Chương 187: Xung đột (2)

- Là kẻ tiểu nhân mà thôi, không có gì, chị dâu, chuyện này mọi người không cần phải xen vào.

Trang Duệ thật sự lên tiếng chửi rủa tổ tông của Hứa Vĩ một lần, nhưng vấn đề này hắn không muốn Lão Tam nhúng tay vào, dù thế nào thì Lão Tam cũng là nhân viên nhà nước, nếu có chuyện gì đó xảy ra và để cho đơn vị biết được thì thật sự không tốt.

- Người vừa nãy bị tôi cho một đấm, có lẽ năm ba tháng khó thể rời khỏi giường, Lão Yêu, cậu bình thường nên cẩn thận một chút là được.

Lão Tam thấy Trang Duệ không nhiều lời thì cũng không hỏi lại, hắn biết rõ nắm đấm của mình, một đấm vừa rồi thật sự rất mạnh, nhất định sẽ đánh gãy vài cái xương sườn, đối phương cố gắng bỏ chạy, như vậy thương thế sẽ càng nặng thêm.

Trang Duệ cũng không lo lắng người ta có thể làm gì mình, bây giờ là xã hội pháp chế, Hứa Vĩ dù sao cũng không dám thuê người giết mình, nhưng hành vi của đối phương thật sự làm hắn hận ngứa răng, quyết định khi nào thấy mặt thì sẽ cho đối phương biết tay. Tuy hắn đã đả kích tinh thần Hứa Vĩ vài lần, nhưng cũng không ngại cho đối phương cảm nhận đau khổ thể xác một lần.

- Ông...Ông chủ, tên khốn đắc tội với anh vài tháng sau sẽ phải chống nạng đi lại, nhưng không ngờ bên cạnh tên kia có người luyện võ, tôi...Tôi bị thương không nhẹ...

Một chiếc taxi phóng đi như tên bắn, Đại Bưu vừa nói vừa chảy đầy máu miệng. Lần này hắn rõ ràng là mua bán thâm hụt, hắn biết rất rõ, thương thế của mình nếu không bỏ ra nửa năm tu dưỡng, sợ rằng sẽ để lại di căn nghiêm trọng.

- Được, rất tốt, Đại Bưu, cậu cầm số tiền này đến bệnh viện, nếu có chuyện tôi sẽ điện thoại cho cậu.

Hứa Vĩ lấy trong cặp ra ba xấp tiền đưa cho Đại Bưu, trong lòng cực kỳ sảng khoái, vừa nghĩ đến bộ dạng Trang Duệ phải chống nạng đi lại thì hắn đã bật cười. Còn Đại Bưu thì chỉ cần không chết là được, chút thương thế cũng không là vấn đề, ba chục ngàn cũng đủ để đuổi đối phương đi rồi.

- Con bà nó, khí trời tháng sáu sao lại trở nên lạnh như vậy? Tên khốn họ Trang kia sẽ không biết chuyện mình làm ra đấy chứ? Chắc chắn sẽ không, vì mình cũng không lộ diện...

Xe đến Nghiễm Châu, Hứa Vĩ để taxi đưa Đại Bưu đến bệnh viện, hắn xuống xe và tiếp tục bắt taxi, khi lên xe một lần nữa thì cảm thấy lạnh run cả người, vì vậy vội vàng đưa địa chỉ khách sạn cho tài xế. Hắn cảm thấy chuyện mình làm lần này rất kín kẽ, chỉ cần Đại Bưu không có ở bên cạnh mình, Trang Duệ dù thấy mình cũng không có chứng cứ, không thể nói mình tìm người đối phó.

Lúc này Trang Duệ cũng không có thời gian đi đối phó với Hứa Vĩ, bọn họ đang tiếp nhận kiểm tra ở khách sạn, tuy động tĩnh vừa rồi là không lớn nhưng vẫn kinh động đám cảnh sát ở sân bay. Khốn nổi lúc này một bên đã bỏ chạy, cũng không có người báo án, mà nhìn vào camera quản chế thì sai lầm không phải là của nhóm Trang Duệ, vì vậy mà chỉ có thể lấy khẩu cung, cũng không giải quyết được gì.

