Chương 243: Xẻng Lạc Dương*

Sau khi được Phạm Thác và Anh Ninh giảng giải, còn có Mạnh Thu Lan ở bên cạnh líu ríu bổ sung, Trang Duệ biết rõ bọn họ đang khai quật hoàng lăng của Đường Tông Lý Ngang.

Trang Duệ trước kia đã từng xem một quyển tiểu thuyết nữ đế Huyền Anh của Lương Vũ Sinh, vì thế mà cũng tìm tòi vài tư liệu về thời Đường, nhưng càng biết nhiều thì hắn càng thêm không có cảm tình gì.

Thời Đường rất nổi danh, thậm chí những kẻ xuất ngoại cũng nói mình thời nhà Đường, nhưng những hoàng đế thời này thường có kết cục cực thảm, ngay cả hoàng đế khai quốc Lý Uyên có chiến công hiển hách hay Dường Minh Hoàng Lý Long Cơ khai nguyên thịnh thế cũng đều bị con trai soán vị, chế trong hậm hực.

Những hoàng đế không có danh tiếng sau này đều bị thái giám hoặc đại thần giết chết, số này cũng không phải là ít, không có mấy người chết già, mà Đường Tông, vị hoàng đế thứ mười bốn của nhà đường càng có kết cục thê thảm.

Mọi người đều biết thái giám thời Minh rất loạn, nhưng thời Đường thì triều chính cấu kết, quan viên điều động, liên tục phế hoàng đế và ra tay sinh sát, quyền lực trong tay hoạn quan.

Đường Tông bị thái giám chèn ép, sau này đề bạt Lý Huấn và Trịnh Chú vốn có ý định diệt trừ hoạn quan, đến năm thứ chín thì Lý Huấn dụ dỗ hoạn quan đến thăm "Cam Lộ" với ý đồ tiêu diệt sạch nhưng sự việc bại lộ, ngược lại hoạn quan trắng trợn giết tướng, sau đó Đường Tông bị hoạn quan kiềm chế, chết trong bệnh tật và hậm hực.

Sau này nhà Đường chiến loạn liên miên, mang đến nguy hại rất lớn cho Trung Nguyên.

- Tiểu Phạm, Quan Trung Thập Lăng này đều đã rõ ràng, sao đến bây giờ mới khai quật?

Trang Duệ thật sự khó hiểu, theo như hắn biết thì ngoài lăng mộ hợp táng Võ Tắc Thiên và Cao Tông thì đều đã bị trộm mộ thò tay vào, quốc gia phải sớm bảo vệ và ra tay mới đúng chứ?

- Anh Trang, đây là anh không biết đấy thôi, quốc gia rất cẩn thận với chuyện khai quật, nếu không phải bất đắc dĩ sẽ chẳng đi đào móc mộ.

- Chúng tôi sở dĩ đến đây cũng vì khoảng thời gian trước hải quan Quảng Đông có truy tầm một vài vật buôn lậu, trong đó thậm hí có một vài món cấp độ một như "Mã đạp phi yến*". Căn cứ vào lời khai của nhóm buôn lậu thì thứ này xuất phát từ Tông mộ, vì vậy chúng tôi mới đến đây khai quật, để xem còn có thể bảo vệ được bao nhiêu thứ nữa.

Tiểu Phạm thật sự còn có vài lời chưa nói ra, thật ra căn nguyên mà nhà nước khống chế khảo cổ cũng vì tiền, vì những món khai quật được phần lớn đều được chôn giấu dưới đất, bị ăn mòn, hư hại, cần phải bảo dưỡng, cần chi ra số tiền khá lớn.

Chưa nói đến những thứ khác, những món hiện tại được bảo dưỡng trong bảo tàng cố cung thì mỗi năm cũng tốn không biết bao nhiêu tiền. Dù là như vậy thì cũng có nhiều vật phẩm quý bị hư hại, tất nhiên những chuyện thế này cũng không thể để truyền ra ngoài.

Hơn nữa ngành khảo cổ càng không được coi trọng, căn bản chỉ dùng tiền mà chẳng có lợi, vì vậy có người nói cứ tạm hoãn khai quật, tiếp tục để những vật kia ở dưới đất là hơn.

Nhưng Trang Duệ thấy đó chỉ là những câu nói vô nghĩa, những vật kia ở dưới đất thêm một ngày thì sẽ càng cỏ tỷ lệ bị hư hại và bị trộm cao hơn, những người khác chỉ cần giảm bớt số tiền ăn uống linh đình thì chắc chắn sẽ có tiền bảo dưỡng cổ vật. Tất nhiên những lời đề nghị như vậy sẽ chẳng được lãnh đạo tiếp thu, cách mạng cũng cần ăn để công tác, đừng tưởng rằng ngày ngày tiệc tùng là thoải mái.

