Thời tiết tháng sáu ở Quảng Đông rất khô nóng, tuy hội trường đổ thạch được thiết lập ở vùng đất trống trải, hơn nữa bên trong đều dựng sập bằng tre, nhưng ánh nắng mặt trời chiếu xuống làm cho không khí có chú vặn vẹo, thật sự làm cho người ta sinh ra cảm giác khó thể hít thở.
Những chiếc quạt điện trong quầy hàng đều thổi ra hơi nóng, Dương Vĩ liều mạng dán mặt về phía quạt, hai mắt híp lại nhưng vẫn nóng bức khó chịu, vì vậy không khỏi kêu lên:
- Lão Yêu, không được, anh đây chịu hết nổi rồi, con bà nó thời tiết sắp nướng chín người ta, về khách sạn, tôi muốn về khách sạn.
- Về khách sạn?
Trang Duệ cũng thật sự động tâm, hắn đã mở nguyên thạch đến tận trưa, hơn nữa còn có tính toán với chú cháu Hứa Chấn Đông, hắn cảm thấy tinh thần rất mệt mỏi, thấy tiếp tục ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
- Đi, về khách sạn, tôi cũng có chút mệt mỏi, hôm nay chúng ta nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lại đến.
Trang Duệ mở miệng nói.
- Ngày mai còn đến sao? Lão Yêu, tôi thấy cậu nên thôi đi được rồi, tôi cũng xem như hiểu rõ, thứ này và đánh bạc không khác gì nhau, tiền đến cũng nhanh mà đi cũng không kém, đừng tưởng rằng hôm nay cậu lời hơn ba chục triệu thì tốt, biết đâu ngày mai lại vét sạch tiền của ném ra ngoài?
Nhạc Kinh trước nay quen đấu võ mồm với Dương Vĩ, bây giờ há miệng nói ra lời hữu ích.
- Nói nhảm, không đến thì sao có tiền? Nếu không có Lão Yêu, cậu có năm trăm ngàn trong túi sao? Nếu không có năm trăm ngàn kia, biết đâu sẽ sinh ra một tham quan?
Dương Vĩ căn bản không cần Trang Duệ lên tiếng, hắn trực tiếp nói theo thói quen, điều này cũng làm cho Nhạc Kinh trợn trừng mắt.
- Lão Yêu, không phải cậu còn phải gặp ông chủ Hàn kia nữa sao? Nếu cậu đi thì ông ta tìm sao được?
Lão Tứ nó ra lời này làm cho Trang Duệ chợt nghĩ đến cuộc hẹn của mình với ông chủ Hàn, nhưng đã một giờ trôi qua mà còn chưa thấy đối phương, hắn cũng không muốn ở lại đây chờ đợi.
- Mọi người nên về khách sạn, anh Dương, anh biết số điện thoại của tôi, nếu ông chủ Hàn quay lại tìm, anh có thể cho ông ấy số điện thoại của tôi.
Trang Duệ thấy Tiểu Bạch Sư nằm trên mặt đất liên tục thè lưỡi mà thật sự có chút đau lòng, Ngao vốn thích hợp khí hậu giá lạnh, đưa Tiểu Bạch Sư xuống Quảng Đông này chịu nóng đúng là làm khổ.
- Được, cậu yên tâm, tôi sẽ đưa cho anh ấy.
Dương Hạo gật đầu đồng ý, hôm nay Trang Duệ xem như nể mặt hắn, vừa rồi trước khi đi dùng cơm đã có nhiều ông chủ ngọc khí nói buổi chiều sẽ đến tiếp tục chọn mao liêu.
Trang Duệ đứng dậy gọi điện thoại cho tên mập họ Mã và Tống Quân, muốn nói cho bọn họ biết ngày mai rồi hãy tiếp tục chọn mao liêu, không ngờ hai người kia đã sớm chạy về khách sạn ngủ trưa, điều này làm hắn thật sự không biết nói gì hơn.
Sau khi trở lại khách sạn thì Trang Duệ mở máy lạnh tối đa, lúc này Tiểu Bạch Sư mới có chút tinh thần, sau khi hầu hạ nó tắm rửa thì hắn xem như buông lỏng.
Trang Duệ không khỏi cảm thấy hưng phấn, xem ra tiền đổ thạch đến khá nhanh, tổng cộng hắn có doanh thu ba mươi bốn triệu ba trăm ngàn, tuy nó chỉ là số nhỏ với người khác, nhưng lại rất chân thật với hắn.
