Chương 231: Myanmar

- Chú Tần đi thong thả, dì Phương đi thong thả...

Trang Duệ giơ tay phải lên cố sức vung vẫy với chiếc xe Mercedes-Benz biển số Hongkong.

Khi thấy chiếc xe Mercedes-Benz đã đi xa mười mét, Trang Duệ định hạ tay xuống thì cửa sổ xe chợt mở ra, sau đó Phương Di nói một câu với Trang Duệ:

- Tiểu Trang, nếu có thời gian nhất định đến Hongkong chơi nhé? Đến lúc đó nhớ đi cùng Huyên Băng...

- Vâng, vâng, cháu nhất định sẽ đến...

Trang Duệ vừa hạ tay phải xuống một nửa thì lại nhanh chóng giơ lên như lò xo, chỉ là nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.

Chiếc Mercedes-Benz cuối cùng cũng khuất trong tầm mắt, cơ thể Trang Duệ cũng giống như trở nên co quắp, nếu không có Dương Vĩ đỡ thì sợ rằng sẽ ngã ngay xuống đất.

Hai người kia rõ ràng nào có giống như đến mua phỉ thúy, rõ ràng là điều tra thì đúng hơn, từ chuyện nhà đến chuyện chị và thậm chí là cháu gái cũng bị hỏi đến, ngay cả Tiểu Bạch Sư được nuôi bao lâu cũng không thoát khỏi hai người kia.

- Không được, nhất định phải hỏi xem Huyên Băng nói gì với dì Phương.

Trang Duệ móc điện thoại ra gọi cho Huyên Băng.

- Trang Duệ, mẹ em hỏi anh những điều gì?

- Huyên Băng, em nói cho mẹ những thứ gì?

Điện thoại vừa nối thông thì hai bên đồng loạt hỏi thăm.

- Em nói trước đi.

- Anh nói trước đi.

- Mẹ của em hỏi về nhà anh, chỉ thiếu hỏi anh đã kết hôn chưa thôi...

Trang Duệ tức giận nói.

- Ha ha, em chỉ nói chúng ta là bạn bè, cũng không nói gì khác, mẹ lại cứ như vậy, anh cũng đừng quá lưu tâm.

Tần Huyên Băng nghe Trang Duệ nói như vậy thì cũng có chút xấu hổ.

- Anh cũng không phải quá quan tâm, nhưng mẹ em lại hỏi hai ta có gì chưa...

Trang Duệ chợt nhớ đến câu hỏi của mẹ Tần Huyên Băng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, rõ ràng người mẹ sợ con gái bị hại.

- Vậy anh nói sao?

Tần Huyên Băng có chút khẩn trương.

- Còn nói thế nào nữa? Anh cũng nói chưa có gì cả, nhưng mẹ em lại cứ nghi vấn một lúc lâu...

Trang Duệ lập tức lên tiếng, nếu thật sự đã xảy ra chuyện gì thì cũng không có gì đáng tức giận cả.

- Được rồi, anh đừng nóng, chờ em quay về, nhiều lắm thì...Cùng lắm thì...

Tần Huyên Băng có vẻ nói không nên lời.

- Cùng lắm thì cái gì?

Trang Duệ cố ý hỏi.

- Không nói với anh, bên em đã là nửa đêm rồi, em đi ngủ đây...

Tần Huyên Băng cắt điện thoại, sau đó vẻ mặt đỏ hồng, trên người cũng có hơi nóng lên, giống như lớp băng bao bọc bên ngoài đã biến mất vậy.

- Lão Yêu, đã tình tứ xong, cũng đã được mẹ vợ đặt nghi vấn, chúng ta nên đi ăn cơm chưa?

Dương Vĩ đi đến nói với vẻ mặt đau khổ.

- Trời ơi, hôm qua mở nguyên thạch cả ngày cũng không mệt mỏi như lúc này...

Trang Duệ nhớ đến sự nhiệt tình của mẹ Tần Huyên Băng mà trong lòng còn sợ hãi, hai bên vẫn chỉ là bạn bè mà Phương Di chợt bắt hắn gọi là dì Phương, thậm chí khi nói chuyện còn liên tục dùng ánh mắt dò xét nhìn Trang Duệ, điều này làm cho hắn toàn thân sợ hãi, mồ hôi sau lưng cũng túa ra như tắm.

