Tháng mười hai ở thành phố Trung Hải là ngày dài đêm ngắn, mới vừa qua sáu giờ thì sắc trời đã sầm xuống, những cột đèn ở hai bên đường dần sáng đèn làm cho thành phố trở nên tươi sáng, những luồng người tam tầm về nhà trên những con đường giống như đang lấp đầy những chiếc mạng nhện trải dài khắp thành phố, những âm thanh rộn rã liên tục vang lên.
- Rẹt rẹt!
Trang Duệ kéo mành cửa bằng sắt xuống một nửa, đồng thời dán giấy niêm phong lên những thùng sắt trong quầy, cũng tiện tay đóng lại lối thoát hiểm. Thùng vật phẩm này chứa những thứ bên trong có gái trị vài triệu đồng, bình thường sẽ có hai bảo vệ cùng giao tiếp với Trang Duệ, nhưng hôm nay là cuối tuần, công ty bảo vệ tạm thời gọi đám người của mình về.
Một ngày công tác sắp kết thúc, tuy cũng không quá bận rộn nhưng trên mặt Trang Duệ vẫn có biểu hiện uể oải, có thể là đã đến cuối năm mà hắn chưa được về nhà, vì vậy cũng có chút nhớ nhà.
Trang Duệ năm nay hai mươi bốn tuổi, sinh ra trong một gia đình mồ côi cha ở thành phố cổ Tô Bắc, hắn cao mét tám, tướng mạo tuy không tính là anh tuấn nhưng cười lên cũng làm cho người ta cảm thấy thân thiết, vung tay nhấc chân cũng lộ ra cảm giác trầm ổn, nhìn qua cũng có thể thấy có vẻ hơn tuổi thật.
Khi còn học đại học thì Trang Duệ cũng là người thích náo nhiệt, nhưng sau khi ra trường, mọi chuyện không thuận lợi cũng làm cho hắn trở nên trầm tĩnh hơn, cũng trưởng thành hơn. Ngoài những lúc hô hào khi xem đá bóng thì tan tầm về nhà hắn chỉ ở trong phòng đọc sách, những ngày trước hắn mua một bộ Khang Hi Đại Đế, đọc cảm thấy rất hay, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy, nếu không phải sợ ảnh hưởng không tốt thì hắn đã đưa đến đây đọc rồi.
Trang Duệ tốt nghiệp một trường đại học hàng hiệu vào năm hai ngàn, hắn học khoa tài chính kế toán chính quy với thời gian bốn năm, theo đạo lý khi đó thì sinh viên tốt nghiệp sẽ có công tác tốt. Nhưng Trang Duệ cũng chẳng may mắn, hắn vừa tốt nghiệp thì sinh bẹnh, không vượt qua được cuộc thi nhân viên nhà nước vào năm đó, sau khi hết bệnh thì về công tác ở một công ty nhỏ dưới quê, cảm thấy không có gì phát triển nên quay lại thành phố Trung Hải.
Những công ty tư nhân bình thường khi tuyển dụng những vị trí tài vụ đều thích những người có kinh nghiệm công tác lâu năm, nếu công tác trong nhà nước thì sẽ không có vấn đề. Khi đến Trung Hải thì Trang Duệ mất một tháng trời nhưng không tìm được công tác phù hợp, cuối cùng hắn phải cần đến sự giúp đỡ của một vị đại ca ở trong phòng ký túc xá thời đại học mới tìm được một công tác ở Điển Đương Hành.
Nói đến Điển Đương Hành có lẽ ấn tượng đầu tiên với mọi người đó là một hiệu cầm đồ, mà nghĩ đến hiệu cầm đồ thì người ta sẽ nghĩ đến vài hình tượng xấu.
Thật ra theo thời đại phát triển thì Điển Đương Hành đã dần trở thành nơi mua bán trao đổi, cất giữ bảo vật và nhiều chức năng mới.
Trong Điển Đương Hành mà Trang Duệ công tác này có trưng bày những vật phẩm cao cấp như nhẫn kim cương, vòng tay phỉ thúy, đồng hồ hàng hiệu. Khi thu những sản phẩm này thường sẽ chỉ trả ở một nửa giá gốc, vì vậy mà nếu bán đi chỉ cao hơn giá thu một chút mà thôi, đây cũng chính là một đặc điểm khá tốt, nhưng có lực hấp dẫn rất lớn với những người thích sử dụng những mặt hàng xa xỉ.
Trang Duệ đã từng thấy nhiều mỹ nam mỹ nữ giàu có đến đây bán ra những sản phẩm châu báu của mình, sau đó lại đến hiệu cầm đồ khác tìm sản phẩm mình thích, vì vậy mà sản phẩm vẫn có thể lưu thông, cũng sẽ không tạo nên tình huống tài chính lắng đọng.