- Đúng rồi, cậu vừa nói đến "mã đạp phi yến", đó là một vật phẩm thời Hán, hơn nữa đến nay chỉ có vài kiện được đưa ra khỏi mặ đất, sao lại nói khai quật từ Tông mộ? Có phải là hàng giả không?

Nói đến cổ vật thì Trang Duệ lại là một nhà chuyên gia nửa vời, tất nhiên sẽ không xa lạ gì mã đạp phi yến.

Năm 1969 ở huyện Uy Vũ tỉnh Cam Túc có khai quật được một kiện mã đạp phi yến, là một tác phẩm nghệ thuật đúc đồng kiệt xuất thời Đông Hán, thời Đông Hán nổi tiếng về nghề đồng.

Con ngựa được đúc đang chạy tung vó, bốn vó bốc lên, đuôi ngựa vểnh lên, miệng như sắp hí, thậm chí còn có bộ dạng muốn bay lên không. Tuấn mã nhìn sang trái, móng ngựa nhẹ nhàng, bườm tung bay, thật sự là thiên mã hành không, với thủ pháp lãng mạn làm cho người ta phải tán dương.

Nhưng Trang Duệ chỉ nghe nói tác phẩm này có một kiện được khai quật, vì vậy mà cảm thấy nghi hoặc vì lời nói của Phạm Thác.

Phạm Thác lắc đầu nói:

- Không phải là hàng nhái thời sau, mã đạp phi yến kia được trải qua giám định, thật sự giống hệt như vật phẩm được sưu tầm ở Cam Túc, điều này nói rõ thời Hán cũng không chỉ chế tác một món như vậy. Thầy cũng vì sự kiện này mới đến, thầy muốn biết vật phẩm như vậy liệu có thể khai quật được trong lăng mộ thời Đường hay không...

- Đúng giờ rồi, nghỉ ngơi thôi, anh Phạm Thác, anh đừng lười biếng...

Âm thanh của Mạnh Thu Lan từ bên trên truyền xuống làm cho đám người bên dưới đi lên như ong vỡ tổ. Lúc này gần giữa trưa, ánh mặt trời quá gay gắt, lúc này phải chờ đến bốn năm giờ chiều, khi ánh mặt trời đứng khuất một chút mới có thể tiếp tục công việc.

- Nhị Mao, lại hái hai quả dưa...

Tuy không làm chút công việc gì nhưng Trang Duệ vẫn cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, hắn lấy từ trong túi ra năm mươi đồng đưa cho Nhị Mao.

- Không...Không...Trang đại ca, tôi không thể nhận tiền của anh.

Nhị Mao liên tục khoát tay, nếu tiền là do đội khảo cổ đưa thì hắn có thể nhận, nhưng Trang Duệ đưa ra thì hắn thật sự không dám.

- Cầm đi, đây là mua cho đội khảo cổ, đi nhanh về nhanh nhé...

Trang Duệ biết rõ tâm tư của Nhị Mao, vì vậy mới nhét tiền vào tay đối phương.

- À, một lát nữa sẽ quay lại.

Nhị Mao nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ, hắn chạy về phía ruộng dưa.

Đến khi Nhị Mao quay lại thì phía sau có vài cô gái, mỗi người đều gánh theo hai sọt, bọn họ đến đưa cơm. Khoảng thời gian này nhóm khảo cổ đều ở lại Lưu Gia Trang, vì bữa trưa muốn đi ăn phải mất hai giờ đi tới đi lui, vì vậy mà bọn họ sẽ không đi về mà bỏ ra chút tiền cho người trong thôn đưa cơm đến.

Trang Duệ cũng đói bụng, vì vậy mà ăn rất say sưa, ngược lại thì nhóm Anh Ninh vì ăn nhiều ngày nên ngán, cũng không ăn nhiều mà đi đến đối phó với dưa hấu mà Nhị Mao đưa đến.

Sau khi dùng cơm xong, Trang Duệ, Anh Ninh và Phạm Thác đều tụ tập lại bên cạnh giáo sư Mạnh, những nhân viên công tác bản địa và những người phụ nữ đến làm việc cũng đi tìm bóng mát để nghỉ ngơi. Ngược lại những chiến sĩ cảnh sát quân sự ăn vài miếng dưa xong thì tiếp tục làm nhiệm vụ thủ hộ.

