Chương 13: Thăng cấp

Bác gái kia đang ngồi trong tiệm cũng đứng ngồi không yên, ánh mắt liên tục nhìn ra ngoài cửa, mẻ mặt cực kỳ lo lắng. Khi thấy Trang Duệ và Lưu Xuyên đi vào thì bà mới thở dài một hơi, sau đó khẽ nói:

- Cậu trai, cậu còn muốn mua sách này nữa không?

Trang Duệ cũng không giả vờ, hắn nói thẳng:

- Cháu muốn mua quyển sách này, bác gái, bác ra giá đi, trời tuyết lớn thế này bác cũng khó thể bán ngay được, vì vậy cũng đừng ra giá giằng co làm gì cho mệt...

- Tôi cũng không biết nên ra giá thế nào, trước đó khi xuất giá thì mẹ tôi có nói thứ này là bảo bối, nếu chồng tôi không xảy ra chuyện thì cũng sẽ chẳng tình nguyện lấy ra bán đi. Cậu trai, cậu xem ba quyển sách này cộng lại có được hai chục ngàn không?

Bác gái càng nói càng nhỏ, khi nói đến hai chục ngàn đồng thì hầu như rất khó nghe thấy được. Sau khi được vài cửa hàng đồ cổ bên ngoài trả giá thì bà cũng cảm giác được những quyển sách rách nát này của mình chẳng phải là bảo bối gì, hơn nữa trong nhà có hai đứa con đến trường mà hằng năm mua nhiều sách cũng chỉ vài trăm đồng, bây giờ ba quyển sách nát lại được bà hét giá hai chục ngàn, rõ ràng là coi củ cải là bảo bối, vì vậy mà bà cũng cảm thấy có chút xấu hổ.

- Bao nhiêu tiền?

Bác gái nói quá nhỏ, Trang Duệ thật sự không nghe rõ ràng.

- Hai chục ngàn, nếu không...Nếu không thì mười tám ngàn cũng được, vì quay về còn phải nộp tiền phạt, còn phải đóng tiền viện, hai đứa con đến trường cũng mất vài ngàn, nếu ít hơn thì không thể.

Bác gái nói hơi lớn một chút, nhưng giọng điệu rất kiên định, trong hai mắt hơi ***c cũng đầy nước mắt.

- Câu đối của ông mình đã có giá hơn mười ngàn, nếu dựa theo hàm lượng linh khí thì giá trị của sách này cũng không thua kém mười ngàn, dù là sản phẩm kém thì bỏ ra hai chục ngàn mua nói cũng không lỗ đi nơi nào, coi như mình lại làm được một việc thiện.

Trang Duệ thầm tính toán, sau đó hắn chỉ vào quyển sách nát trên bàn nói:

- Bác gái, cháu cũng không cần hai quyển sách kia, cháu chỉ muốn quyển này mà thôi. Cháu nói thật với bác, nếu trong mắt những người khác thì quyển sách kia không đáng giá một đồng, nhưng trong mắt vài người thì nói là bảo bối, khốn nổi sách bảo quản không tốt, nhiều chỗ đã bị mọt, cháu thấy tối đa chỉ là hai chục ngàn đồng. Thế này đi, cũng không phải là mười tám ngàn, cháu trả hai chục ngàn, cháu mua nó.

Trang Duệ đã quyết định mua, hơn nữa mười tám ngàn và hai chục ngàn cũng không khác gì, nhưng nếu nói về linh khí trong quyển sách thì thật sự đáng giá hơn hai chục ngàn đồng.

- Mộc Đầu, quyển sách nát này mà có giá hai chục ngàn sao? Cậu có tiền cũng đừng ném đi, chúng ta không mua, đừng để người ta coi mình là kẻ ngốc...

Lưu Xuyên ở bên cạnh thật sự không nhịn được nữa, vừa rồi hắn đã cầm sách lên lật qua lật lại một lúc, cảm thấy chỉ có một chữ "nát". Nếu sách này có giá hai chục ngàn, như vậy mình tùy tiện mua một con "chó cỏ" ở nông thôn cũng bán bằng giá với chó thuần chủng của Đức sao? Lúc này hắn cảm thấy đầu óc của Trang Duệ đã bị ảnh hưởng quá nặng rồi.