- Tiểu tử cậu được tiện nghi mà còn khoe mẽ, người khác đưa đến cho bốn chục triệu, còn tặng cho cả con gái, có cái gì mà mệt mỏi? Ca ca đây ngọc thụ lâm phong, tiêu sái lỗi lạc nhưng lại không có ai chú ý...

- Đi thôi, đi ăn cơm, chút nữa tôi sẽ nhờ Lão Tứ tìm vài cô nàng chuyên nghiệp đến hầu hạ anh...

Trang Duệ thật sự không chịu được vẻ mặt u oán của Dương Vĩ, hắn đi về hội trường nói một câu với nhân viên công tác của ngân hàng, sau đó lái xe chạy về phía khách sạn.

...

- Tổng cộng là doanh thu bao nhiêu?

Trang Duệ ngồi ở phòng khách quý của ngân hàng mà hỏi tên mập đang tính toán.

Sau khi dùng cơm trưa xong thì Dương Vĩ và Lão Tứ quay về khách sạn, Yến Tử luôn đi theo tên mập cũng bị đuổi về, Trang Duệ, Tống Quân và tên mập lại đi đến ngân hàng. Tuy đại hội đổ thạch mở năm ngày mới kết thúc, nhưng đối với những vị khách đến mua ngọc thạch thì hội chợ lần này đã kết thúc mỹ mãn.

- Nhìn bộ dạng nôn nóng của cậu kìa, chưa từng thấy nhiều tiền như vậy sao?

Tên mập giống như tính sai vài số, vì vậy mà dùng giọng không vui nói.

Trang Duệ cười hì hì nói:

- Đã từng thấy rồi, nhưng tiền kia không phải là của tôi, anh Mã, tổng cộng là bao nhiêu?

- Tính cả hai khối phỉ thúy với giá bốn chục triệu vào lúc cuối cùng, tổng cộng là ba trăm mười triệu ba trăm ngàn, ba trăm ngàn là số lẻ coi như tiền lì xì, tổng cộng là ba trăm mười triệu, chúng ta bỏ vốn sáu mươi sáu triệu sáu trăm ngàn, coi như lời được hai trăm bốn mươi ba triệu bốn trăm ngàn. Con bà nó, đúng là một vốn bốn lời.

Tên mập tính xong thì nhịn không được mà kích động, hắn há miệng nói một câu thô tục.

- Nhìn bộ dạng hai người kìa, anh Mã, anh cũng là người tài sản vài trăm triệu, bây giờ vì chút tiền này mà nôn nóng sao? Bình tĩnh, bình tĩnh đi.

Tống Quân có biểu hiện rất yên tĩnh, hắn nâng ly cà phê do ông chủ ngân hàng tự pha, uống một ngụm nhưng lại chợt phun ra.

- Hừ, cà phê sao không bỏ đường?

- Anh Tống, vừa rồi người ta hỏi anh có pha đường hay không, anh cứ nói là bình tĩnh, bình tĩnh.

Trang Duệ nhịn cười, hắn dùng lời nói vừa rồi của Tống Quân để phản ánh vấn đề.

- Hừ, tất nhiên là anh ta sẽ bình tĩnh, vì tiền còn nằm trong tài khoản của anh ta. Anh Tống, chuyển khoản đi, lợi nhuận lần này quá sướng, tôi đây móc than vài chục năm nhưng tiêu pha cũng không được nhiều tiền như vậy.

Tên mập trước nay đều vui tươi hớn hở, hôm nay hắn thật sự hưng phấn, hắn xoay người nói với Trang Duệ:

- Tháng một sang năm ở Myanmar sẽ mở hội chợ phỉ thủy Yangon, đến lúc đó anh em chúng ta cùng đi...

- Nói sau, đến lúc đó nói sau...

Trang Duệ trả lời không yên lòng, lúc này tâm tư của hắn đều đặt trên số tiền lời kia, có thể hắn sẽ có số tiền hơn trăm triệu, nếu nói hắn không kích động thì rõ ràng là vô nghĩa.

- Bộ dạng các người thế này sao có tương lai? Đi, đi chuyển khoản...

