Chương 277: Ruồi bọ

Hội sở của Âu Dương Quân xem ra cũng khá chính quy và an phận, cũng không phải là một nơi thác loạn, sự hiện hữu của nó cung cấp cho đám người trong giới quan trường ở thủ đô có một địa điểm nghỉ ngơi mà thôi, ở phía sau còn có một sân golf sáu lỗ.

Nhưng vòng quan hệ của những người đến đây là tương đối nhỏ, nhỏ đến mức tuyệt đại đa số mọi người đều không biết ở thủ đô có một địa phương như vậy.

Đến nơi này không những chỉ có đàn ông mà có cả phụ nữ, những kiểu tóc tai khó gặp bên ngoài, những bộ quần áo khó thấy bên ngoài đều có thể xuất hiện ở chỗ này, trong đây có mời những bậc thầy trang điểm và trang phục, vì vậy có nhiều người thích đến đây làm tóc, Miêu Phỉ Phỉ cũng đã từng tới, cũng không xa lạ gì.

Nhưng Miêu Phỉ Phỉ gần đây có tinh thần trọng nghĩa khá mạnh, hơn nữa ánh mắt hình như cũng không thích hợp với chỗ này, khi thấy việc nghĩa thường hăng hái ra tay giúp đỡ, kết quả là bị nhiều người không hoan nghênh khi đến đây.

Khu nhà số một cũng không phải có quá nhiều người, bình thường chỉ sau mười giờ tối thì chỗ này mới náo nhiệt lên, bây giờ chỉ có bảy người phân biệt ngồi ở hai nơi nói chuyện mà thôi.

Người đến đây cũng chỉ vì tiêu khiển, trời nóng cũng không đeo giày tây, nhưng dù là trang phục kiểu gì cũng có giá cả xa xỉ, rất có cấp bậc. Sau khi nhóm Trang Duệ đi vào thì lại hấp dẫn ánh mắt của hầu hết mọi người.

Cách ăn mặc của Nhạc Kinh và Miêu Phỉ Phỉ là không có vấn đề, cả hai ăn mặc rất khéo léo, chỉ là Trang Duệ thì hơi chói mắt, chiếc quần jean lại có hai lổ hổng lộ ra những sợi lông mềm như tơ, chỉ cần nhìn qua là biết vì ma xát mà rách nát chứ không phải kiểu dáng mô đen. Hơn nữa bộ tóc dài quá tai của Trang Duệ cũng làm người ta phải chú ý.

Chẳng qua đám người đến đây có tầm mắt cao, kiến thức cũng rộng, dù thấy cách ăn mặc của Trang Duệ là không tốt nhưng cũng không ai tiến lên làm thiêu thân nói lời khiêu khích. Hơn nữa ai cũng biết về tiểu nha đầu Miêu gia, bọn họ cũng không muốn tiến lên để tự mất mặt chính mình, nghe nói năm ngoái một vị công tử bị nàng đánh cho một trận ở chỗ này, thật sự mất hết thể diện, không dám ló mặt ra đường.

- Ôi, đây không phải là em Miêu sao? Chị nghe nói khoảng thời gian trước em đi công tác ở Trung Hải, bây giờ sao lại về rồi? Có phải là đánh người nào không?

Đàn ông không muốn trêu chọc Miêu Phỉ Phỉ nhưng không có nghĩa là phụ nữ lại sợ, khi ba người Trang Duệ vừa tiến vào trong khu nhà số một và chuẩn bị tìm Âu Dương Quân thì một người phụ nữ nâng ly rượu đỏ đi đến, dù chào hỏi Miêu Phỉ Phỉ nhưng mùi thuốc súng trong lời nói cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

Miêu Phỉ Phỉ hôm nay lại khong mặc bộ đồng phục cảnh sát, Trương Tâm Du phải nhìn vài lượt mới nhận ra, mà lúc này oán khí một năm trước cũng bùng lên đầu nàng.

Ông nội của Trương Tâm Du cũng là cán bộ lão thành đi ra từ chiến tranh, nhưng sau thời điểm rối loạn năm xưa, cải cách mở cửa thì gia tộc chuyển từ chính trị sang kinh doanh, cũng còn sót lại chút quan hệ trước kia, hơn nữa kinh doanh rất phát đạt. Từ nhỏ Trương Tâm Du đã bộc lộ thiên phú kinh doanh, đã mở vài thẩm mỹ viện đẳng cấp, hơn nữa còn có những mối quan hệ còn sót lại của trưởng bối, vì thế mới có tư cách tiến vào trong khu nhà này.

Chỉ là mục đích của Trương Tâm Du đến hội sở này lại khác biệt với những cô ngôi sao kia, việc kinh doanh cần có quan hệ, nơi đây là địa điểm cực tốt để giao tế. Tất nhiên nếu thấy thuận mắt thì câu vài tên ngốc cũng không là vấn đề, những năm nay không ai còn là phụ nữ trinh khiết, đàn ông đến đây càng không phải là Liễu Hạ Huệ, ai cũng là kẻ gặp thời thì rong chơi.

