Chương 16: Ngẫu nhiên gặp mặt

Vài ngày kế tiếp Trang Duệ lại vài lần đi đến chợ đồ cổ, mục đích tất nhiên là thử vận may, xem có thể tìm được những vật có linh khí để hấp thu hay không. Nhưng bây giờ đến gần tết, lại gặp một trận tuyết lớn, rất nhiều cửa hàng đồ cổ đóng cửa không kinh doanh, chuẩn bị chờ sang năm mới buôn bán trở lại, thậm chí ngay cả những người bày hàng ra lề đường cũng không thấy bóng dáng.

Trang Duệ có đi vào một vài cửa hàng, chủ quán cũng rất nhiệt tình giới thiệu đó là bút tích của Trương Húc, nhưng hắn thật sự dở khóc dở cười chính là không cần dùng linh khí cũng biết đó thật ra đều là hàng giả. Nếu là thật thì chủ quán này không phải đã sớm đến Vân Long Sơn mua biệt thự rồi sao? Cần gì phải lạnh lẽo buôn bán ở chỗ này? Chẳng lẽ bộ dạng của mình thật sự rất ngây ngốc, rất dễ lừa?

Trong lúc bực bội thì Trang Duệ dứt khoát không tiếp tục đi tìm đồ cổ, hắn chạy đến tiệm sách Tân Hoa mua thật nhiều sách nói về giám định và thưởng thức đồ cổ, mỗi ngày nếu không đọc sách thì cũng ở trong nhà làm quen với linh khí của mình.

Sau vài ngày tiếp tục thí nghiệm thì Trang Duệ chợt phát hiện linh khí trong mắt có thể phóng xa được hai mét, cũng có thể xuyên thấu được một centimet thủy tinh và gỗ nhưng thật sự không có phản ứng với thủy tinh và các loại vật rắn khác như đá. Nhưng Trang Duệ tin tưởng, khi linh khí gia tăng thì những vật phẩm mình có thể nhìn thấu sẽ tăng lên.

Vài ngày trước Lưu Xuyên mỗi ngày đều đến quấy rầy Trang Duệ, nhưng gần đây hình như trong nhà giới thiệu đối tượng cho Lưu Xuyên, vì thế mà năm sáu ngày mới đến một lần, có lẽ bây giờ nhà người ta cũng đang bận rộn mua hàng tết, Trang Duệ càng cảm thấy thanh nhàn.

- Tiểu Duệ, cũng đừng buồn bực cả trong nhà cả ngày như vậy, ra ngoài đi dạo đi. Đúng rồi, con đi siêu thị mua vài câu đối và chữ Phúc về đây, ngày mai cũng là giao thừa rồi, cũng nên mua về dán lên nhà.

Mẹ Trang Duệ đi vào phòng mà thầm thở dài, tuy con trai rất trầm ổn, cũng không bao giờ đi quán bar hay sàn nhảy, trước kia về nhà thường rất sáng láng, mỗi ngày đều ra ngoài tìm bạn học chơi đùa. Nhưng bây giờ sau khi bị thương quay về thì càng trở nên trầm mặc, mỗi ngày chỉ biết buồn bực ở trong nhà đọc sách, điều này không khỏi làm cho bà cảm thấy sầu lo.

- Vâng, mẹ, con sẽ đi ngay, à, hay là chúng ta dùng câu đối của ông nội?

Trang Duệ mỉm cười nói đùa, hắn đã sớm nói giá trị của hai câu đối kia cho mẹ mình, nhưng bà cũng không nói gì, chỉ là bảo hắn chú ý bảo quản mà thôi. Bà cảm thấy giá trị thực tế của hai câu đối kia thật sự không bằng phần hoài niệm về bố và chồng của mình.

Trang Duệ mặc áo khoác ngoài, đội mũ, vừa ra khỏi cửa thì thấy chị Trang Mẫn đưa con về nhà mẹ. Khỏi cần nói, sau khi biết cậu sẽ đến siêu thị, tiểu nha đầu kia dùng sức chui vào trong lòng cậu, Trang Duệ rất bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm cháu đi ra.