Kết cấu nhân sự trong Điển Đương Hành rất đơn giản, chú Đức là giám định sư cao nhất kiêm quản lý Điển Đương Hành, còn có hai giám định sư từ nước ngoài quay về, bọn họ chịu trách nhiệm giám định những tác phẩm nghệ thuật và vật phẩm xa xỉ nước ngoài. Hai người này đều hơn ba mươi, bọn họ chỉ mới công tác nơi đây thờ gian ngắn, nhưng vì có xuát thân chính quy nên bình thường tự cho mình là rất cao quý, trước nay cũng không phải rào đón chú Đức. Ngoài ra còn có một nhân viên xuất nhập hàng là Tư Linh và vài nhân viên kinh doanh.
Chú Đức tên là Mã Đức Lâm, trước giải phóng thì làm tiểu nhị trnog một tiệm cầm đồ ở thành phố Trung Hải, ssau này liên tục làm các công việc vặt vãnh như khai quật và giám định, sau đó dần phát triển ở hạng mục thư họa, dần dần có danh vọng cao trong giới sưu tầm cổ vật ở thành phố Trung Hải. Điển Đương Hành cũng mất khá nhiều tâm tư mới mời được chú Đức trước kia từng làm ở bảo tàng Trung Hải bây giờ đã nghỉ hưu để về làm giám định sư cao cấp kiêm quản lý, nếu ở trong hiệu cầm đồ thì gọi là đại chưởng quầy.
Chú Đức rất thích tiểu tử chịu khó như Trang Duệ, cố tình muốn giúp hắn hiểu nghề, nhưng Trang Duệ chẳng qua chỉ thích xem tiểu thuyết lịch sử, cũng không có hứng thú với đồ cổ, vì thế mà những lời dạy bảo của chú Đức tiến vào tai trái thì ra bên tai phải, hai bên nói chuyện được một lúc lại bị hắn kéo sang chuyện lịch sử, thường xuyên làm cho chú Đức dựng râu trừng mắt.
Dựa theo quy định, những khi tan tầm thì Tư Linh sẽ cùng Trang Duệ sẽ đưa thùng vật phẩm cho xe áp tải của ngân hàng, nhưng hôm nay người phụ nữ hám làm giàu kia lại cùng bạn trai đến ăn cơm ở Đông Phương Minh Châu, đã đi từ khá sớm. Tư Linh là người địa phương ở Trung Hải, mỗi ngày nàng đều có thể lấy cớ, đây không phải là lần đầu tiên, Trang Duệ cũng coi như đã quen rồi.
Điển Đương Hành tan tầm vào lúc sáu giờ tối, bình thường thì phải hơn sáu giờ thì xe áp tải của ngân hàng mới đi đến. Đúng sáu giờ thì chú Đức và những nhân viên kinh doanh đều đi về, hai vị giám định sư còn lại cũng nhanh chóng ra về, chỉ còn lại một mình Trang Duệ. Sau khi hắn kéo cửa cuốn xuống một nửa thì an vị ngồi trong quầy chờ người của ngân hàng đến, dựa theo quy định thì rương tiền mặt và vật phẩm châu báu đều phải được nhân viên vận tải đến nhận, tất nhiên cũng phải xem xét niêm phong cực kỳ cẩn thận.
Một luồng sáng cuối cùng của buổi chiều thông qua cửa kính chiếu vào trong tiệm, đột nhiên Trang Duệ cảm thấy ánh sáng trước mắt bị che, ba bóng người chui vào dưới cửa cuốn.
- Lúc này mới sáu giờ mười phút, xe của ngân hàng bình thường cũng không đến sớm như vậy.
Trang Duệ có chút sửng sốt, dù bây giờ là cuối tuần, xe áp tải có thể đến sớm hơn một chút nhưng ít nhất cũng phải là sáu giờ hai mươi. Vì vài người vừa vào ăn mặc rất kín nên hắn cũng không thấy rõ diện mạo, nhưng hắn biết bọn họ cũng không phải nhân viên áp tải của ngân hàng, vì hắn có thể nhìn ra cửa và không thấy bóng đáng của xe áp tải.
- Các vị tiên sinh, chúng tôi đã nghỉ làm, có gì mong các anh để ngày hôm sau rồi hãy đến, chúng tôi cũng mở cửa kinh doanh vào cả thứ bảy và chủ nhật, ủa?
Trang Duệ nói được một nửa thì phát hiện ra ba người vừa vào đều là đàn ông, điều làm hắn không nói hết câu chính là ba người kia đều đội mũ len che kín đầu, chỉ lộ ra cặp mắt mà thôi. Loại mũ này vài năm trước rất lưu hành nhưng bây giờ đã thấy có ít người sử dụng, dù bây giờ đang là tháng mười hai nhưng thời tiết ở thành phố Trung Hải cũng không lạnh đến mức phải xài chiếc mũ kia, trong lòng Trang Duệ chợt bùng lên cảm giác không ổn.