Nhưng năm ngoái Trương Tâm Du đã bị Miêu Phỉ Phỉ làm nhục một phen, lần đó Trương Tâm Du vừa mới làm quen với một vị công tử trưởng phòng vừa được điều vào thủ đô, đang chuẩn bị tiến thêm một bước liên hệ thì ***ng phải Miêu Phỉ Phỉ.

Vị công tử trưởng phòng kia đến thủ đô còn chưa biết nơi đây nước sâu cạn thế nào, nói chuyện cũng không chú ý, bị Miêu Phỉ Phỉ đánh cho một trận, ngay sau đó cũng quay sang quở trách Trương Tâm Du, còn kém chưa nói Trương Tâm Du là gái hồng lâu.

Trương Tâm Du gần đây chú ý đến thể diện sao có thể nuốt trôi cơn tức đó được? Nhưng Miêu Phỉ Phỉ lại dời ra khỏi thủ đô, điều này làm cho Trương Tâm Du có lực mà không thể dùng, cũng không thể đi tìm trưởng bối của Miêu Phỉ Phỉ để nói lý lẽ, vì nàng còn chưa có tư cách đó. Nàng cũng biết rõ Miêu Phỉ Phỉ chưa bao giờ dựa vào trưởng bối trong nhà, nếu không nàng dù có mười lá gan cũng không dám tìm phiền phức đến Miêu Phỉ Phỉ.

- Tôi đi đến đâu cần cô quan tâm sao?

Miêu Phỉ Phỉ nhìn thoáng qua Trương Tâm Du, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, trước mặt người phụ nữ trước sau chỉ có vài mảnh vải trên người này, nói dễ nghe thì là nhân sĩ, nói khó nghe thì là danh kỹ, là loại phụ nữ mà Miêu Phỉ Phỉ xem thường nhất.

- Chị đây không phải quan tâm đến em, là cô gái phải dịu dàng một chút, nếu không thì rất dễ dọa đàn ông chạy mất. Này, Phỉ Phỉ, cô thật sự rất có khẩu vị, người bạn kia của cô rất có cá tính đấy.

Trương Tâm Du không dám công kích Miêu Phỉ Phỉ một cách quá phận, cô gái kia tính cách quá mạnh mẽ, nếu dây vào sợ rằng sẽ dám đưa người đến phá cửa hàng của mình. Nhưng nàng thấy Trang Duệ, vì vậy cặp mắt xoay chuyển, nàng vươn tay nói:

- Chào anh, tôi là Trương Tâm Du, xin hỏi anh xưng hô thế nào?

Trương Tâm Du hầu như si mê thời trang, chỉ cần liếc qua cách ăn mặc của Trang Duệ thì biết ngay, ngoài cạp giầy thể thao giá ba năm trăm đồng thì nhữn thứ khác không có gì ra hồn, vì thế trong lòng bùng lên ý nghĩ hèn mọn. Nhưng khi thấy Trang Duệ đi trong nhóm ba người mà không giống như người hầu của Nhạc Tiểu Lục và Miêu Phỉ Phỉ, nàng cung không dám quá chọc khoáy, muốn biết một chút về Trang Duệ.

- Nhị ca, mời cơm cũng phải có chút thành ý chứ? Chúng ta đã đến đây mà chủ nhân còn chưa lộ mặt...

Trang Duệ hầu như không thấy cánh tay của Trương Tâm Du duỗi ra, mà hắn nghiêng đầu nói chuyện với Nhạc Kinh. Trang Duệ thấy Trương Tâm Du thật sự khá tốt nhưng nhìn cách ăn mặc thì thấy sinh hoạt cá nhân của đối phương chắc chắn giống như xe taxi mà thôi.

- Để tôi điện thoại cho anh ấy, có lẽ anh ấy đã đến rồi.

Nhạc Kinh cũng không ưa gì Trương Tâm Du, cô không phải làm kinh doanh sao? Tổ tông cũng không ra hồn, một người phụ nữ mà dám lên mặt như vậy thì thật sự khó ưa. Quan trọng là trưởng bối của Nhạc Kinh còn tại vị, vì vậy hắn cũng phối hợp với Trang Duệ, hoàn toàn coi Trương Tâm Du là không khí.

- Các người...Các người...

Trương Tâm Du vươn tay ra giữa không trung, nàng không tin vào lỗ tai mình, nàng không ngờ mình lại bị người đàn ông trước mặt không thèm quan tâm, vì thế mà cơ thể tức giận đến mức run rẩy, lớp phấn dày cũng khó thể nào che giấu gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ ở bên trong.