Sau khi nhiều siêu thị được xây dựng ở thành phố Bành Thành thì rất nhiều chợ kiểu truyền thống dần bị ép phải thay đổi, nhưng như vậy dân chúng cũng thuận tiện hơn, chưa nói đến vấn đề giá rẻ thì hầu như là khu dân cư chỉ cần mở cửa ra là có siêu thị, cách nhà của Trang Duệ không xa cũng có một siêu thị, hơn nữa quy mô là khá lớn. Đây là chi nhánh của một chuỗi siêu thị Thâm Quyến mở ra ở Bành Thành, làm ăn không tệ, lúc này tuyết rơi nặng hạt nhưng bên ngoài thật sự chật ních người là người.

Trang Duệ ôm cháu chậm rãi theo đám người đi vào trong siêu thị, trong hoàn cảnh ầm ĩ này hắn cảm thấy trong lòng rất yên lặng, hơn nữa còn sinh ra cảm giác ấm áp, có lẽ đây chính là cuộc sống, khá bình lặng.

- Cậu, cậu ơi, cháu thấy cậu Lưu Manh...

Cô bé ghé vào bên đầu vai của Trang Duệ, hai bàn tay nhỏ liên tục vung vẫy, trong miệng còn liên tục hô lên:

- Cậu Lưu Manh, cậu Lưu Manh...

Những tiếng hô của cô bé thật sự làm mọi người phải đưa mắt nhìn.

- Này, chỉ trong nhà cháu mới gọi là cậu Lưu Manh, bên ngoài cũng đừng gọi như vậy...

Trang Duệ thầm đổ mồ hôi hột, hắn nhìn theo tay cháu gái thấy một ánh mắt có thể giết người đang nhìn về phía bên này.

- Lưu Manh, tiểu tử cậu sao lại chạy đến đây? Vài ngày qua không phải đang lo cho chuyện tương thân sao? Thế nào? Đang mua quà tết cho bố mẹ vợ à?

Trang Duệ ôm cháu gái chen chúc đi về phía Lưu Xuyên, nhưng không chú ý Lưu Xuyên đang cố gắng nháy nháy mắt ra hiệu với mình.

Trang Duệ đi đến bên cạnh Lưu Xuyên mới phát hiện còn có hai người phụ nữ trẻ tuổi khác, điều làm cho Trang Duệ cảm thấy xấu hổ chính là cô bé thấy người quen thì cao hứng hô hào:

- Chào cậu Lưu Manh.

Không cần hỏi thì cũng biết trên làm sao thì dưới theo vậy, hai cô gái kia chắc chắn nghĩ rằng đó là Trang Duệ dạy bảo đứa bé nói như thế.

- Khụ khụ, Lôi Lôi, anh đã nói Trang Duệ sẽ chẳng thể biết em, để anh giới thiệu, đay là tiểu công chúa của chúng ta, là con của Trang Duệ.

Lưu Xuyên nói với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn giả vờ như không nghe thấy những lời của cô bé, hắn lên tiêng giới thiệu cho cô gái ở bên cạnh, cũng không quên làm tổn hại hình tượng của Trang Duệ.

- Chào cô, cũng đừng nghe Lưu Xuyên nói lung tung, đây là con gái của chị gái tôi...

Trang Duệ cười cắt ngang lời Lưu Xuyên, hắn nhìn về phía cô gái tên là Lôi Lôi, trong lòng không khỏi thầm khen một tiếng.

Dù tướng mạo của người phụ nữ kia chỉ là bình thường ngũ quan đoan chính, vẻ mặt sáng ngời, cao một mét bảy, đứng ở bên cạnh một Lưu Xuyên cao lớn vẫn không tỏ ra thua kém. Tuy bây giờ là mùa đông và ăn mặc tương đối nhiều nhưng có thể thấy rõ dáng người đáng kiêu ngạo của nàng, chắc chắn bình thường rất chú trọng vận động.

