Chương 184: Đạt được ước nguyện

- Lớp da bên ngoài có màu đen, lại có hơi vàng, biểu hiện giống hệt như được lấy ra từ hầm khoáng Myanmar. Nhưng Trang tiên sinh, những mao liêu thế này thường chỉ có thể lấy ra phỉ thúy tạp sắc, tuy cũng có phỉ thúy đỏ cực phẩm nhưng...

Thầy Bành ngồi chồm hổm xuống nhìn một lúc, sau đó đứng lên giải thích, chẳng qua chỉ nói một nửa, rõ ràng không xem trọng khối mao liêu kia.

Dù thứ này một ngàn một kg cũng không tính là đắt nhưng vì quá nặng nên giá cả sẽ cao, nếu sơ lược là năm mươi kg thì cũng mất năm chục ngàn.

- Tảng đá này là mao liêu sao? Cũng là loại có thể có phỉ thúy à?

Trang Duệ nói làm cho đám người trong đây đều nghẹn ngào, thế gian này không có dụng cụ để nhìn thấy mao liêu, càng không có ai dám đánh cược là trong mao liêu kia có phỉ thúy hay không, sở dĩ nói là đổ thạch cũng vì nguyên nhân như vậy.

- Thật sự là mao liêu lấy từ Myanmar, nhưng có thể lấy ra phỉ thúy hay không thì khó nói.

Thầy Bành dùng lời thật lòng nói.

- Tiểu huynh đệ, tôi cũng không lừa cậu, tôi đã kinh doanh mao liêu được hơn hai mươi năm, danh dự cũng là tiếng lành đồn xa.

Ông chủ Tại vội vàng nói, nếu không phải vì khối mao liêu kia có giá hơn trăm ngàn, hắn sẽ không thèm nói nhảm với Trang Duệ.

- Nhưng tôi dù sao cũng sinh ra cảm giác bỏ tiền ra mua một tảng đá vứt đi, tâm ý này thật sự làm người ta bức bối. Thế này đi, ông chủ Tại, khối mao liêu kia sáu ngàn một kg thì tôi cũng không trả giá, nhưng khối mao liêu này chỉ có thể là vật kèm theo, vì vậy năm trăm một kg, sau này mở ra xem như luyện tập.

Trang Duệ có biểu hiện rất bình tĩnh, giống như cò kè trả giá bình thường, căn bản không có chút dao động.

- Được rồi, hôm nay coi như tôi thiệt thòi bán phá giá.

Ông chủ Tại cắn răng đồng ý cái giá của Trang Duệ, khối mao liêu kèm theo kia nặng hơn một trăm mười kg, lão đã giữ lại hơn bảy năm, ít nhất đã từng có sáu chục vị khách xem qua, bọn họ đều bỏ đi mà không có hứng thú. Hắn cũng có ý muốn mở đá ra xem, nhưng rủi ro sẽ do hắn gánh chịu, hơn nữa đó lại là điều kiêng kỵ của thương nhân mao liêu, vì thế mới để lại đến tận ngày hôm nay. Bây giờ xem như bán ra ngoài với giá rẻ, coi như hắn đã xử lý xong một vấn đề.

- Khối mao liêu kia nặng một trăm mười cân, mao liêu toàn đổ kia hai mươi sáu cân, giá tổng cộng là một trăm năm mươi sáu ngàn, tính giá mười lăm ngàn, tiểu huynh đệ, thế nào?

Ông chủ Tại tính toán giá cả, tuy có lời không nhiều những vẫn bớt cho khách phần số lẻ, coi như làm ăn danh dự.

- Rất tốt, anh Tống, anh đưa trước hay tôi?

Trang Duệ khẽ gật đầu, sau đó móc thẻ ngân hàng rồi nghiêng đầu hỏi Tống Quân một câu.

- Tiểu tử thúi cậu đúng là, vội vàng đưa tiền cho người ta, cậu đưa trước đi...

Tống Quân tức giận trừng mắt nhìn Trang Duệ, hắn thấy hai khối mao liêu của Trang Duệ đều không có giá trị, thuần túy chỉ là hai cục đá mà thôi.

- Hì hì, anh Tống, anh không biết đấy thôi, tiểu tử Đại Xuyên kia sau khi mở đá được hơn hai chục triệu thì cả ngày đều nói này nói nọ với tôi, vì vậy tôi cũng muốn mở ra một viên đá có phỉ thúy như vậy để đối phó lại.