- Thầy Mạnh, ngài có thể xác nhận đây là Tông lăng sao? Cháu thấy những món được khai quật nơi đây đều rất bình thường...

Trang Duệ vừa rồi đã nhìn qua tiêu chí của những khối sứ vỡ, tuy công nghệ tốt nhưng không giống như tế phẩm của hoàng gia, hơn nữa linh khí trong mắt hắn có thể nhìn xuống phía dưới hơn mười mét, cũng không thấy trong đất có vật phẩm gì quý.

Giáo sư Mạnh cũng không tức giận vì câu hỏi của Trang Duệ, lão suy nghĩ một lát rồi nói:

- Những lăng mộ của thời Đường đều xây dựng như vậy, giống như mộ hợp tác của Võ Tắc Thiên và Cao Tông, đều xây trong núi.

- Vị trí này của chúng ta là cuối cùng của sơn mạch, thuộc về vùng bảo địa sơn thủy ôm lấy nhau, Tông mộ chắc chắn sẽ được thiết lập chỗ này, chỉ là trải qua cả ngàn năm, qua chiến loạn, vài phen trộm mộ ra tay, cũng rất khó suy đoán được vị trí chính xác của nó.

- Sở dĩ khai quật ở chỗ này vì trước đó ở đây có một hang động của kẻ trộm mộ, hơn nữa trải qua thăm dò thì thấy thổ nhưỡng rất phù hợp, chẳng qua bây giờ hang động mà đám trộm mộ đào đã được khai quật, cũng không ra được vài món có giá trị, không nói lên được vấn đề gì, có lẽ chúng ta đã lầm phương hướng.

Giáo sư Mạnh đã sớm nghĩ về vấn đề của Trang Duệ, nhìn vào vị trí khai quật thì giống như lăng mộ, nhưng bọn họ đã dò xét phạm vi vài trăm mét, chỉ có chỗ này mới có đất ngũ hoa, những nơi khác khi thăm dò chỉ thấy tầng nham thạch bên dưới, không thể nào là nơi táng mộ.

- Tiểu Phạm, Anh Ninh, các người cầm xẻng Lạc Dương đi ra xa một chút đào hai hố sâu, chú ý khoảng cách.

Giáo sư Mạnh trầm ngâm một lúc rồi sắp xếp nhiệm vụ cho hai đệ tử, thật ra sau khi khai quật hang động của nhóm trộm mộ xong thì lão đãc có ý nghĩ như vậy, nhưng bây giờ Trang Duệ nói càng làm lão thêm quyết tâm.

Khốn nổi đối với Phạm Thác và Anh Ninh thì thật sự quá khổ sở, dùng xẻng Lạc Dương đào đất không mất quá nhiều sức lực, nhưng đào sâu đến bảy mét thì hai cánh tay cũng chẳng còn sức.

- Tôi đi với các cậu...

Trang Duệ cũng đứng lên, chủ yếu là hắn có hứng thú với xẻng Lạc Dương, muốn xem nó như thế nào.

Xẻng Lạc Dương chính là một danh từ luôn đi theo đám trộm mộ, ai phát minh ra thứ này thì thật sự có những câu chuyện không đồng nhất, một cách nói tín nhiệm hơn cả chính là do một nông dân trộm mộ tên là Lý Áp Tử ở phụ cận Hà Nam Lạc Dương phát minh ra ở đầu thế kỷ 20.

Trước tết năm 1923, Lý Áp Tử đi ngang qua nhà một người tên là Mạnh Tân, sau đó ngồi xổm xuống ven đường nghỉ ngơi, phải biết rằng ngày thường hắn sống nhờ đào trộm mộ, vì vậy thường xuyên nghĩ về trò này.

Vô tình Lý Áp Tử thấy không xa có một quán bánh bao, người bán bánh đang khoét một lỗ nhỏ trên mặt đất, công cụ của đối phương làm Lý Áp Tử cảm thấy hứng thú. Vì hắn thấy dụng cụ kia rộng hai tấc, có bộ dạng như nửa hình chữ U, mỗi khi đâm xuống đất sẽ kéo lên rất nhiều đất.

Lý Áp Tử có kinh nghiệm trộm mộ phong phú, hắn ý thức được thứ kia nhất định sẽ làm cho mình đào trộm dễ dàng hơn, vì vậy mà chiếu theo công cụ kia để tìm thợ rèn làm ra xẻng Lạc Dương, mà xẻng Lạc Dương ra đời như vậy.