Khi nghe Lưu Xuyên nói như vậy thì Trang Duệ cảm thấy có lẽ mình quen biết cô gái Lôi Lôi kia, nhưng trong đầu hắn thật sự không có ấn tượng gi với nàng.

- Lôi Lôi? Là Lôi Lôi sao? Cô không phải là cô gái đeo kính đấy chứ?

Trang Duệ chợt nhớ đến tên của một cô bạn học thời cấp hai, vì vậy mà không khỏi giật mình hô lên.

Co gái đeo kinh mà Trang Duệ nhắc đến chính là bạn học của bọn họ thời cấp hai, khi đó cô gái này buộc tóc đuôi ngựa, mang theo cặp kính cận thị dày đặc, là một người không mấy thu hút, sau này không biết vì nguyên nhân gì mà chuyển trường đi, vì thế nên ấn tượng cũng không sâu. Trang Duệ là người có trí nhớ khá tốt, sau khi nghe tên cũng loáng thoáng nhớ ra, nhưng hắn thật sự không thể nào liên hệ cô gái cao ráo thanh xuân xinh đẹp trước mắt và vịt con xấu xí năm xưa.

Trang Duệ sở dĩ còn nhớ tên vì khi đó Lưu Xuyên vừa xem xong bộ phim Trường Học Uy Long của Châu Tinh Trì, vì thế tinh thần trượng nghĩa bừng bừng, Lưu Xuyên ra tay dạy bảo cho đám nam sinh trong lớp thường hay gọi Lôi Lôi là bốn mắt. Vì chuyện này mà sau khi đi học về thì Lưu Xuyên phải ngồi xổm trung bình tấn vài ngày, vì cha hắn đang thí nghiệm độ cứng của đế giày.

- Hai anh khi đó mắt mọc trên trán, sao có thể chú ý đến một cô gái như tôi? Trang Duệ, trước kia tôi nghĩ anh là người thành thật, không ngờ cũng nói nhiều à nha...

Lôi Lôi thật ra cũng không biết khi còn học cấp hai thì Trang Duệ là một kẻ phá phách không kém, vì chuyện gì hắn cũng nghĩ kế nhưng kẻ tiên phong lại là Lưu Xuyên.

- Vị này là...

Trang Duệ nhìn về phía bạn của Lôi Lôi rồi chợt ngây dại, nếu nói bạn cũ là Lôi Lôi có biến hóa làm hắn bất ngờ, bây giờ bạn của Lôi Lôi lại càng làm hắn giật mình. Trước nay hắn công tác ở Trung Hải, đã xem như nhìn quen các cô gái đẹp, nhưng hắn cũng không khỏi thất thần vài giây.

Nếu so với hình tượng Lôi Lôi mạnh mẽ tràn đầy sức sống thì người phụ nữ kia có thể nói là tướng mạo tuyệt sắc, làm da trắng nõn, lông mi mảnh, mũi cao, mái tóc dài đen dược búi cao lên đầu làm cho chiếc cổ trắng nõn cao quý càng thêm thon dài. Cô gái này có khí chất cao quý và hơi lạnh, đáng người còn tốt hơn cả Lôi Lôi, nàng mặc áo quần liên thể, dáng người được phô bày cực kỳ tốt, lồi lõm rõ ràng. Nếu người phụ nữ này thay đổi một bộ trang phục dạ hội, như vậy Trang Duệ nhất định sẽ coi siêu thị này là một bữa tiệc hoành tráng của một nhà giàu nào đó.

Không thể không phủ nhận trước đó vài giây thì Trang Duệ thật sự có ý nghĩ muốn dùng linh khí để đi theo con đường u tối, nhưng hắn chợt phát hiện cặp mắt đẹp động lòng người của đối phương mơ hồ mang theo ý lạnh, giống như còn có chút khinh thường.