Trang Duệ cười ngây ngô đi đến bên cạnh bàn, sau đó quét thẻ trả tiền, lại nhập vào mật mã, coi như giao dịch hoàn thành, hai khối mao liêu bên dưới coi như thuộc quyền sở hữu của Trang Duệ.

Giao dịch quét thẻ sẽ thuận tiện hơn so với trả bằng tiền mặt, ít nhất thì với số tiền hơn hai triệu của Tống Quân, nếu phải kiểm đếm thì phải mất hơi vài tiếng. Trang Duệ đợi Tống Quân quét thẻ, hắn lấy điện thoại ra gọi cho Chu Thụy, nói cho hắn biết số nhà của cửa hàng này, để đối phương lái xe Grand Cherokee qua.

- Thế nào? Cậu định đặt hai khối mao liêu này lên xe mang về à?

Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, tôi cũng không có chỗ đặt, đặt lên xe thì hay hơn, hệ thống bảo vệ của khách sạn là không tồi, đồng thời chúng lại quá lớn, cũng không ai đi trộm.

Trang Duệ dùng giọng đương nhiên trả lời.

Tống Quân nghe được lời của Trang Duệ thì dở khóc dở cười nói:

- Cậu có biết trên đời này còn có dịch vụ vận chuyển không? Tiểu tử cậu không bỏ ra vài đồng thuê vận chuyển được à?

Trang Duệ cũng thật sự không ngờ mao liêu có thể vận chuyển, hắn cho rằng những thứ này rất quý giá, người mua sẽ thuê xe kéo về, không ngờ lại dùng dịch vụ vận chuyển.

Bình Châu đặc biệt có những công ty chuyên làm ăn với thương nhân mao liêu, đặc biệt là những mao liêu đắt tiền xa hoa thì bọn họ cũng dám tiếp nhận. Nhưng phí vận chuyển là khá cao, tất nhiên nếu mất mao liêu thì bọn họ sẽ phải bồi thường theo giá cả của khách hàng đã mua.

- Thôi khỏi, dù sao tôi cũng phải lái xe quay về, hai khối mao liêu này cũng không tính là quá lớn, sẽ tự chở về, sợ rằng hai ngày tới tôi vui vẻ thì sẽ mở đá ra xem thế nào.

Trang Duệ suy nghĩ một chút và cuối cùng quyết định để mình tự đưa mao liêu về, vì hắn thật sự lo lắng với công ty vận chuyển mao liêu kia, thứ hai là hắn muốn mở một lớp đá của mao liêu toàn đổ mình vừa mua.

- Tùy cậu thôi...

Tống Quân cũng không xem hai khối mao liêu hơn một trăm ngàn kia ra gì.

- Các vị dùng chút dưa hấu, hôm nay thời tiết hơi nóng...

Sau khi bán xong vài món mao liêu, ông chủ Tại gọi điện thoại cho vợ mình đưa dưa hấu đến, lúc này thời tiết Quảng Đông hơn ba mươi độ, dù đã mở máy lạnh cũng cảm thấy toàn thân đầy mồ hôi, ăn dưa hấu thì thật sự cảm thấy mát mẻ hơn nhiều.

Ăn dưa hấu xong thì ông chủ Tại lại gọi đi một cuộc điện thoại, lần này là gọi công ty hậu cần của mình đến xử lsy công tác vận chuyển, vì tính đặc thù của công việc nên những công ty vận chuyển kia đều đến thu hàng cả ngày lẫn đêm, rất thuận tiện và linh hoạt cho người mua và kẻ bán mao liêu.

- Ông chủ Tại, mở cửa đi, xe của tôi đến rồi.

Sau khi mọi người dùng xe đẩy đưa những khối mao liêu đã được mua ra sân thì có tiếng xe hơi dừng lại ngoài cửa, sau đó điện thoại của Trang Duệ chợt vang lên.

- Được rồi.

Ông chủ Tại đầu tiên là khóa chặt cửa kho hàng mao liêu, sau đó đi đến nhìn qua mắt mèo, lúc này mới mở cửa lớn nhà mình ra.

Cửa chính vừa mở ra thì một bóng trắng chạy qua bên cạnh ông chủ Tại, điều này làm hắn bị dọa thiếu chút nữa ngã sấp xuống, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy một con Ngao Tây Tạng như nghé con đang phóng về phía Trang Duệ.

- Điều này...Đại Hoàng, Nhị Hoàng, lên.

