ làm như vậy xuất phát từ tâm lý gì, có giám định ra vật kia là thật hay giả, điều nàng quan tâm chính là làm sao để hấp dẫn khách xem đài.

Phải biết rằng tiết mục này là do Lưu Giai biên tập, nếu như tiết mục được nhiều người xem và hưởng ứng, như vậy biết đâu nàng sẽ có cơ hội tiến vào đài truyền hình trung ương, tuy đài truyền hình Bắc Kinh là khá tốt, nhưng dù sao nó cũng khá kém so với CCTV.

Trang Duệ cười một cái rồi nói:

- Nếu đài truyền hình không chịu hậu quả của việc giám định bảo vật, như vậy điều kiện của tôi chính là gáim định có thể tiếp tục cử hành nhưng không được thu hình, càng không được truyền ra ngoài, như vậy coi như là một cuộc trao đổi giữa chúng ta.

Trang Duệ lên tiếng nhanh chóng làm cho vẻ mặt của phó giám đốc Chu trở nên khó coi, hắn thấy đối phương nói như vậy không khác gì đánh vào mặt mình. Không phải anh chẳng chịu bỏ tiền sao? Tôi sẽ tự bỏ tiền, nhưng anh cũng không còn quyền lợi để truyền hình.

- Thầy Trang, một tiết mục giám định đặc sắc như vậy nếu truyền ra sẽ có lợi ích rất lớn với chúng ta, đồng thời cũng làm cho người xem đài cả nước nhớ đến anh, đây chính là cơ hội ngàn năm một thuở.

Có câu nói trong nhà chưa rõ mà ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo người trong cuộc u mê, Lưu Giai chỉ lo cho tiết mục của minh, nàng cũng không muốn nghĩ Trang Duệ giám định vật phẩm kia xong, nếu nó là giả thì mới thật sựa có lợi với thanh danh của hắn, nếu như không tìm ra bệnh tật gì thì sao? Đây chẳng phải là bẽ mặt trước toàn dân thiên hạ à?

Đây là tình huống vị trí không đúng thì góc nhìn cũng khác nhau, phó giám đốc Chu cảm thấy Trang Duệ đang làm khó mình, Lưu Giai thì đang dùng danh để dụ hoặc Trang Duệ. Nhóm Kim Mập thì thầm nghĩ, cho rằng Trang Duệ thật sự cũng không chắc chắn, vì thế mà chừa lại đường lui cho mình, dù là vật thật cũng chỉ bồi thường một trăm ngàn, cũng không đến mức mất mặt trước toàn dân.

Thật ra Trang Duệ cũng không nghĩ nhiều trò như vậy, hắn tuy muốn bộc lộ con lạc đà kia ra trước mặt mọi người nhưng cũng thầm cảm thấy nếu làm như vậy sẽ phát sinh vấn đề, đó là danh tiếng sẽ quá lớn.

Gần đây Trang Duệ khá ẩn nhẫn, lần này đến tham gia hoạt động giám bảo dân gian cũng chỉ là bị Cổ lão gia tử ép mà thôi. Lúc này những vấn đề ban đầu đã được giải quyết, hắn đã được nhóm chuyên gia này thừa nhận, cũng không còn quá nhiều yêu cầu xếp đặt gì cả, vì thế mới đưa ra yêu cầu này. Nhưng nếu ý nghĩ của hắn bị những chuyên gia biết được, sợ rằng bọn họ sẽ mắng ầm trời, vì muốn đập bể vật phẩm để giám định, như vậy còn nói không muốn làm rung động sao?

Khi thấy thái độ của Trang Duệ rất kiên quyết thì Lưu Giai nhìn về phía lãnh đạo của mình, phó giám đốc Chu tuy rất bức bối với hành vi của Trang Duệ, nhưng lúc trước hắn đã đắc tội với đối phương, vì vậy bây giờ muốn đền bù. Hắn mỉm cười nói:

- Coi như chúng ta thực hiện theo ý của thầy Trang, chúng ta sẽ thương lượng với chủ vật phẩm, coi như đây là mộ cuộc trao đổi tư nhân. Đúng rồi, Tiểu Lưu, cố tìm chủ nhân của vật phẩm để làm một bản hiệp nghị, ghi rõ ràng sự việc, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.

Phó giám đốc Chu và vị tài xế lái xe đến đây có độ tuổi tương đồng, nhưng hắn sao có thể tiến lên làm lãnh đạo? Tất nhiên là vì hắn có ánh mắt đặc biệt, lúc này điều đầu tiên hắn nghĩ đến chính là muốn phân biệt rõ trách nhiệm, miễn đi tình huống cãi cọ sau này.

- Vâng, Tiểu Kiều học luật ra, để cho anh ấy khởi thảo một bản hiệp nghị là được, lúc này chúng ta đã vào đây khá lâu, cũng nên ra ngoài được rồi.

