Chương 301: Gốm đen

Chủ quầy lúc này muốn kiếm thu nhập từ vị khách nước ngoài, vì vậy cũng không phản ứng với Trang Duệ. Thứ nhất là thứ kia không đáng mấy đồng tiền, thứ hai Trang Duệ là người trong nước, giọng điệu không phải người Bắc Kinh, như vậy là du khách đến từ bên ngoài, những người nảy rất ít khi bỏ nhiều tiền ra mua đồ, rất khó lừa gạt.

Trang Duệ cầm bình sứ vào trong tay, sau khi cẩn thận quan sát thì thấy đây là một chiếc bình bụng lớn, cao chừng ba mươi centimet, toàn thân ngăm đen, trên mặt không có hoa văn, nhìn qua giống như một bình dựng dưa muối của người nông thôn, chẳng qua chỉ nhỏ hơn một chút mà thôi.

Nhưng Trang Duệ đặt thứ này vào trong tay và cảm thấy rất vui vẻ, bình gốm có thể tích không nhỏ nhưng lại rất nhẹ, một cái bình thế này mà chỉ có hai cân, sờ tay vào bên trong thì thấy bóng loáng, không có chút cảm giác ma xát khó chịu, vì thế mà hắn thật sự chứng thực suy đoán của mình.

- Trang Duệ, anh mua thứ này làm gì? Về nhà đựng dưa muối sao? Ủa, nhẹ quá vậy, không phải làm từ sắt lá đấy chứ?

Miêu Phỉ Phỉ thấy Trang Duệ cầm lấy cái bình xem trái ngắm phải thì khẽ vươn tay cướp lấy, sau đó dùng tay gõ gõ, trong bình phát ra những âm thanh như gõ vào sắt, thật sự không giống như đồ sứ.

- Này, cô gái này nói rất không đúng, tôi nào có rảnh rỗi để đưa những món sắt lá ra bán? Nói cho cô biết đây là gốm đen cuối thời kỳ đồ đá mới, là một cổ vật...

Chủ quầy đang cùng tranh luận với vài người nước ngoài, sau khi nghe được lời của Miêu Phỉ Phỉ thì bất mãn nói một câu, sau đó lại cầm lấy một món đồng xanh nói:

- Quán tôi bán thứ gì cũng là hàng tốt, này anh bạn, anh là người trong nghề, anh xem món đồng xanh này di, vào thời Tây Chu quý tộc thích đốt nến, là một món hàng cổ giá tốt...

Trang Duệ cười cười cầm lấy chiếc bình sứ từ trên tay Miêu Phỉ Phỉ đặt xuống đất, sau đó tiếp nhận cây nến đồng xanh nói:

- Thứ này từ thời Tây Chu sao?

Giá nến đồng xanh cao chừng nửa mét, phía dưới có bốn chân giá, bên trên là một bông hoa sen được cánh sen nâng lên, có thể đặt nến hoặc dầu lên thắp sáng, toàn thân còn được khắc hoa văn, phủ đầy màu đồng xanh, nhìn qua thấy thật sự là vật cổ.

Trang Duệ tiếp nhận và nhìn kỹ, sau đó ném trở về, giống như cầm lâu sẽ bị lây bẩn vậy.

- Này, anh này, đừng ném như vậy chứ, thứ này quý giá lắm đấy, tuyệt đối là thời Tây Chu, ít nhất cũng không quá Đông Chu...

Chủ quầy thật sự bất mãn vì hành động của Trang Duệ, hắn đặt cây giá nến đồng xanh xuống rồi tiếp tục trò chuyện với đám người nước ngoài.

- Trang Duệ, vật kia nhìn rất cổ, có thể là hàng thật.

Miêu Phỉ Phỉ vừa rồi muốn tiếp nhận món đồng xanh kia xem qua, không ngờ lại bị Trang Duệ ném trở về.

Trang Duệ tỏ ra khá cổ quái, hắn nhìn Miêu Phỉ Phỉ rồi nói:

- Tây Chu cái gì? Hắn nói thời khủng long cô cũng tin sao? Đừng ngốc, là hàng sản xuất vào đầu tuần thì đúng...

- Nhưng màu sắc của nó cũng không phải ngày một ngày hai có thể sinh ra...

Miêu Phỉ Phỉ thật sự không tin lời Trang Duệ.

- Đại tiểu thư, tôi có vài chục biện pháp để có thể làm cho một khối đồng xanh có màu sắc như vậy chỉ sau vài ngày, ai biết thứ kia có phải lấy từ trong hầm cầu ra hay không?