Ông chủ Tại thấy tình huống như vậy thì nhanh chóng lên tiếng ra lệnh hai con chó nhà mình phóng lên trợ giúp Trang Duệ, nhưng lúc này hắn chợt phát hiện hai con chó săn Côn Minh nhà mình vốn rất dũng mãnh nhưng lúc này lại cúp đuôi nằm tránh nơi chân tường, khi hắn đưa mắt nhìn thì thấy con Ngao kia đang thân mật liếm mặt Trang Duệ.

- Làm giật cả mình, con bà nó, hai con súc sinh kia bình thường ăn không ít thịt, vào thời điểm mấu chốt lại nhát cáy, đúng là không ra gì.

Ông chủ Tại vỗ ngực, hắn lúc này biết con Ngao kia là của Trang Duệ, vì vậy khi nhìn hai con chó săn của mình thì không khỏi sinh ra bực bội, cũng là chó nhưng sao lại kém xa nhau như vậy?

- Ha ha, ông chủ Tại, con Ngao này tôi nhìn mà phát thèm, biết không? Tiểu tử kia được người ta trả giá bốn chục triệu nhưng không bán.

Tống Quân nhìn Tiểu Bạch Sư, hắn cũng giật mình, lúc này mới vài tháng không gặp nhưng hình thể của nó đã như chó Ngao trưởng thành, thật sự không khác bao nhiêu.

- Bốn chục triệu sao? Trời ạ...

Ông chủ Tại, người đàn ông râu rậm và thầy Bành nghe được câu nói như vậy của Tống Quân thì ánh mắt nhìn về phía Trang Duệ và Tiểu Bạch Sư chợt ngưng trọng hơn rất nhiều, trong lòng càng đánh giá cao Trang Duệ.

- Anh Chuu, giúp tôi đưa hai khối mao liêu này lên xe.

Trang Duệ lên tiếng với Chu Thụy, sau đó hai người cố sức nâng hai khối mao liêu ra ngoài cửa.

- Sao? Không đặt ở thùng xe phía sau à?

Chu Thụy thấy Trang Duệ không mở thùng xe thì đành phải kéo cửa dùng giọng kỳ quái hỏi.

- Đặt trong xe đi, vì nó cũng không nhẹ.

Trang Duệ tìm một cái cớ để lên tiếng, hắn chui vào trong xe, đầu tiên là xếp ghế lại, sau đó nhét khối mao liêu xuống dưới ghế, lại kéo ghế về chỗ cũ. Vì có những chiếc ghế che chắn, mọi người cũng không thấy có một khối đá ở bên dưới.

- Tiểu tử chết tiệt kia quan tâm đến một viên đá vứt đi như vậy sao?

Tống Quân thấy như vậy cũng thật sự lắc đầu.

- Tảng đá vứt đi sao? Nếu nói bên trong có phỉ thúy đỏ, sợ rằng sẽ không còn ai có ý nghĩ như vậy.

Trang Duệ cũng không trả lời, hắn đi một vòng nhìn chiếc Grand Cherokee, sau đó mới yên lòng. Trừ khi có người trộm cả chiếc xe, nếu không thì người đi bên ngoài sẽ không biết bên trên chiếc xe có cất giữ mao liêu.

Sau khi đặt khối mao liêu có phỉ thúy đỏ lên xe, Trang Duệ lại đưa khối mao liêu hơn hai mươi kg ra đặt sau thùng xe, hắn sẽ chờ khi nào có cơ hội sẽ mở khối mao liêu này ra.

Vài người đợi một lúc trong sân, sau đó công ty hậu cần mà ông chủ Tại vừa rồi đã gọi điện thoại cũng đến, bọn họ niêm phong và đưa những khối mao liêu của Tống Quân lên xe, sau khi làm xong các thủ tục thì nhanh chóng lên xe bỏ đi.

- Tiểu Lâm Tử, lần sau tìm ông chủ nào có sảng khoái hơn một chút, vị này buôn bán quá đắt đỏ...

Sau khi đi ra ngoài đường Ngọc Khí thì Tống Quân lấy ra một xấp tiền hơn mười tờ đưa cho lái buôn Tiểu Lâm Tử.

Tiểu Lâm Tử nhận tiền và luôn miệng nói:

- Nhất định rồi, lần sau nhất định sẽ cho ông chủ Tống thỏa mãn, ngày mai sau khi sắp xếp tốt sẽ điện thoại báo cho anh ngay.

- Thôi khỏi, để lần nào ông chủ Trang muốn một mình xem hàng thì tôi mới thu tiền.