Sau khi trải qua những sự kiện trì hoãn như vậy thì máy bay của Lão Nhị cuối cùng cũng đến, vài người gặp mặt tất nhiên là sẽ nói đùa vui vẻ một phen. Trang Duệ cũng không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, hắn nhanh chóng đưa Lão Nhị và Lão Tam về Bình Châu.

Dương Vĩ và Lão Tứ đã sớm chờ nóng lòng ở khách sạn, khi thấy Trang Duệ đưa người về thì cũng nhanh chóng xách xe đưa Lão Tam và Lão Nhị đi đón gió tẩy trần. Dương Vĩ và Nhạc Kinh vừa gặp mặt là bắt đầu lên tiếng, nhưng người bên cạnh nghe thấy như vậy thì cảm thấy có chút ôn tình.

Sau khi cơm nước xong thì mọi người tìm một quán karaoke để ca hát ầm ĩ đến hơn nửa đêm mới quay về khách sạn, trong khoảng thời gian đó tên mập hj Mã và Tống Quân đều có tìm Trang Duệ để đi xem Mao liêu, nhưng bị hắn thoái thác. Nhạc Kinh và Lão Tam lần này chỉ có thời gian hai ngày, lần sau không biết có cơ hội tụ họp nữa hay không, vì vậy mà Trang Duệ rất quý trọng lần họp mặt này.

...

Một đêm trôi qua.

Sáng sớm hôm sau, Trang Duệ không biết hôm qua vì sử dụng nhiều linh khí hay uống quá nhiều rượu mà sinh ra cảm giác cực kỳ mệt mỏi, hắn bị tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục đánh thức, khi cầm lên xem xét thì bên trên có hai mươi cuộc gọi nhỡ, ngoài những người ở Bình Châu thì có bốn năm cuộc điện thoại của anh rể Triệu Quốc Đống.

Trang Duệ đi rửa mặt, sau đó cầm lấy điện thoại xem xét, lại gọi về cho Triệu Quốc Đống.

- Này, Tiểu Duệ, hôm qua tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng không ai nhấc máy, vì vậy mà chị của cậu có chút lo lắng.

Điện thoại vừa nối thông thì âm thanh của Triệu Quốc Đống từ trong điện thoại truyền ra.

- Anh rể, em không sao, hôm qua gặp lại bạn cũ, mọi người ăn cơm và đi hát có chút ồn ào, vì vậy cũng không nghe thấy tiếng chuông điện thoại, anh tìm em có chuyện gì không?

Trang Duệ dùng một tay cầm điện thoại, một tay ấn lên huyệt thái dương, xem ra sau này nên uống ít rượu một chút, tuy linh khí có thể chũa lành bệnh nhưng lại không có tác dụng với rượu.

- Là thế này, Tiểu Duệ, bây giờ xưởng sửa chữa xe hơi phát triển rất tốt, nhưng bây giờ nhà xưởng hơi nhỏ, nhân thủ không đủ, chỉ có thể sửa những chiếc xe tải, những chiếc xe gia đình có giá trị tương đối cao lại khá ít, anh cảm thấy chúng ta nên đón đầu lượng khách hàng này.

- Tôi và chị cậu đã thương lượng với nhau, sẽ thuê cả kho hàng ở bên cạnh, bây giờ một xưởng dùng để sữa xe tải, một xưởng dùng để sửa chữa xe gia đình, mặt khác còn có một cửa hàng tân trang xe. Tháng trước anh đến Nam Kinh và phát hiện tân trang và độ xe phát triển khá tốt, lợi nhuận cực cao.