Trang Duệ vừa nói vừa dùng thùng nước ở bên cạnh rửa tay phải của mình, hắn dù không thích sạch sẽ nhưng thật sự rất ghét những phương án làm cho vật phẩm giống như đồ cổ.

Miêu Phỉ Phỉ nghe thấy vậy mà choáng váng, nhìn hai tay của mình mà ngây người. Những năm qua nàng thường xuyên vào Phan Gia Viên dạo chơi, cũng đã sờ qua khá nhiều thứ, bây giờ nghe Trang Duệ nói vậy thì thật sự chết lặng.

Trang Duệ thấy biểu lộ của Miêu Phỉ Phỉ thì nở nụ cười nói:

- Không có gì, cũng không phải tất cả đều sử dụng biện pháp kia của tôi, chôn dưới đất một hai tháng cũng có hiệu quả như vậy.

- Chán ghét, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.

Miêu Phỉ Phỉ đấm Trang Duệ một cái, sau đó nàng kéo cánh tay của hắn chen ra ngoài.

- Này, đừng nóng vội, tôi còn muốn mua hàng.

Trang Duệ cúi người xuống nhặt cái bình đen vừa rồi lên, người khác không thấy rõ giá trị của thứ này, nhưng hắn biết rất rõ, đặc biệt là sau khi dùng linh khí thì càng khẳng định đây là một món cổ vật vừa được khai quật.

Đồ gốm cũng chẳng phải là phát minh của Trung Quốc, khảo cổ đã chứng minh trên thế giới có biết bao nhiêu quốc gia có nghệ thuật gốm sứ phát triển mạnh mẽ, chẳng qua gốm sứ ở Trung Quốc phát triển khá lâu, các triều đại lại cực kỳ coi trọng.

Đồ sứ và đồ gốm dù là hai vật chất khác biệt nhưng cũng có sự liên hệ khá chặt chẽ, nếu không phải đồ gốm phát triển và cho ra nhiều kinh nghiệm quý, sợ rằng đồ sứ cũng không thể nào một mình phát triển.

Hai bên có nhiều điểm khác biệt, một là nhiệt độ khác nhau, đồ gốm thường có nhiệt độ nung thấp hơn đồ sứ, cao nhất không quá 1100 độ C, đồ sứ thì tương đối cao, phần lớn đều hơn 1200 độ, thậm chí là 1400 độ.

Vì nung ở nhiệt độ khác nhau nên tất nhiên sẽ có độ cứng khác nhau, đồ gốm cho ra ở nhiệt độ thấp, phôi không được nung toàn vẹn, khi gõ vào sẽ sinh ra những âm thanh khó chịu, thậm chí còn có thể dùng dao để rạch ra một vết ngấn. Nhưng đồ sứ được nung ở nhiệt độ cao, phôi coi như khá toàn diện, kh đánh vào sẽ cho ra âm thanh trong trẻo, dù là dùng dao rạch cũng không tạo ra vết ngấn.

Thứ ba chính là sử dụng nguyên liệu không giống nhau, đồ gốm có thể sử dụng đất sét bình thường để tạo phôi, đồ sứ phải sử dụng tài liệu đặc biệt, dùng đất sét tốt để làm phôi.

Đồng thời màu sắc, độ bóng, lớp men của đồ gốm và sứ là hoàn toàn khác nhau, nhưng đồ gốm ra đời trước đồ sứ, điều này là khó thể nghi ngờ.

Có người lại hỏi không phải là đồ càng có niên đại xưa cũ thì càng đáng giá sao? Lời này cũng không đúng, đồ gốm tuy xuất hiện sớm nhưng nung nấu đơn giản, vật liệu thô ráp, đồ gốm bình thường dù là mới được khai quật cũng không đáng giá, mà những chiếc bình thời nhà Hán lại chẳng ai thèm mua.

Nhưng thứ gì cũng có hai mặt, bên trong món đồ gốm cũng có thứ đáng giá, ví dụ như gốm đỏ, gốm màu Ngưỡng Thiều Hóa, gốm đen thời Long Sơn Hóa, bạch đào cuối thời nhà Thương và dứu đào thời nhà Hán, có khá nhiều tinh phẩm, giá trị sưu tầm là rất lớn nhưng bảo tồn được với số lượng rất ít. Đồng thời những người chơi đồ gốm cũng có một số lượng kha khá.

Thứ đồ cổ nếu không có nhiều người theo đuổi thì tất nhiên sẽ không đáng giá, tình cảnh của đồ gốm bây giờ cũng là như vậy, ngoài những món hàng hi hữu thì căn bản không ai thèm hỏi.