Dựa theo những lời của Tống Quân, biệt thự ở Bành Thành chỉ cần mất mười lăm triệu mà thôi, vì vậy mà trong tay Trang Duệ còn hơn hai chục triệu. Hắn cầm số tiền này mà cảm thấy phát sầu, với chuyên ngành của hắn, tất nhiên là phải đầu tư tiền ra ngoài.
Nhưng thị trường chứng khoán bây giờ chưa ổn, đây là thứ mà Trang Duệ không dám đơn giản ***ng vào, hắn nghĩ tới nghĩ lui mà thật sự không biết nên đầu tư vào đâu cho tốt.
Trang Duệ thật sự không nghĩ ra đầu mối, hắn nằm chết dí trên giường chuẩn bị ngủ một giấc để khôi phục tinh lực, đây là mỏi mệt trên tinh thần, không thể nào dùng linh khí để loại trừ được.
- Không biết chú cháu Hứa Chấn Đông sau khi mở mao liêu sẽ như thế nào? Ha ha...
Trang Duệ nằm trên giường nghĩ đến biểu cảm của chú cháu Hứa Chấn Đông khi mở khối mao liêu kia, vì vậy mà không khỏi cười thành tiếng.
...
- Cậu Hàn, hôm nay cậu đã làm tôi tiêu pha không ít tiền, cần phải phạt một ly mới được.
Khi nhóm Trang Duệ quay về khách sạn thì Hứa Chấn Đông đang làm chủ mời rượu Hàn Hạo Duy và vài ông chủ kinh doanh châu báu có thực lực lớn.
- Hì hì, cuối cùng là giám đốc Hứa có quyết đoán, tiểu tử xem như mặc cảm, ly rượu này tôi uống.
Sự việc đã có kết quả tốt, mọi người tất nhiên sẽ vẫn giữ giao hảo với nhau, còn chuyện ngáng chân nâng giá như vừa rồi, thật sự không phải là lần đầu tiên xuất hiện trong vòng quan hệ giữa những ông chủ thế này, cũng không phải là lần cuối cùng. Mọi người đều hiểu, vì vậy sau khi Hàn Hạo Duy nói vài lời tâng bốc Hứa Chấn Đông thì ai cũng nói vài lời tốt đẹp.
Sau khi qua vài vòng rượu, Hàn Hạo Duy thừa dịp mà hỏi Hứa Chấn Đông:
- Đúng rồi, có một sự kiện tôi luôn cảm thấy khó hiểu, đó chính là chủ nhân của mao liêu có quan hệ không tệ với cháu của Hứa tiên sinh, vì vậy mà có thể liên hệ mua bán tư nhân, cần gì phải bày ra như vậy để chúng ta giằng co với nhau? Đây không phải là làm ảnh hưởng đến hòa khí của hai bên sao?
- Tiểu tử kia có quan hệ không tệ với Hứa Vĩ sao?
Hứa Chấn Đông đưa đũa ra chuẩn bị gắp một miếng thức ăn, nhưng ngay sau đó chợt rụt tay lại, lão dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Hạo Duy nói:
- Cậu Hàn, cậu nghe ai nói tiểu tử họ Trang kia có quan hệ tốt đẹp với Hứa Vĩ nhà chúng tôi?
Hứa Vĩ cũng không có mặt trên bàn tiệc, với độ tuổi và thân phận của hắn thì chưa đủ tư cách tham gia.
- Chính là cậu Trang kia nói, à không, là người bên cạnh cậu ấy nói với tôi, nói là bạn cũ của cháu giám đốc Hứa, vì vậy mà tôi không đưa giá tiếp theo. Nếu không phải chủ nhân của mao liêu lên tiếng, ông nghĩ tôi sẽ dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Hàn Hạo Duy nói lời này cũng là nửa thật nửa giả, Lão Tứ đến nói Trang Duệ có quan hệ khá tốt với Hứa Vĩ, để hắn không cần tiếp tục nâng giá. Nhưng Lão Tứ cũng nói rõ, trên tay Trang Duệ còn có một khối mao liêu cực phẩm, nếu ông chủ Hàn nể mặt thì sau này Trang Duệ sẽ có báo đáp.
Nhưng Hàn Hạo Duy cũng thật sự có tâm tư nhượng bộ, dù sao với biểu hiện của khối mao liêu kia, giá cả hơn ba chục triệu đã là quá cao. Vì vậy sau khi nghe Lão Tứ lên tiếng thì hắn lập tức bỏ qua, vừa nể mặt Trang Duệ lại vừa ném một nhân tình cho Hứa Chấn Đông.
Tất nhiên ông chủ Hàn sẽ không nói lời hứa của Trang Duệ ở trên bàn tiệc, ngay cả chuyện Trang Duệ là bạn của Hứa Vĩ thì cũng vì hiếu kỳ mà hắn mới thuận miệng hỏi mà thôi, cũng không có ý muốn hỏi lật đáy nồi.