Trang Duệ là một đứa bé mất cha từ nhỏ, vì vậy mà trước nay hắn luôn mẫn cảm với ánh mắt của người khác. Lúc này hắn vô tình cảm giác được người phụ nữ kia cũng không dễ ở chung, vì thế cũng không nên biểu hiện quá mức nhiệt tình, hắn chỉ khẽ cười và gật đầu, cố gắng áp chế cảm giác chấn động ở trong lòng.

Tần Huyên Băng đưa mắt nhìn người đàn ông có tướng mạo và cách ăn mặc bình thường trước mắt, tâm tình cực kỳ không tốt. Chính mình vốn không chịu nổi đám ruồi bọ ở Hongkong mới không nói cho người nhà biết mà lén cùng đi theo bạn tốt là Lôi Lôi đến nội địa đón năm mới, nàng muốn trốn tránh đám người suốt ngày cứ muốn quấn lấy mình, nhưng ánh mắt của người đàn ông đối diện vào lúc này lại làm cho nàng nhớ đến những tên đàn ông chán ghét ở Hongkong, vì thế mà nàng nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ lãnh đạm.

- Mộc Đầu, vị này là Tần tiểu thư, là người Hongkong, là bạn tốt của Lôi Lôi, đến nội địa du lịch...

Lưu Xuyên giới thiệu với Trang Duệ, thật ra hắn cũng không ưa thích gì người phụ nữ này, tuy tướng mạo rất đẹp nhưng lại lạnh như băng. Điều làm hắn cảm thấy khó chịu chính là cha mình giới thiệu cho một cô bạn gái thời học cấp hai, hắn rất thỏa mãn, nhưng vài ngày qua mỗi lần hẹn đi chơi thì Lôi Lôi đều đưa theo bóng đèn siêu cấp là Tần Huyên Băng.

- Được rồi, Lôi Lôi, chỗ này quá đông, chúng ta nên đi thôi.

Tần Huyên Băng nhìn đám người chen chúc mà nhíu mày, trước kia nàng đi mua sắm ở Hongkong đều là đến những đại lý phân phối độc quyền, hơn nữa còn được đặc biệt chiêu đãi, thật sự không quen nhìn tình cảnh trước mặt, sớm biêt như vậy thì cứ ở nhà không cần đi theo Lôi Lôi làm gì cho mệt.

- Tết đến mà, nhiều người mới vui. Thế này nhé, mua xong chúng ta đến nhà Trang Duệ dùng cơm, Mộc Đầu, cậu có hoan nghênh không?

Thật ra hôm nay Lưu Xuyên muốn đưa hai cô gái đến đây mua sắm, sau đó thật sự muốn về nhà Trang Duệ dùng cơm trưa. Hắn có ý nghĩ rằng Mộc Đầu sẽ đối mặt với cục băng, như vậy mình có thể vứt bỏ một cái bóng đèn, rõ ràng là vẹn cả đôi đường.

- Hoan nghênh bạn học cũ, nhưng nhà tôi là miếu nhỏ, không biết các vị đây có muốn đến không?

Trang Duệ tất nhiên sẽ không thể không nể mặt Lưu Xuyên, nhưng khi lên cũng phải liếc mắt nhìn Tần Huyên Băng, hắn có thể cảm nhận được sự lãnh đạm của đối phương, vì thế chỉ lễ phép nói ra lời mời cho có lệ mà thôi.

- Hay, hay, dì xinh đẹp đến nhà con ăn cơm đi, bà ngoại con nấu cơm rất ngon...

Cháu Trang Duệ cũng thích náo nhiệt, vì vậy mà vui sướng vỗ hai bàn tay nhỏ vào nhau.