Nhạc Tiểu Lục vô lễ với mình, Trương Tâm Du có thể tiếp nhận được, nhưng ở trước mắt bao người mà Trang Duệ cũng không thèm quan tâm đến nàng, điều này làm cho nàng xấu hổ đến mức phát điên. Nàng có thể kết luận trong thủ đô tuyệt đối không có kẻ nào như Trang Duệ, lúc này gương mặt nàng đỏ hồng, cặp ngực run rẩy vì kích động.

- Tỉnh táo, cần phải tỉnh táo...

Trương Tâm Du không ngừng nói với chính mình, người khác đã tỏ ra không quan tâm đến nàng, dù nàng có làm gì thì hôm nay cũng coi như mất mặt, nhưng nhịn tức là quá khó, vì vậy nàng cũng không nhịn được mà chỉ vào Trang Duệ rồi nói:

- Loại người như anh sao có thể tiến vào đây? Loại người vô văn hóa có phải là loại mặt trắng ăn bám không?

- Cô nói gì?

Trang Duệ ngẩng đầu, cặp mắt trước đó bị tóc che khuất nhìn chằm chằm vào Trương Tâm Du.

Nếu nói Trang Duệ là kẻ mặt trắng ăn bám thì có lẽ không có vấn đề, hắn chỉ cười xòa cho qua, nhưng nếu nói hắn là kẻ vô văn hóa thì rõ ràng đang mắng mẹ mình, đây là điều Trang Duệ khó chịu được.

Trong mắt Trang Duệ bắn ra hàn quang, hắn tiến về phía trước một bước, vẫn nhìn chằm chằm vào Trương Tâm Du.

- Bảo vệ, bảo vệ, các người mau vào đây, xem này, người này muốn đánh tôi.

Trương Tâm Du bị ánh mắt của Trang Duệ làm cho sợ hãi mà liên tục lui về phía sau, nàng không ngờ người đàn ông có bộ dạng bình thường kia lại có ánh mắt sắc bén như thế, giống như có thể nhìn thấu người mình, tất nhiên không phải là lột trần chính mình.

Khi Trương Tâm Du hét lên thì ngoài cửa có hai người đàn ông mặc tây phục đen đi vào.

- Tiên sinh, không được gây rối ở chỗ này.

Hai tên đàn ông mặc tây phục đen đi đến giữa Trang Duệ và Trương Tâm Du, sau đó tách hai nàng này ra. Bọn họ không biết Trang Duệ nhưng lại biết rõ khách quen Trương Tâm Du, vì thế lời nói cũng có hơi nghiêng về phía Trương Tâm Du.

Trang Duệ nhìn hai tên bảo vệ trước mặt, hắn trầm giọng nói:

- Để cô ta xin lỗi tôi.

- Thế nào, muốn ra tay sao?

Miêu Phỉ Phỉ chỉ sợ Trang Duệ bị hại nên đi tới, nhưng hôm nay nàng đeo giày cao gót và mặc váy, hình như cũng không thích hợp để ra tay.

Khi thấy bộ dạng kích động của Miêu Phỉ Phỉ thì Trang Duệ lại cười, hắn chợt cảm thấy có chút đần độn vô vị, vì thế xoay người nói với Nhạc Kinh:

- Nhị ca, đi thôi, cơm này khỏi cần ăn cũng được, hai người chọn địa điểm đi, tôi mời khách.

- Nghèo kiết xác mà lớn lối, chỗ này cũng chẳng phải nơi anh có thể tiêu phí, đi ra mà ăn quán ở lề đường ấy...

Khi thấy hai tên bảo vệ đứng bên cạnh, Trương Tâm Du chợt lớn gan, nàng nhịn không được phải mở miệng châm chọc Trang Duệ vài câu.

- Cô...

Miêu Phỉ Phỉ tức giận quay đầu thì bị Trang Duệ kéo lại:

- Mùa hè nhiều ruồi bọ, đừng chấp cô ta, đi thôi, tìm chỗ nào đó lấp đầy bụng mới là chuyện chính.

Trang Duệ nói không lớn nhưng âm thanh truyền vào trong tai mọi người ở đây.

- Nói cho Âu Dương Quân biết tôi đã đến, muốn gặp thì tự mình đi ra.

Trang Duệ lập tức lên giọng, hắn nói với hai tên bảo vệ mặc tây phục, chỗ này quá đáng chán, người người đều đeo mặt nạ, khốn nổi lại cố gắng tỏ ra tài trí hơn người.

Trang Duệ nói làm cho Trương Tâm Du đang định tiếp tục lý luận phải dừng bước, nàng là khách quen ở chỗ này, tất nhiên sẽ biết rõ Âu Dương Quân là ông chủ ở nơi đây, bối cảnh và năng lượng của Âu Dương Quân không phải là thứ mà một thương nhân có chút tài và tư sắc như nàng có thể đắc tội được.