- Điều này...Tôi nói có thể giảm bớt một chút nhưng cậu trai kia vẫn trả hai chục ngàn.

Khi thấy Lưu Xuyên với mặt mũi cực kỳ hung ác thì bác gái cảm thấy thật sự sợ hãi, bà khẽ nói, có lẽ cũng cảm thấy Trang Duệ đầu óc không được tốt cho lắm, không trả giá mà còn tăng giá nữa chứ.

- Lưu Manh, đừng nói nhảm nữa, mau lên, lấy hai chục ngàn ra cho tôi mượn, lát nữa về nhà sẽ trả lại, để tôi trả cho bác gái đây. Bây giờ trời sắp tối, tuyết lại rơi nhiều, cũng nên nhanh chóng chạy về Đồng Sơn.

Trang Duệ cũng không biết mình đã bị hai vị kia cho rằng đầu óc không bình thường, hắn bây giờ chỉ muốn nhanh chóng nắm bắt quyển sách kia vào trong tay, sau đó mang về nhà xem xét kỹ càng một chút.

- Không có tiền, có tiền cũng không cho.

Lưu Xuyên nghiêng mặt đi, thầm nghĩ nếu anh em của mình mà lần này bị lừa đi hai chục ngàn, như vậy chuyện này truyền ra ngoài, chẳng phải để cho mọi người cười rụng răng sao?

- Cậu có cho mượn không? Nếu không tôi sẽ về lấy...

Trang Duệ vừa nói vừa đứng lên, một trăm ngàn tiền đơn vị ban thưởng còn đang để ở nhà, trong thẻ ngân hàng của hắn cũng có hơn hai chục ngàn, cùng lắm thì bắt xe về nhà lấy tiền.

- Được rồi, được rồi, tôi sợ cậu, cậu ngồi đó chờ tôi vài phút, con bà nó, quen biết cậu coi như không may...

Lưu Xuyên biết rõ tính cách của Trang Duệ, từ nhỏ đến lớn chỉ cần Trang Duệ quyết định chuyện gì là phải làm cho bằng được, ai cũng không thể làm cho hắn thay đổi.

Lưu Xuyên dùng một tay đẩy Trang Duệ ngồi xuống ghế sa lông, sau đó hắn đẩy cửa đi ra ngoài với vẻ mặt khó chịu, ngay cả dù cũng không cầm theo. Trong tiệm của hắn thường không lưu giữ nhiều tiền mặt, nhưng hắn có tài khoản trong ngân hàng ở sát bên chợ, có thể lấy tiền bất cứ lúc nào.

- Không có việc gì rồi, bác gái, sẽ là hai chục ngàn, bác cứ yên tâm, cháu sẽ không lừa gạt, chút nữa bác lấy tiền về mà chữa bệnh cho bác trai ở nhà...

Trang Duệ nói vài câu làm cho bác gái kia rơi nước mắt, bà liên tục dùng tay áo lau nước mắt, trong miệng không nói nên lời.

Hai người cũng không nói thêm được nhiều lời, đúng lúc một tiếng ầm vang lên, cửa tiệm bị Lưu Xuyên đẩy ra, hắn cũng không phủi tuyết trên đầu xuống mà ném hai chục ngàn cho Trang Duệ.

- Bác gái, bác đếm lại đi, sau đó giữ tiền cho tốt, trên đường nhiều lưu manh nên đi lại cũng cẩn thận, Lưu Manh, hay cậu đưa bác đây ra bến xe đi...

Trang Duệ nhìn tuyết rơi lớn ở bên ngoài, hắn đưa tiền vào tay bác gái rồi nói với Lưu Xuyên.

- Không cần, không cần, cũng không làm phiền các cậu, tôi tự đi là được.