Tuy không thể tranh thủ được quyền lợi truyền bá, Lưu Giai có chút không cam lòng nhưng không được ai đồng ý, không có sự ủng hộ của lãnh đạo, như vậy thì công tác của nàng sẽ khó thể nào phát triển, nàng chỉ có thể làm theo ý của Trang Duệ, coi như đây là một cuộc trao đổi tư nhân.

Chương 317(p2): Giám bảo dân gian(6).

- Chào các vị, các bằng hữu, bây giờ xuất hiện một sự kiện thú vị, thầy Trang nghi ngờ vật phẩm kia là đồ giả, chủ nhân của vật phẩm là Lưu tiên sinh lại cho rằng nó là thật, bây giờ phải làm sao để giám định thật giả? Thầy Trang đưa ra một đề nghị, đó chính là đập con lạc đà Đường Tam Thải kia ra, sau đó thầy Trang sẽ lấy ra được chứng cứ...

- Cái gì? Đập con lạc đà kia ra sao? Có quá mức không?

- Đúng vậy, một vật giá trị vài trăm ngàn, nếu đánh vỡ thì ai bồi thường?

- Không phải anh đang nói nhảm sao? Tất nhiên là người nào đánh vỡ sẽ phải bồi thường, đừng nói nhiều, nếu không làm sao có chuyện vui để xem...

- Đúng, đúng, anh nói rất đúng, những tình huống như thế này rõ là ràng khó thể gặp, đừng nói nhiều nữa, chúng ta xem người dẫn chương trình nói thế nào đã...

Lưu Giai còn chưa nói dứt lời thì bên dưới đã vang lên những lời nghị luận ồn ào, ai cũng không ngờ sau khi các vị chuyên gia thảo luận với nhau xong lại cho ra một hành động dữ dội như vậy. Nếu vật phẩm kia là thật, như vậy thì đập vỡ sẽ phải bồi thường, nhưng bây giờ thật sự không ai phản đối, dù sao thì có chuyện vui để xem, không xem thật sự quá phí.

- Mọi người yên lặng, chuyện này đã được thầy Trang và Lưu tiên sinh đồng ý, hai bên đã ký hiệp nghị, nếu như con lạc đà kia là giả, Lưu tiên sinh sẽ không truy cứu trách nhiệm, nếu thầy Trang không tìm ra được chứng cứ để chứng minh vật phẩm kia là giả, như vậy thầy Trang sẽ bồi thường cho Lưu tiên sinh một trăm ngàn.

- Có thể nói đây là một hành vi tuyên chiến với những món hàng giả trong nghề đồ cổ, dù là con lạc đà kia là thật hay giả, hành vi của thầy Trang và Lưu tiên sinh cũng thật sự đáng giá cho chúng ta học tập và tôn trọng...

Lưu Giai nói lời rất có lực kích động, lúc này người bên dưới ồn ào vỗ tay khen ngợi, nhưng đó chỉ là những người trẻ tuổi, những người lớn tuổi hơn thì thầm nghĩ:

"Cầm tiền của mình ra để giám định thật giả, thuần túy chỉ là ăn no rỗi việc, đúng là có bệnh!"

Khi Lưu Giai ở trên đài lên tiếng với mọi người thì Tiểu Kiều của tổ quay phim đã làm xong một bản hiệp nghị, sự việc được ghi lại rất rõ ràng, nếu là giả thì hai bên giải tán, mọi người không có việc gì. Nếu là vật thật, như vậy thì thật sự xin lỗi, thầy Trang phải bỏ ra một trăm ngàn để mua lấy âm thanh đổ vỡ của món đồ sứ kia.

Hơn nữa trong hiệp nghị còn có một ghi chú, đó là nếu con lạc đà kia là hàng thật, sau khi Trang Duệ bồi thường tiền thì phần lạc đà vỡ cũng phải thuộc về Lưu tiên sinh. Nói chung là dù thắng hay thua thì Trang Duệ cũng không có lợi lộc gì, cũng không được phép lấy vật phẩm đã vỡ, vì vậy mà ở bên dưới thật sự có kể mắng Trang Duệ bị điên.

Nơi đây cũng không thể đi in ấn hiệp nghị, vì thế mà dứt khoát làm ra hai phần viết tay, Trang Duệ và ông chủ Lưu mỗi người một bản, bọn họ đều ký tên của mình ở bên dưới hiệp nghị. Trang Duệ lấy từ trong người ra một tờ chi phiếu, ghi rõ số tiền một trăm ngàn rồi giao cho Lưu Giai bảo quản, hành động này càng làm cho mọi người nghĩ rằng hắn thật sự không quá chắc chắn.

Khi thấy hai bên ký kết xong, hơn nữa thầy Trang kia đã móc ra một trăm ngàn để đưa cho người dẫn chương trình, vì vậy mà mọi người ở bên dưới đều im lặng, lỗ tai dựng lên, cùng đợi Trang Duệ đập bể con lạc đà Đường Tam Thải. Lúc này âm thanh quá đáng giá kia sắp vang lên, biết đâu là ném xuống đất xong thì một trăm ngàn sẽ là của người khác.

