Chương 1030: Chỗ sơ suất.(2)

Những học giả từ các nơi trên thế giới tới đây, đều tới tham gia vì hội nghị học thuật, đồng thời rất nhiều người bản thân cũng là phú hào, đối với cái tàng bảo đồ có bảo tàng này hay không, đều có hứng thú rất mạnh.

Nhưng Trang Duệ lần đầu tiên triệu tập hội nghị học giả từ khắp nơi trên thế giới này đã có danh khí thật lớn, làm cho Chu giáo sư cũng cả kinh, trước tiên là tiểu hội nghị công bố kho báu và hai bức tàng bảo đồ, sau đó là tiến hành công tác xem xét.

Trang Duệ cũng không sợ những người này sẽ nhớ kỹ vị trí uống éo bảy tám lần của bảng đồ, cho dù nhớ kỹ cũng không thể biết phương vị của đảo hoang, cho nên hắn vẫn cam đoan đấu giá với tính công bằng.

Không hề nghi ngờ, sau hơn nửa tiếng xem xét, hai bức tàng bảo đồ bằng da cứu này, được các vị chuyên gia đánh giá là chính phẩm, hơn nữa còn ký tên lên giấy chứng nhận xem xét nữa.

- Cái đồ chơi này cũng là đồ cổ a, có nên giữ lại hay không, đấu giá làm gì?

Cầm giấy chứng nhận xem xét bỏ vào trong hộp đựng hai tấm tàng bảo đồ, trong lòng Trang Duệ suy nghĩ lan man.

Nếu như không phải vì hòn đảo hoang có thể ngăn cản tất cả tín hiệu thông tin, thậm chí Trang Duệ suy nghĩ lúc mình quay lại, khai khác làm nơi du lịch.

- Trang tổng, tiến hành đấu giá có quá vội vàng hay không? Ngài thả tin tức ra, điện thoại của ta vang lên không ngừng, cũng là cầu được tham giá đấu giá đấy!

Trang Duệ vừa mới từ trong phòng hợp đi ra, đã bị Hoàng Phủ Vân ngăn chặn, vừa rồi hắn bị điện thoại làm cho váng đầu, không chỉ có người nước ngoài, ngay cả trong nước cũng có không ít phú hào gọi đến, đều cảm thấy hứng thú với tàng bảo đồ của Trang Duệ.

Trang Duệ liếc mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói ra:

- Ta cũng không phải đang di họa Giang Đông sao? Để cho người khác nhớ thương thì có gì tốt, Hoàng Phủ huynh, nổi danh cũng phải có chừng mực, không thể quá cao điệu!

Hoàng Phủ Vân vẫn có chút không cam lòng, khuyên nhủ:

- Vạn nhất bào tàng có thật, chẳng phải chúng ta thiệt thòi sao? Trang tổng, bằng không thì hủy bỏ đi, chúng ta tự đi khai quật không tốt hơn sao?

- Người không thể quá tham, Hoàng Phủ huynh, làm theo an bài của ta!

Trang Duệ cười cười, có bảo tàng hay không hắn biết rất rõ, nhưng nghe lời của Hoàng Phủ Vân nói, trong nội tâm của hắn có chút không bình an, hình như có chuyện gì, bị chính mình lãng quên.

- Bà mẹ nó, thiếu chút nữa xảy ra vấn đề lớn rồi!

Đột nhiên Trang Duệ nhớ tới một chuyện, hung hăng vỗ đùi, vội vàng hô lên, nói với Hoàng Phủ Vân:

- Hoàng Phủ huynh, ngươi nói cũng đúng, hiện tại đấu giá tàng bảo đồ, có rất nhiều người cũng không biết, chúng ta không thể đạt được lợi ích lớn nhất, như vậy đi, đấu giá tàng bảo đồ sẽ định lại trong một tuần sau, sẽ do đấu giá hội chuyên nghiệp chủ trì!

- Thôi đi pa ơi, bây giờ không phải đấu giá sao? Được rồi, ta vẫn chưa nói, ta đi an bài!

Hoàng Phủ Vân bĩu môi, trong suy nghĩ của hắn, Trang Duệ đem tọa độ và bản đồ giao cho hắn là tốt nhất, do hắn dẫn đội, lại tiến hành một lần thám hiểm làm chấn động giới khảo cổ học của thế giới một lần nữa.

Hoàng Phủ Vân đi ra ngoài nói quyết định của Trang Duệ, mọi người cũng hiểu được, dù sao bản thân Trang Duệ nguyện ý xuất tàng bảo đồ, đã là chuyện rất khó được, người khác muốn đem lợi ích lớn nhất hóa, có thể hiểu được.

Nhưng không ai phát hiện, lúc này Trang Duệ đã đem chuyện giao lưu học thuật, toàn quyền ủy thác cho Chu giáo sư, để cho hắn đối phó với các chuyên gia thế giới, mà Trang Duệ, đã lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà bảo tàng, trở lại nhà cấp bốn.

...

- Bành Phi, việc này ngươi phải đi một chuyến, thiếu chút nữa xảy ra chuyện lớn!

Tìm đến Bành Phi, Trang Duệ trực tiếp nói chuyện xảy ra một lần, hắn muốn Bành Phi lập tức đi tới hải đảo một lần nữa, giúp hắn đi xử lý vấn đề Mục Tháp.

Lúc trước Trang Duệ hảo tâm, chôn Mục Tháp trên bờ cát, dấu vết chôn cất tuyệt đối không tránh khỏi con mắt của các nhà thám hiểm chuyên nghiệp, nếu như thi thể Mục Tháp bị móc ra, chỉ sợ bản thân mình phải nhận tội danh mưu sát.

Trang Duệ đối với chuyện này hối hận không kịp, sớm biết như vậy đã ném thi thể Mục Tháp xuống biển rồi.

- Trang ca, yên tâm đi, ta sẽ đi, trước tiên ta sẽ ngồi máy bay đi tới quần đảo Virgin, sau đó thuê thuyền ra biển, thời gian ba bốn ngày đủ làm chuyện này rồi!

Bành Phi nghe xong là việc này, lập tức đáp ứng, hắn và Trang Duệ ai cũng không nghĩ tới, ngày sau vẫn còn có người trèo lên hòn đảo thần bí kia!

- Đem điện thoại vệ tinh đến, tùy thời giữ liên lạc với ta, mặt khác bảo Hách Long đi cùng ngươi, trên đường có chiếu ứng.

Biển cả mênh mông, có rất nhiều nguy hiểm khó mà đoán trước được, nếu như không phải quan hệ thật lớn, Trang Duệ cũng không muốn Bành Phi đi thêm một chuyến này nữa.