Chương 1036: Bố cục. (4)

Cái gọi là quan diêu Từ Châu, kỳ thật chỉ tồn tại trong thời gian rất ngắn thời Nam Tống, trong lịch sử gốm sứ Trung Quốc, cũng không có ghi chép lại, cho nên tranh luận của giới học thuật rất lớn.

Nói nó tồn tại trên lý luận, là vì từ trong di chỉ của hầm gốm đào móc ra đồ gốm sứ, có một ít chế tác cực kỳ tinh mỹ, dùng tài liệu phi thường khó kiếm mảnh vỡ để khảo cứu, hơn nữa từ mảnh vỡ, có một ít đồ nằm trong nội cung của Nam Tống là có thôi.

Hơn nữa khai quật một ít văn hiến Nam Tống, cũng có quan hệ với một ít đồ gốm quan diêu Từ Châu có ghi lại khi tiến công mà thôi, cho nên một ít học giả nói Từ Châu là nơi sản sinh ra gốm sứ quan diêu.

Nhưng người chống có rất nhiều lý do, từ thời Nam Tống tới nơi, còn không có khai quật qua đồ gốm sứ quan diêu Từ Châu, cái gì gọi là khoa khảo thí? Đó chính là căn cứ vài khai quật vật dụng thực tế để khảo chứng, gốm sứ Từ Châu không có vật dụng để khảo chứng, đương nhiên có thể nói nó không tồn tại.

Giống như thanh Định Quang Kiếm của Trang Duệ, tuy trong sử sách có ghi lại, nhưng mọi người vẫn cho rằng nó chỉ là truyền thuyết, bởi vì cái gọi là thập đại bảo kiếm, không có một kiện nào hiện thế cả.

Thẳng đến khi Định Quang Kiếm xuất thế, hơn nữa còn làm kiểm tra đo lường cac bon, chứng minh đúng là thanh kiếm có từ vài ngàn năm trước, lúc này mới thống nhất tư tưởng, làm cho âm thanh chống đối của giới học thuật từ từ biến mất, Lý Đại Lực nghe nói mấy chữ quan diêu Từ Châu, là nhảy dựng lên, bởi vì đây là đồ chơi trong truyền thuyết, ai cũng chưa thấy qua, Trang Duệ vừa nói là có vài món, hơn nữa còn tương đối hoàn hảo, hắn có thể không kinh hãi sao?

- Trang tổng, cái này... Cái này có nói giỡn không, nếu như khai quật ra gốm sứ Từ Châu, đây tuyệt đối có thể bổ khuyết lịch sử gốm sứ a, nhưng nói thẳng ra, không có người nào tin tưởng a.

Lý Đại Lực căn bản là không cần nhìn vật dụng thực tế, đã biết rõ đồ trên tay Trang Duệ là đồ giả, giờ phút này trong lòng của hắn đã oán thầm:

- Ngài nhiều tiền như vậy, lại đi sản xuất đồ giả để đi lừa gạt người sao?

Lý Đại Lực nói ra lời này, tuy nhiên không có cự tuyệt rõ ràng, nhưng cũng đã nói ra ý kiến của bản thân, hắn mở chợ đêm đấu giá là không giả, lai lịch của hắn không biết từ lúc nào, thiệt giả cũng phân biệt được, nhưng đồ vật hắn bán cũng phải là đồ đáng tin cậy.

Trang Duệ nếu cầm cái gọi là đồ sứ quan diêu Từ Châu, đem đến đấu giá hội của Lý Đại Lực, cho dù với danh dự đấu giá hội của hắn, cũng không có bao nhiêu người tin tưởng.

- Ha ha, Lý tổng, ta nghe nói gần đây Hàm Đan người ta đào ra một hầm lò gốm cổ, đào ra không ít đồ sứ đời Tống, ngài biết không?

Đột nhiên Trang Duệ thay đổi chủ đề, nói lời này làm Lý Đại Lực ngẩn đầu lên, hắn không sờ rõ ý nghĩ của hắn.

Lý Đại Lực dựa vào đồ cổ kiếm cơm, địa phương nào đào ra di chỉ gốm sứ, thậm chí hắn biết rõ còn nhanh hơn cả các cơ quan chức năng, nhưng dựa theo lời này của Trang Duệ nói tới hầm lò cổ ở Hàm Đan, đúng là hắn không sờ ra suy nghĩ.

- Trang tổng, theo ta được biết, hình như trong hầm lò của Hàm Đan không có... A, ta hiểu rồi.

Lý Đại Lực là người nào chứ? Trên giang hồ lăn qua lăn lại nhiều năm như vậy, chỉ cần Trang Duệ nói ra một câu, lập tức minh bạch, Trang Duệ đang làm bố cục!

Nói tục một điểm, Trang Duệ đang muốn hạ mũ, trước đó trắng trợn lăng xê hầm lò Từ Châu khai quật đồ gốm cổ, sau đó mượn một cái thang trời, đẩy cái gọi là đồ gốm sứ cổ ra, nếu như thủ pháp chơi cao minh, ngược có thể bán những vật này ra ngoài, dù sao đầu năm nay người ngốc nhiều tiền, có số lượng cũng không ít, Dương phụ ở Trung Hải là điển hình cho loại người này.

Nhưng Lý Đại Lực có chút không rõ, dùng thân gia của Trang Duệ, sẽ cần chút tiền này sao? Gốm sứ Từ Châu đúng là đáng giá, nhưng không sánh bằng đồ sứ Nguyên Thanh, trong bảo tàng Định Quang của Trang Duệ có rất nhiều đồ gốm Nguyên Thanh, tất cả đều là chính phẩm.

Hơn nữa việc này vạn nhất truyền đi, thanh danh của Trang Duệ sẽ mất sạch, trong lòng Lý Đại Lực cân nhắc một phen, nói ra:

- Trang tổng, việc này nếu làm, có chút gây chú ý, nói không chừng sẽ có một số ngành chú ý, nếu gần đây ngài bất tiện, lão ca ta đây cũng có đôi chút thân gia, muốn bao nhiêu ngài mở miệng là được...

Lý Đại Lực chân đạp hai bên hắc bạch, nhưng đối với một số chuyện mẫn cảm, hắn sẽ không tiếp, thậm chí thông báo cho ngành chức năng, cho nên đối với phòng đấu giá chợ đêm của hắn, có quan hệ này nên các ngành mắt nhắm mắt mở.

Nhưng nếu tin tức khai quật gốm sứ Từ Châu truyền ra, mặc kệ thiệt giả, sẽ có cơ quan chú ý, cho nên Lý Đại Lực mới nói như vậy.

Về phần mở miệng cho vay tiền, Lý Đại Lực đúng là có tâm tư này, hắn tình nguyện cấp cho Trang Duệ tám trăm vạn, cũng không muốn đi trêu chọc cái phiền toái này.

- Ân?

Trang Duệ nghe vậy nhíu mày, hắn không nghĩ tới Lý Đại Lực phản ứng lại mãnh liệt như vậy, nhưng nếu việc này không có Lý Đại Lực, đúng là không dễ làm.