Trang Duệ thật sự khá may mắn, thứ hắn cầm trên tay thật sự là gốm đen theo lời của chủ quầy, nhưng cũng không phải cuối thời kỳ đá mới, chính là gốm đen thời Long Sơn Hóa. Vừa rồi hắn đã dùng tay lau lớp bên trong bình, bên trong rất mịn, hơn nữa món này cực mỏng, thật sự như vỏ trứng, đây là đặc điểm của món gốm đen tinh phẩm Long Sơn.

Tất nhiên Trang Duệ cũng dùng linh khí xem qua, nếu không phải bên trong thứ này có linh khí màu tím, Trang Duệ cũng không dám đưa ra lời khẳng định chắc chắn. Dù sao thứ này cũng quá hiếm, hắn cũng không nghĩ rằng sẽ thấy trong một quầy hàng thế này.

Gốm đen không có lớp men, vì vậy nếu không được chà rửa sạch sẽ, như vậy sẽ cực kỳ ảm đạm, mà đây có lẽ cũng là một nguyên nhân làm cho món đồ gốm này không được ai chú ý. Tất nhiên đối với Trang Duệ thì đây là một cơ hội tốt để mua lại.

Lúc này chủ quầy và vị khách nước ngoài đã bàn giá xong, chiếc bình Thanh Hoa thời Khang Hi được bán đi với giá hai ngàn năm trăm, chủ quầy cũng lấy ra một cái hộp rất đẹp để cho khách đựng món hàng, sau đó nhận tiền, xem như thuận mua vừa bán.

Người nước ngoài có chút đắc ý vì mua được món mình thích, mà chủ quầy cũng khá vui vẻ, vì món này mua vào giá vài trăm đồng, bán ra vài ngàn cũng lời cả chục lần rồi.

- Ông chủ, thứ này giá bao nhiêu?

Thấy chủ qâầy đã rảnh rỗi thì Trang Duệ mở miệng hỏi.

- Hì, này anh bạn, anh còn xem món này sao? Tôi sẽ bán cho với giá rẻ.

Chủ quầy lúc này tâm tính khá tốt, tuy không có lời được vài chục lần nhưng số tiền vừa rồi cũng đã làm hắn thỏa mãn. Hắn đưa mắt nhìn bình gốm rồi nói:

- Niên đại của thứ này thậm chí có thể so sánh với bình sứ Thanh Hoa thời nhà Thanh, nhưng chúng ta là người một nhà, tôi sẽ bán cho anh giá rẻ, ba nghìn đồng, thế nào?

Trang Duệ vừa nghe thì đã tỏ ra tức giận, hắn dùng khẩu âm Bành Thành lớn tiếng nói:

- Anh lừa gạt ai vậy? Lừa gạt người ngoài nghề thì được, còn muốn gạt tôi sao? Tôi thấy món này có vẻ quê mùa, định mua về đặt trong phòng mà thôi. Ông chủ, tôi từ bỏ.

Trang Duệ nói làm cho xung quanh đưa đến những ánh mắt khinh bỉ, thì ra tên này tự xưng thanh cao, người ta sưu tầm chủ yếu là một chữ trang nhã, cố gắng cho thoải mái, tuy phần lớn là khoe khoang nhưng chỉ có thể tự nhận thấy mà không thể nói ra, mà như Trang Duệ thì thật sự chỉ có một chữ: "Tục".

- Này, anh kia, anh trả giá bao nhiêu?

Thấy Trang Duệ muốn đi thì chủ quầy chợt sốt ruột, hắn cũng không phải người Bắc Kinh, thuê quầy ở chỗ này mỗi tháng chỉ bán được vài ngày, những ngày còn lại phải chạy đi tìm hàng, tất nhiên đều trưng thu những món hàng giả nhưng những thứ có vẻ giống đồ cổ cũng được thu vào. Chiếc bình kia hắn mua dưới nông thôn với giá năm đồng, hình như là gia đình nông dân dùng nó cho chó uống nước.

- Hai trăm đồng thì tôi mua...

Trang Duệ trả giá rất độc, trực tiếp giảm bớt hơn chục lần.

Chủ quầy nghe vậy thì tỏ ra cực kỳ đau đớn, hắn nói:

- Này anh bạn, tôi đã thu vào giá cả trăm, anh muốn mua giá hai trăm sao? Tôi cho anh giá thật, một ngàn đồng, mua thì tốt, không mua thì thôi...