- Là khách của Âu Dương Quân?

Đám người ở nơi đây đều có nghi vấn này, người này biết Âu Dương Quân, điều này cũng không làm cho người ta kỳ quái, vì ai mà chẳng không có vài thân thích phát triển không ra hồn, nhưng khẩu khí của Trang Duệ giống như là Âu Dương Quân có việc cần tìm hắn, vì vậy đây mới chính là điểm khiến người ta tò mò.

Người có thể đi vào khu nhà số một cũng không thể nào thấp hơn Âu Dương Quân, bây giờ nơi đây có bảy người, thậm chí có vài con cháu hạch tâm của các gia tộc, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Trang Duệ đều có chút hiếu kỳ, trong lòng thầm suy đoán lai lịch của Trang Duệ.

Có người nói gia tộc của Trương Tâm Du thật sự không còn bao nhiêu lực ảnh hưởng trong chính giới, lại là một thương nhân, vì sao cô nàng có thể tiến vào khu nhà số một này? Điều này cũng không kỳ quái, trưởng bối của nàng có để lại nhiều mối quan hệ, đồng thời vừa có tiền vừa xinh đẹp, có thể trà trộn vào đây cũng là bình thường, vì những năm nay phụ nữ đều có đặc quyền.

Trương Tâm Du lúc này không cần phải nói, nàng xấu hổ đứng nơi đó, hôm nay nàng đến sớm cũng là vì có việc muốn cầu Âu Dương Quân, không ngờ chính chủ còn chưa thấy nhưng lại đắc tội với khách người ta mời đến, mà Âu Dương Quân kia cũng không phải kẻ dễ nói chuyện.

Hai tên bảo vệ mặc tây phục đen lúc này cũng thật sự không biết phải làm sao, nếu mình đuổi bạn của ông chủ ra ngoài, như vậy sợ rằng sẽ không có quả ngon để ăn, vì vậy mà lúc này thật sự không biết phải làm sao với Trang Duệ. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Trương Tâm Du cũng có chút bất thiện, nếu không phải người phụ nữ này thì bọn họ sao có thể đắc tội với Trang Duệ?

- Nhạc Tiểu Lục, làm sao vậy? Các người muốn đi đâu?

Nhạc Kinh vừa kéo cửa chính chuẩn bị đi ra thì Âu Dương Quân đi đến ngay trước mặt, khi thấy vẻ mặt Nhạc Kinh có chút bất thiện thì dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Tứ ca, chỗ này của ngài quá rối, chúng ta đổi chỗ khác dùng cơm.

Nhạc Kinh hôm nay cũng đã cố gắng áp chế cơn tức giận, hắn là người an phận, nhưng huynh đệ bị người ta làm tổn thương, bị loại gái hồng lâu như Trương Tâm Du dây vào, điều này làm cho hắn cảm thấy bực mình. Vì thế lúc này hắn cũng không quá khách khí với Âu Dương Quân.

- Chuyện gì xảy ra vậy? Trang Duệ, cậu đến đây...

Âu Dương Quân thấy Trang Duệ ở sau lưng Nhạc Kinh, hắn cũng không quan tâm chào hỏi mà ngoắc hai tên bảo vệ mặc tây phục đen đến.

Không đợi Âu Dương Quân hỏi những gì đã xảy ra, Miêu Phỉ Phỉ đã từ sau lưng Trang Duệ nhảy ra, nàng cũng không lưu tình mà chỉ vào mặt Âu Dương Quân nói:

- Âu Dương Khắc, chỗ này của anh chẳng ra gì, người đến đây chẳng có tố chất gì cả.

Khi thấy Miêu Phỉ Phỉ, lại thấy Trương Tâm Du đứng ở trong góc với vẻ mặt biến đổi thất thường, Âu Dương Quân sao lại không hiểu có chuyện gì xảy ra.

- Bà cô à, tôi là Âu Dương Quân, không phải Âu Dương Khắc, nể mặt một chút, đừng làm rộn lên, sáng mai Tứ ca tặng cô một chiếc xe tốt.

Âu Dương Quân cũng rất đau đầu với Miêu Phỉ Phỉ, trưởng bối hai nhà có quan hệ tốt, hơn nữa còn là minh hữu ở vài phương diện, hắn thật sự không dám đắc tội với tiểu nha đầu này. Sự việc lần trước xảy ra ở đây, hắn đã bị các trưởng bối gọi đến mắng cho một trận.

Nhưng Âu Dương Quân lại không ngờ nha đầu Miêu Phỉ Phỉ này sao có thể đi cùng với Trang Duệ, vì thế mới đưa mắt nhìn Nhạc Kinh, hắn chỉ cho rằng nàng đi theo Nhạc Kinh mà thôi.