Trang Duệ thấy động tác của Tống Quân thì cũng lấy ra một ngàn đồng đưa cho Tiểu Lâm Tử, nhưng lại bị đối phương đẩy về, sau đó tiện tay đưa danh thiếp cho Trang Duệ, bên trên có số điện thoại liên lạc.

- Anh Tống, mao liêu trong nhà ông chủ Tại cũn không nhiều, bọn họ có phải đã chọn ra những mao liêu tốt để tham gia hội chợ ngày mai rồi không?

Nửa giờ sau Tống Quân đã về phóng tắm giặt, sau đó hắn và Trang Duệ ngồi trong quán cà phê của khách sạn, nguyên nhân chính là Tống Quân muốn nói vài lời với Trang Duệ, hắn cũng không muốn Trang Duệ vì muốn mua biệt thự mà vùi đầu vào đổ thạch.

- Ông chủ Tại kia có nhiều thứ tốt, ông ta còn có hai kho hàng như vậy ở những nơi khác, có thể coi là một người "nhà giàu", chắc chắn cũng không được hoan nghênh ở Myanmar.

Tống Quân khẽ cười dùng giọng không cho là đúng nói.

- Cái này có liên quan gì đến Myanmar?

Trang Duệ kỳ quái hỏi.

- Nói nhảm, tất nhiên là có liên quan đến Myanmar, vì Myanmar có quy tắc tương đối nghiêm khắc với nguyên thạch phỉ thúy, yêu cầu phải được tiêu thụ thông qua con đường hội chợ đổ thạch. Trước tiên là những nguyên thạch tốt nhất sẽ được đấu giá trước ở Myanmar, cũng bị nhiều người Trung Quốc mua về.

- Những vị "nhà giàu" tham gia mua bán mao liêu đều có con đường bí ẩn của mình, có thể vượt qua hải quan, vì những nguyên thạch tốt sẽ không được tham gia hội chợ Yangon(thủ đô Myanmar), cho nên bọn họ sẽ cố gắng vận chuyển về nước và không đưa vào tham gia hội chợ đổ thạch. Dựa theo quy định của Myanmar, bọn họ rõ ràng là buôn lậu, chỉ sợ ông chủ Tại là một người như vậy.

- Thật ra giá cả phỉ thúy ở trong nước đều bị đám thương nhân mao liêu ở Bình Châu này xào nấu lên, chúng ta cũng xem như là vào nghề quá chậm...

Sau khi nghe xong lời nói của Tống Quân, Trang Duệ xem như chính thức hiểu rõ tình huống chân thật của đổ thạch ở Bình Châu, xem ra còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của hắn.

Thập niên trước ngọc thạch ở Myanmar cũng không đáng giá bao tiền, vì nghề ngọc thạch chỉ phát triển mạnh ở Trung Quốc. Sau này thương nhân phát hiện ra ngọc thạch của Myanmar, vì vậy lén vận chuyển về nước hét giá cao.

Nhưng vài năm trước những thương nhân Trung Quốc lũng đoạn thị trường Bình Châu đã xuất hiện tình huống phân phối lợi ích không đồng đều, có người nói ra sự việc, vì vậy mà chính quyền Myanmar mới bắt đầu điều tra thật chặt.

Sau này Myanmar ra quy định đổ thạch chỉ có thể thông qua giao dịch ở Yangon mới được đưa ra ngoài, vì vậy bây giờ đám người bán mao liêu cũng không quá rêu rao như xưa, nhưng bọn họ vẫn còn có con đường vận chuyển hàng của mình, đặc biệt là những kẻ buôn lậu nguyên thạch đều ở Bình Châu, bọn họ thông qua mối quan hệ với các công ty bên phía Myanmar đẻ trực tiếp vận chuyển nguyên thạch về nước.

Tuy nguyên thạch buôn lậu cực kỳ rủi ro nhưng nếu vận chuyển thành công thì cơ bản là lợi nhuận lớn.

- Đúng rồi, cậu Trang, nghe tôi nhắc một câu, đổ thạch trước nay là tốt khoe xấu che, cậu đã từng nghe nhiều người đánh cuộc thắng tiền phất lên nhanh nhóng, nhưng cũng có không ít người táng gia bại sản.

Hai người nói chuyện được một lúc, Tống Quân chợt nhớ đến mục đích mình hẹn Trang Duệ ra đây, vì thế mà tận tình mở miệng khuyên nhủ.