Triệu Quốc Đống sau khi trở thành công chủ xưởng sửa chữa ô tô thì cách nói chuyện cũng khác hẳn, sắc bén hẳn ra, hắn phân tích thị trường cho Trang Duệ, nói có trình tự và rất rõ ràng.

Nhưng lúc này Trang Duệ cũng thật sự không có tâm tư nghe cho kỹ, hắn chỉ có thể nhẫn nại chờ anh rể nói xong, sau đó hắn mở miệng nói:

- Anh rể, có phải không đủ tiền để dùng không? Muốn mở rộng cần bao nhiêu? Em gửi cho anh thêm một triệu, nhưng những chuyện như vậy thì sau này anh chỉ cần quyết định là được, cũng không cần hỏi em, vì em cũng không hiểu gì cả, hỏi em cũng toi công mà thôi.

Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Triệu Quốc Đống vội vàng nói:

- Tiểu Duệ, đủ tiền, tháng trước lợi nhuận là bốn trăm ngàn, mà tiền thuê kho hàng và cải tạo lại để sử dụng cũng không đáng bao nhiêu. Tôi có cùng ý nghĩ với chị cậu, bây giờ cậu đã từ chức ở Trung Hải, về nhà cùng tôi làm sửa chữa ô tô là được. Trước nay cậu lăn lộn bên ngoài, có kiến thức rộng, cậu đến làm ông chủ thì sẽ mạnh hơn tôi nhiều.

Nói đi nói lại thì rõ ràng là anh rể và chị gái sợ mình không có công tác nên mới muốn mở rộng kinh doanh để cho Trang Duệ quay về cùng làm ăn, mà xem ra ý kiến này nhất định là của chị hắn, vi vậy mà Trang Duệ cũng không biết nói gì hơn, cũng cảm nhận được tình cảm ấm áp của chị em trong nhà, vì thế trong lòng không khỏi có chút thoải mái.

- Anh rể, việc này cũng đừng nhắc lại nữa, bây giờ em không còn công tác ở Trung Hải nhưng thật sự còn bận rộn hơn cả trước đó, lúc này em đang ở Quảng Đông, giữa tháng còn phải cùng Đại Xuyên đi Sơn Tây, em thật sự không thể nào quan tâm đến chuyện kinh doanh ở nhà được.

- Còn chuyện nhà xưởng, tất cả nên do anh nắm bắt, anh không nên ngại dùng tiền, bây giờ nhanh tay đầu tư đi trước người khác một bước là cực tốt, đợi đến khi người ta mua càng nhiều xe thì nhà xưởng sẽ kinh doanh càng lúc càng lớn, anh cứ yên tâm mà quản lý.

Trang Duệ vừa nói xong thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hắn vội vàng nói vào trong điện thoại:

- Anh rể, không nhiều lời với anh nữa, hôm nay em rất bận, em cúp máy trước.

Triệu Quốc Đống nghe thấy trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút thì không khỏi có chút bất đắc dĩ, cậu em vợ bây giờ càng ngày càng nhìn không rõ, nhưng lời vợ nhắn nhủ không được hắn hoàn thành, hắn phải suy nghĩ xem nên về giải thích với vợ thế nào cho phải.

Lúc này Trang Duệ cũng thật sự không quan tâm Triệu Quốc Đống suy nghĩ thế nào, hắn mở cửa phòng, có bảy người chui vào, điều này làm cho Tiểu Bạch Sư từ bên mé giường phóng ra, nếu không phải Trang Duệ đã hét lên, chỉ sợ Lão Nhị và Lão Tam đã bị nó cho biết tay.

- Này các vị đại ca, lúc này mới là mấy giờ? Mọi người làm gì vậy?

Trang Duệ nhìn một phòng đầy người rồi bất đắc dĩ nói.

- Nói nhảm, tất nhiên là đi đổ thạch, hôm nay không phải khai mạc hội chợ đổ thạch sao?

Lão Nhị lớn tiếng nói, mà mọi người trong phòng cũng liên tục gật đầu.