Tống Quân biết rõ tiền này nếu không rơi vào túi thì hai tên kia sẽ không yên tâm, vì những năm nay chỉ vài ba chục ngàn đã trở mặt, đừng nói đây là ba trăm triệu, nhưng trong lòng hắn cũng bùng sóng, tuyệt đối không bình thản như những gì tưởng tượng.

Dựa theo hiệp nghị trước đó, ba người được chia một trăm lẻ sáu triệu, nhưng Trang Duệ chỉ lấy chín mươi triệu, để lại mười sáu triệu trong tài khoản của Tống Quân. Vì đó là số tiền mà hắn chuẩn bị mua biệt thự, dựa theo lời của Tống Quân thì có lẽ giá sẽ là mười sáu triệu, mà vì việc này nên ngày mai hắn sẽ bay về Bành Thành.

Tính cả số tiền hơn chục triệu còn lại trong tài khoản thì Trang Duệ lúc này có hơn một trăm triệu, dựa theo cách nói của Tống Quân thì Trang Duệ bây giờ đã có tư cách đi vào vòng quan hệ của tên mập họ Mã. Tất nhiên đây chỉ là sự phân cách theo tài sản, nếu muốn vào vòng quan hệ của Tống Quân ở Bắc Kinh thì cũng không phải có tiền là được, còn nhất định phải có thân phận.

Sau khi chuyển khoản thì tên mập kéo Trang Duệ lại cười tủm tỉm nói:

- Cậu Trang, tiền đã vào tay, thế nào, sang năm có theo anh Mã sang Myanmar không? Tôi nghe nói chỗ đó toàn hàng tốt, những khối mao liêu mà chúng ta xem ở đây chỉ là hàng tồn của bên kia mà thôi...

Trang Duệ nghe vậy cũng có chút động tâm, đổ thạch là một biện pháp kiếm tiền tốt, mỗi ngày đều có nhiều người mở ra phỉ thúy, vì vậy sẽ không quá chú ý vào mình, nếu có cơ hội thì hắn sẽ ra tay. Tuy bây giờ đã lời hơn trăm triệu nhưng tiền cũng không phải gió mang đến, chỉ cần mua nhà đã mất hơn một phần mười tài sản rồi.

- Anh Mã, nếu tốt thì đi, nhưng trong nước là địa bàn của chúng ta, có gì xảy ra cũng dễ xử lý, đi đến Myanmar là xứ người, sợ rằng sẽ tiền mất tật mang...

Trang Duệ còn chưa trả lời thì Tống Quân ở bên cạnh đã dội vào một gáo nước lạnh, ở Myanmar thế lực quá phức tạp, chỉ cần có chút không cẩn thận sẽ bị người ta nhìn vào chằm chằm. Chưa nói đến những thứ khác, những thương nhân mao liêu ở Quảng Đông thường gặp rủi ro ở Myanmar.

Sau khi nghe xong lời giải thích của Tống Quân thì Trang Duệ và tên mập hít vào một hơi, không ngờ cũng khó khăn như thế.

- Khụ, khụ, muốn đi Myanmar cũng không phải không có biện pháp, đi theo anh Tống tôi sẽ đảm bảo vấn đề an toàn, nếu theo chân anh Mã thì chưa chắc...

Khi thấy Trang Duệ và tên mập bối rối thì Tống Quân ho khan hai tiếng rồi nói.

- Hì, anh Tống, nói vậy là sao? Trên mặt tôi có viết chữ tiền còn chưa đủ à? Tôi cũng không tin sang Myanmar có gì quá khó...

Tên mập bị Tống Quân làm cho không phục, hắn là kẻ từ tầng dưới cùng đi lên, cũng hiểu rõ luật giang hồ. Tuy hắn chưa từng sang Myanmar nhưng cũng biết bên đó có thể thuê lính bảo vệ.

Tống Quân nghe vậy thì có chút khinh thường:

- Muốn thuê lính sao? Hừ, đừng tưởng rằng sẽ ngon.

- Thôi thì bỏ đi, như vậy thì thôi.

Trang Duệ quyết định không đi, vì hắn cũng không hứng thú vào ngọc thạch, chỉ thích đồ cổ mà thôi.

Trang Duệ nói làm cho Tống Quân và tên mập mất hứng, nếu không có Trang Duệ đi thì bọn họ thật sự không nỡ.