- Thầy Trang, đã có búa, đây này...

Đập bể một vật lớn như con lạc đà Đường Tam Thải thì có thể nói là cực kỳ không tiện, vì thế mà người dẫn chương trình của phía Sơn Đông phải nhanh chóng chạy vào trong khách sạn mượn búa. Lúc này tin tức về việc đánh cuộc giữa hai người Trang Duệ và Lưu tiên sinh đã truyền ra, vì vậy mà có rất nhiều khách của khách sạn chạy đến xem náo nhiệt, vì vậy mà trong căn phòng chợt chật như nêm.

Trang Duệ lắc đầu, hắn không tiếp nhận cây búa, chỉ cười nói:

- Không cần búa, tôi đập nó xuống đất là được.

Lời nói của Trang Duệ làm cho đám người cười vang, nhưng không biết Trang Duệ cũng có chỗ khó, chẳng lẽ lại dùng búa đập lên chân của con lạc đà? Kẻ ngốc cũng cảm thấy nghi ngờ vì thật sự có vấn đề. Lúc này hắn muốn đập con lạc đà xuống đất, hắn muốn chân trước của con lạc đà rơi xuống trước cũng không là vấn đề.

Trang Duệ đưa mắt đánh giá bốn phía, sau đó gọi vài tên bả vệ quấn lớp thảm đỏ lên, để lộ ra lớp đá cẩm thạch bên dưới. Sau đó lại quấn thảm đỏ tạo nên một địa phương rộng một hai mét vuông, vì đề phòng những mảnh vỡ văng ra ngoài.

- Rầm!

Phòng họp rộng chợt lạnh ngắt như tờ, chỉ có một âm thanh trong trẻo vang lên, vừa rồi Lưu Giai, đã đặt một chiếc micro nhỏ xuống bên dưới, vì thế mà âm thanh thật sự được truyền khắp phòng.

- Mau xem thế nào, rốt cuộc là thật hay giả?

Đây là lời nói đầu tiên của đám người ở hiện trường giám định.

- Đúng là quá đã nghiền, hoạt động giám định bảo vật này khá hay, sau này chúng ta cũng về đề nghị làm như vậy mới được.

Đây là những lời của đám khách ở trong khách sạn.

Khi món đồ sứ Đường Tam Thải bị ném xuống đất thì đám người trong phòng giống như bị đốt cháy, ai cũng nhiệt tình, nếu không phải có những chiến sĩ cảnh sát quân sự duy trì trật tự, chỉ sợ bọn họ đã xông lên đài xem xét rồi.

- Được rồi, bỏ lớp thảm quấn quanh ra.

Nếu nói người tỉnh táo nhất lúc này chính là Trang Duệ, hắn cúi đầu xuống nhìn, sau đó đã có kết quả, vì hắn thấy phần sứ vỡ của cái móng chân trước con lạc đà.

- Giáo sư Điền, anh đến hỗ trợ một chút, Lưu tiên sinh, anh cũng đến xem...

Trang Duệ ngồi xổm xuống, hắn cố ý nhặt một mảnh sứ vỡ để xem xét nhưng cố ý rời xa mảnh sứ có vấn đề, vì danh tiếng đã phát ra, kết quả cuối cùng nên cho người khác nói ra thì hay hơn.

- Tiểu Trang, cậu xem chất sứ nhẫn nhụi, màu vàng thế này có lẽ là thật. Ôi, đáng tiếc, thứ này bị đánh nát, trên đời cũng thiếu đi một vật phẩm.

Đồ gốm và sứ cũng giống nhau, ngoài cùng là lớp men, bên trong là lớp đất nung, Điền Phạm nhặt một miếng sứ vỡ lên xem xét, vẻ mặt tỏ ra tiếc hận. Hắn là người làm công tác nghiên cứu, bây giờ thấy một vật phẩm thật sự bị hủy hoại, tất nhiên sẽ rất đau lòng.

Vì thế có thể thấy tay nghề của kẻ làm giả là thế nào, mặt bên trong cũng được làm cực kỳ tốt, không thể không làm cho người ta bội phục.

- Điều này...Điều này sao có thể?

Khi Điền Phạm vừa lên tiếng thì trong miệng Lưu tiên sinh cũng truyền ra một tiếng hô kinh hãi, thật sự hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

- Đây là chữ Hứa?

Ông chủ Lưu thật sự khó khăn khi đọc lên phần chữ trêm mảnh sứ, thứ kia như là ánh sáng laser chiếu vào mắt hắn làm lóe mắt. Tuy hắn là người vào nghề sưu tầm chưa quá lâu nhưng vẫn biết chữ "hứa" dạng phồn thể là thế nào, mà chữ "hứa" này cũng làm cho hắn như rơi xuống vực sâu.

- Sao vây? Trên đài có chuyện gì xảy ra?

Ông chủ Lưu hô lên được chiếc micro trên cổ áo truyền ra khắp phòng, dưới đài không biết có chuyện gì xảy ra, ai cũng nghị luận ồn ào.