Hàn Hạo Duy nói một câu vô tâm nhưng lại làm cho Hứa Chấn Đông cực kỳ khiếp sợ, vấn đề này người khác không biết nhưng hắn lại hiểu rõ, quan hệ giữa Hứa Vĩ và Trang Duệ tuy chưa đến mức là cừu địch sinh tử nhưng dù sao cũng không có dính dáng gì đến hai chữ "bạn bè".
Lúc này Hứa Chấn Đông thật sự không còn tâm tư dùng cơm, chỉ đang xem xét ý nghĩ của Trang Duệ.
"Chẳng lẽ tiểu tử kia muốn làm tốt quan hệ với công ty Hứa Thị?"
Hứa Chấn Đông cũng coi như vứt bỏ ngay ý nghĩ này của mình, tuy lão chưa tiếp xúc nhiều với Trang Duệ, nhưng lão cũng biết người trẻ tuổi kia có chủ kiến của mình, không phải loại thích xu nịnh. Đồng thời với thực lực kinh tế của đối phương, cũng hoàn toàn không cần dựa vào mịnh làm gì cả.
Cũng chỉ còn một đáp án đó chính là khối mao liêu kia có vấn đề, Hứa Chấn Đông nghĩ đến đây mà lông tóc toàn thân dựng ngược cả lên, dù nhiệt độ trong phòng cực kỳ ổn định nhưng lão vẫn cảm thấy mồ hôi chảy tí tách sau lưng, hầu như muốn tạo thành dòng suối nhỏ.
Phải biết rằng đổ thạch tuy nguy hiểm rất cao nhưng lợi nhuận cũng rất lớn, giống như đồ cổ vậy, những thương nhân không hợp pháp vì món lợi kếch sù mà không từ thủ đoạn, dùng trăm phương ngàn kế để thiết lập cạm bẫy, dùng những thủ pháp làm giả không tưởng để làm cho vàng thau lẫn lộn, nhiều kẻ bị lừa cho táng gia bại sản.
Trong đổ thạch thì thường có nhiều kẻ làm giả nguyên thạch, một loại là treo đầu dê bán thịt chó, dùng phương pháp cắt và ghép, cố ý bày ra biểu hiện cực tốt để lừa người.
Còn có một cách chính là mao liêu có vẻ ngoài rất tốt nhưng cắt ra lại không lý tưởng, bọn họ tìm cách khôi phục lại như ban đầu. Đổ thạch như vậy bình thường rất khó phân biệt, mánh khóe này lừa người coi như là cửu tử nhất sinh, rất khó tránh.
Còn một cách khác đó chính là tiên nữ tán hoa, bọn họ tìm một khối nguyên thạch có biểu hiện màu sắc rất tốt nhưng không có hoa văn. Vì vậy mà chọn vị trí, bọc nhựa cao su lên, lấy phấn phỉ thúy bôi bên ngoài, chôn vào đất mười ngày, khi lấy ra thì trên nguyên thạch sẽ có đường vân rất tốt.
Thử pháp vụng về nhất là vàng thau lẫn lộn, thường thì sẽ chọn một bộ vị trên nguyên thạch, cắt cửa sổ hay mở rãnh, lại bôi màu vào bên trong. Trò này chỉ có thể lừa được người mới, những người lăn lộn trong nghề vài chục năm sẽ khó thể bị lừa.
Lúc này Hứa Chấn Đông đang đoán xem Trang Duệ dùng phương pháp gì mà giấu được nhiều người như vậy, nhưng lão suy tư nửa ngày thì bỏ qua ý nghĩ vừa rồi của mình. Vì Trang Duệ không thể nào mạo hiểm trước mặt thiên hạ như vậy, hơn nữa sau này Cổ lão gia tử đến, ông ấy sẽ tuyệt đối không làm đồng lõa cho Trang Duệ.
Hứa Chấn Đông tuy dùng ý nghĩ đó để trấn an chính mình nhưng vẫn có cảm giác không ổn, vẫn thấy giống như có vấn đề.
Vất vả lắm mới tan tiệc, Hứa Chấn Đông vội vàng quay về công ty, khi ở trên xe thì gọi Hứa Vĩ và thầy Triệu đến.
Vừa vào trong phòng làm việc ở công ty, Hứa Chấn Đông đã lên tiếng với Hứa Vĩ:
- Hứa Vĩ, cậu và Trang Duệ có mâu thuẫn gì? Đặc biệt là gần đây có xung đột gì không? Mau thành thật nói ra.