Chương 1004: Trở về nhà 3

- Hẳn là... Là cho báo tin cho Trang ca?

Bành Phi có chút hiểu được, lập tức cho thuyền đi nhanh hơn, đương nhiên, cũng càng thêm cẩn thận, bởi vì chiếc thuyền này chính là mấu chốt để hắn và Trang Duệ có thể leo lên du thuyền a.

- Ự...c!

Kim điêu đáp xuống bãi cát, nâng móng vuốt lắc lư trước mặt Trang Duệ, lập tức làm cho con mắt Trang Duệ sáng ngời, vật liệu may mặc... Đây tuyệt đối là quần áo a.

- Tốt lắm, Kim Vũ!

Trang Duệ hưng phấn, hắn không đi tới bờ biển nữa, nhưng phương hướng của ánh mắt, chính là mặt biển.

- Ồ ồ...

Đơn thuần Kim Cương không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nó đối với việc Trang Duệ không nhóm lửa nướng đồ ăn, cảm thấy hết sức tức giận, lập tức nhảy đến trước mặt Trang Duệ, vung vẩy tay mà thúc dục.

- Được rồi, ăn là được chứ gì, dù sao mặc kệ ai đến, bạn thân cũng phải ăn một bữa lớn mới được.

Trang Duệ cười tự giễu một cái, đã đợi hơn hai tháng nay, chẳng lẽ còn không đợi được một hồi sao?

Đốt lửa nướng đồ ăn,Trang Duệ đã quá quen thuộc, cũng chỉ nửa tiếng, mùi cá nướng đã bay tới, nhìn thấy miệng lớn của Kim Cương ăn, Trang Duệ không có chút khẩu vị nào, con mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào mặt biển.

- Thình thịch... Đột đột đột...

Đột nhiên, một hồi âm thanh động cơ mô tơ lọt vào lỗ tai Trang Duệ, cánh tay cầm cá nướng của Trang Duệ, lập tức bỏ con cá xuống, cả người nhảy lên.

Nhìn về phía mặt biển, một chiếc thuyền không lớn, đang chạy về phía mình, Trang Duệ có thể nhìn thấy rõ ràng, trên thuyền chính là Bành Phi, dĩ nhiên rơi lệ đầy mặt.

Trang Duệ còn không biết được sao? Nước mắt không cách nào khống chế từ trên đôi má chảy xuống, nhưng ở trên mặt hắn, là bộ dáng tươi cười.

Hai tháng, suốt hơn hai tháng, ở trên hoang đảo vắng vẻ hoang tàn, Trang Duệ vượt qua hơn sáu mươi ngày, hơn một ngàn tiếng đồng hồ, hiện tại, rốt cuộc hắn đã có thể trở về thế giới loài người rồi.

- Ngao ngao NGAO!

Kim Cương trừ Trang Duệ ra, không có gặp người nào nữa cả, giờ phút này nó có chút khủng hoảng và bất an, đối với người lái thuyền đi tới, nó gầm rú lên.

- Kim Cương, yên tĩnh, đó là bạn bè.

Trang Duệ dùng linh khí trần an Kim Cương xuống, thị lực của nó rất tốt, nhìn thấy Bành Phi trên thuyền, lại quay đầu nhìn về phía Trang Duệ, giống như đang tìm kiếm điểm khác biệt của cả hai.

...

Nhìn thấy bóng người trên bờ cát, Bành Phi dùng sức vẫy vẫy đầu, thò tay lau nước mắt trên mặt, cao hứng, nhất định phải cao hứng, trong lòng của Bành Phi đang khuyên bảo mình.

Thời điểm chiếc thuyền đi tới gần bãi cát, giảm tốc độ lại, trực tiếp trôi lên bãi cát.

- Ca... Trang ca!

Bành Phi nhìn thấy Trang Duệ, ngay cả khi thân thể của hắn biến thành màu đen, đều bị hắn bỏ qua, chiếc thuyền không ngừng ổn định, Bành Phi liền nhảy xuống, phóng về phía Trang Duệ.

- Hảo huynh êệ, ta biết ngay ngươi sẽ đến mà!

Trang Duệ đi về phía trước một bước, dùng hai tay ôm chặt lấy Bành Phi đàng quỳ rối ở trước người mình.

Nhìn thấy bộ dáng gầy gò của Bành Phi, Trang Duệ cũng không khỏi chảy nước mắt, hắn biết rõ, bản thân mình ở trên đảo hai tháng, Bành Phi khẳng định ăn không ít thiệt thòi.

- Huynh đệ, vất vả ngươi...

Nhìn thấy quần áo tàn phá của Bành Phi, thân thể vốn cường tráng, dĩ nhiên là gầy trơ cả xương, nước mắt Trang Duệ chảy xuống, hai tay ôm Bành Phi vào lòng.

- Ca, ta không khổ, ngươi chịu khổ...

Bành Phi ngẩng đầu lên, nhìn thấy da dê trên người của Trang Duệ, trừ mũ trên đầu, dưới chân không giày, nước mắt cũng nuốt vào trong lòng.

Bành Phi làm thế nào tưởng tượng nổi, Trang ca ở trong nhà sống an nhàn sung sướng, hiện tại lại biến thành dã nhân, có thể nghĩ, Trang Duệ vượt qua hai tháng này gian nan cỡ nào.

Hái nam nhi bảy thuớc, giờ phút này không có keo kiệt nước mắt của mình, mặc cho nước mắt từ trên mặt chảy xuống.

Cảm xúc của bọn họ cũng lây sang Kim Cương, gia hỏa to con này chỉ chảy nước mặt trước mộ huyệt của tổ tiên, không ngờ lúc này cũng gào khóc.

Kim Cương làm như vậy, ngược lại làm cho Bành Phi và Trang Duệ ở bên cạnh bừng tỉnh trong kích động đoàn tụ.

- Cái này... Đây là...

Bành Phi lúc này mới nhìn thấy Kim Cương ở bên cạnh, không khỏi dọa kêu to một tiếng.

Phải biết rằng, Kim Cương dù cho ngồi xuống đất, thì thân cao vãn vượt qua Bành Phi, mà cái lỗ mũi của Kim Cương, nhìn thế nào cũng không đẹp mắt, người có lá gan nhỏ, nếu trong đêm nhìn thấy, nói không chừng có thể bị hù chết.

- Ách... Đây là... Kim Cương, là hảo huynh đệ của ta, nhờ có nó ở cùng ta...

Trang Duệ cũng không biết nên giới thiệu thế nào, cũng may Bành Phi nhìn thấy Trang Duệ có bản lĩnh câu thông với động vật, ngược lại có chút kinh ngạc đặc biệt, nhưng đối với bản thân Kim Cương, Bành Phi vẫn tràn ngập hiếu kỳ.