Lôi Lôi dùng ánh mắt khó xử nhìn Tần Huyên Băng, tích cách của đối phương khá ngay thẳng, khi thấy cô nàng kia tỏ ra mất hứng thì tâm tình nàng cũng trầm xuống. Theo quy củ của người ở Bành Thành thì mời đến nhà dùng cơm sẽ nhất định cho là chiêu đãi khách quý, nhưng với tính cách lạnh nhạt của Tần Huyên Băng, nàng chỉ sợ đối phương nói ra những lời khó nghe.

- Tôi thì thế nào cũng được.

Không ngờ Tần Huyên Băng cũng không nói ra lời từ chối, nàng chỉ thản nhiên nói, thật ra nàng cũng không muốn đến làm khách trong nhà của người lạ, nhưng lần này nàng đến Bành Thành đã đủ gây phiền cho Lôi Lôi, nếu lúc này nàng còn từ chối không đi, sợ rằng Lôi Lôi cũng sẽ phải từ chối lời mời của đối phương.

- Được rồi, mua thứ gì thì nhanh lên, lúc này cũng quá đông người rồi.

Lưu Xuyên đầu tiên gọi điện thoại cho mẹ Trang Duệ, nói rằng một lát nữa sẽ có vài người bạn đến nhà dùng cơm, sau đó mọi người đi vào siêu thị mua sắm.

Tần Huyên Băng tuy cho ra cảm giác như người ở ngoài ngàn dặm với Trang Duệ nhưng lại rất thân với cô bé, chỉ sau một lát đã mua cho cô bé đầy xe quần áo, thực phẩm và đồ chơi, còn có một con búp bê Baby, cộng lại cũng hơn hai nghìn đồng. Trang Duệ thật sự không mang theo nhiều tiền như vậy, vài lần muốn lấy những món hàng kia ra nhưng đều bị Lôi Lôi chặn lại.

- Có gian tình, mà tiểu tử cậu sao có thể phát triển nhanh như vậy được? Thành thật khai báo đi.

Thừa dịp Lôi Lôi phụ giúp đẩy xe về phía trước, Trang Duệ kéo Lưu Xuyên sang một bên rồi khẽ hỏi.

Lưu Xuyên cười híp mắt nói:

- Hì hì, người anh em của cậu đây rất quyến rũ, đúng là không có biện pháp, tôi đưa cô ấy đến quán thú cưng một ngày, người ta nói tôi có lòng yêu thương thú vật nên rất an tâm. Hì hì, nhưng cậu cũng đừng quên, cô gái ở bên cạnh kia cũng không phải chuẩn bị cho cậu đâu.

- Cậu nhìn trúng thì thu cả hai đi, tôi không có hứng.

Trang Duệ tức giận trả lời, người phụ nữ kia đẹp thì có đẹp nhưng cũng quá lạnh lùng, lúc này bên ngoài thời tiết dưới không độ, bây giờ lại đưa một cô gái lạnh như băng vào trong nhà, có lẽ nhiệt độ sẽ giảm xuống vài phần. Nhưng đáng tiếc là cô gái kia có tướng mạo và quá đẹp, có lẽ hắn nên tận dụng chút thời gian để vận dụng thủ đoạn đã từng nghĩ đến...

Lúc ra quầy tính tiền thì những thứ quần áo, thực phẩm và đồ chơi của cô bé đều do Tần Huyên Băng kiên trì tiếp nhận, sau khi tính tiền xong thì mọi người xách túi lớn túi nhỏ ném lên xe của Lưu Xuyên, sau đó chạy khỏi siêu thị.

Vừa vào cửa, không đợi Lưu Xuyên lớn tiếng ồn ào thì Trang Mẫn đã từ nhà bếp đi ra, cặp mắt đỏ hồng giống như vừa khóc, cũng không lo lắng đến những vị khách là Lôi Lôi mà nói với Trang Duệ:

- Tiểu Duệ, mẹ vừa rồi bị ngã, bị thương ở eo, nói gì cũng không chịu đi bệnh viện, cậu và Đại Xuyên đến khuyên nhủ đi.