Có lẽ vì sợ Lưu Xuyên nên bác gái cũng không đếm tiền, bà chỉ lấy ra một chiếc khăn tay, trước tiên bọc tiền lại, sau đó lấy quần áo bọc lên, nhét tiền vào hông. Bà cũng thu thập hai quyển sách còn lại đặt vào trong túi, tay trái liên tục che lên vị trí đặt tiền, sau đó còn lấy chiếc túi che chắn.

Trang Duệ mở dù đưa bác gái đến bên đường bắt taxi, sau khi đưa bác gái lên xe thì hắn mới quay về quán thú cưng của Lưu Xuyên. Khi thấy người anh em kia đang cực kỳ rầu rĩ với bộ dạng muốn mắng mình, hắn không khỏi nở nụ cười.

- Này, sao bộ dạng cậu như vợ chết vậy? Nói cho cậu biết, sách này không phải chỉ có giá hai chục ngàn, chúng ta là buôn bán có lời, để tôi xem nội dung của nó là gì đã.

Trang Duệ chợt lên tiếng làm người ta thật sự muốn ói máu, ngay cả nội dung sách là gì cũng chưa xem mà dám ném ra hai chục ngàn.

Lưu Xuyên tức tối đến mức thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, hắn chỉ vào Trang Duệ và mắng lớn:

- Con bà nó, quyển sách nát này thì có giá cao thế nào? Cái gì...Cậu nói gì? Cậu còn chưa xem nội dung của nó?

Lưu Xuyên coi như không còn gì để nói, hắn thấy Trang Duệ ngồi đó lật tới lật lui trang sách thì cũng không quan tâm, dứt khoát đốt một điếu thuốc rồi ngồi xuống chơi game, trong lòng thầm nghĩ tối nay nên làm thế nào để đến tố cáo với mẹ Trang Duệ mới được.

Trang Duệ không phản ứng với lời nói của Lưu Xuyên, lúc này hắn đang tập trung tinh thần vào quyển sách cổ, điều làm hắn thất vọng chính là linh khí trong sách đã bị hấp thu sạch, cũng giống như hai câu đối của ông nội ở nhà, sau khi bị hấp thu một lần thì cũng chẳng còn gì cả.

Nhưng điều này cũng nằm trong dự đoán của Trang Duệ, cảm giác vui mừng của hắn vượt xa cảm giác không được như ý, vì linh khí trong quyển sách cổ sau khi sát nhập với linh khí của hắn thì thật sự biến đổi, tình huống đã không còn như trước. Nói thế nào đây nhỉ, hắn cảm thấy mình giống như chơi game mà thăng cấp vậy.

Lúc đầu tiên Trang Duệ sử dụng linh khí thì trước mắt sẽ lóe lên hào quang màu xanh, bây giờ nó biến thành màu vàng nhạt, sản lượng linh khí gia tăng mà cũng chỉ huy dễ dàng hơn. Trang Duệ thậm chí có thể thấy mình tùy ý dùng linh khí lật sách, có thể khống chế ở bất kỳ trang sách nào.

Trang Duệ thậm chí còn cảm thấy bây giờ mắt của mình đã đến trình độ hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua quần áo mà không chạm đến da thịt của người khác, tất nhiên bây giờ trong tiệm thú cưng chỉ có hắn và Lưu Xuyên, mà hắn cũng tuyệt đối không có hứng nhìn Lưu Xuyên.

Lúc này khoảng cách nhìn vật cũng tăng mạnh, vừa rồi Trang Duệ cũng không cầm sách, hắn dùng mắt của mình nhìn qua quyển sách trên bàn trà, khoảng cách này tuyệt đối hơn một mét, cụ thể là tăng lên bao nhiêu thì chiều nay hắn sẽ về nhà và chậm rãi thí nghiệm.

Quan trọng là sau hai lần hấp thu linh khí từ quyển trục và quyển sách thì Trang Duệ chợt phát hiện ra biện pháp để gia tăng linh khí trong mắt, trong lòng hắn có chút chờ mong, sau khi hút vào càng nhiều linh khí thì cặp mắt hắn sẽ có biến hóa thế nào?