- Tiểu tử, đừng nói nhảm, mau đưa thùng trong tay mày đây.
Hai tên đứng trước mặt quầy, một tên khác trực tiếp chạy đến khu cất giữ vật phẩm cầm đồ, chỉ cần nhìn động tác của bọn họ thì biết khá quen thuộc tình huống của Điển Đương Hành.
- Các anh làm vậy là phạm tội, sẽ lập tức có nhân viên ngân hàng đến đây, nếu bây giờ các anh không chạy, chút nữa sẽ chạy không thoát.
Trang Duệ biết mình gặp phải cướp, tuy trước đó đồn công an khu vực này đã từng diễn luyện vài lần, nhưng hắn thật sự không ngờ ngoài ngân hàng thì Điển Đương Hành bây giờ cũng là đích nhắm của bọn tội phạm.
Nhưng ngoài lúc ban đầu có chút bối rối thì Trang Duệ nhanh chóng có chút bình tĩnh, vì lúc này bên ngoài mặt quầy đều có sắp xếp giống hệt như ngân hàng, ngoài một vài cửa sổ nhỏ thì trong ngoài được cách ly riêng biệt. Nếu bọn họ đến sớm hơn thì hoàn toàn có thể cướp được những sản phẩm ở khu cầm đồ, nhưng bây giờ hắn đã thu lại tất cả vật phẩm vào trong quầy, hắn tin chỉ với vài người kia thì trong thời gian ngắn cũng khó thể phá vỡ được lối thoát hiểm.
Trang Duệ lên tiếng với đám cướp đồng thời cũng ngồi xuống ghế, đưa tay xuống nút báo động, chỉ cần hắn ấn xuống thì cảnh sát 110 và đồn công an khu vực phụ cận sẽ thu được tin tức cảnh báo, nhanh nhất là năm phút sau bọn họ sẽ có thể chạy đến. Đây cũng không phải là đóng phim, trong thời gian một năm cũng từng diễn luyện vài lần, Trang Duệ có lòng tin là cảnh sát sẽ nhanh chóng chạy đến.
- Đại ca, bên kia chẳng có thứ gì cả, không có một cọng lông nào, tất cả sạch láng cả, không phải đại ca lần trước đã thăm dò rồi sao?
Tên cướp chạy đến khu cầm đồ nhưng không thấy có vật phẩm nào, vì vậy mà chạy về phía bên này, dùng khẩu âm Đông Bắc lên tiếng.
- Con bà nó mày mắng ai vậy? Đã nhắc đi bao nhiêu lần rồi, cần phải văn minh, con bà nó, ông đã bảo phải nói tiếng phổ thông.
Tên cướp cách Trang Duệ một lớp lưới và kiếng bảo vệ chợt thẹn quá hóa giận mà lên tiếng, hắn rất bất mãn với thủ hạ của mình, mà cũng vì câu hỏi của tên thủ hạ kia mà Trang Duệ thật sự muốn cười, cướp mà cũng đòi văn minh, nhưng hắn thật sự không thể cười nổi, vì một họng súng đen ngòm đang chĩa về phía hắn.
Trang Duệ chợt giật mình, hắn dùng sức đè ngón tay xuống nút báo động, tiếng cảnh báo chói tai chợt vang lên. Hắn tin nếu vài phút trước mình nhấn nút báo động thì đám người kia có thể chạy thoát, nhưng bây giờ ngoài cửa Điển Đương Hành chợt vang lên tiếng dừng xe, hắn khẽ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, xe áp tải của ngân hàng đã đến, xem ra cuối tuần cũng đến rất đúng giờ.
Khi thấy tên cướp đứng đầu ở bên ngoài đang bị phân tán lực chú ý, Trang Duệ nhân cơ hội mà nằm sấp xuống dưới quầy, nơi đó là góc chết, đám cướp ở bên ngoài sẽ không làm gì được hắn. Nhưng chiếc ghế xoay chợt đổ xuống, Trang Duệ cũng không hoàn toàn ngã úp người xuống mà lại dịch ra phía sau một mét, biến thành tình huống đối mặt với tên cướp.
- Thằng khốn.
Tên tướng cướp gầm lên, hắn bóp cò thật mạnh về phía Trang Duệ. Lúc này Trang Duệ cũng vừa lúc định hét lên, cơ thể hơi dịch chuyển, viên đạn bay ngang qua mắt hắn. Hắn chỉ cảm thấy ánh lửa bay qua mắt mình, ngay sau đó hắn cảm thấy con mắt truyền đến cảm giác nóng nực đau đớn.
Mắt là nơi tập trung khá nhiều dây thần kinh và cực kỳ mẫn cảm, Trang Duệ che mắt và có máu tươi chảy ra qua kẽ tay, đau đớn dữ dội làm hắn vung vẫy người, đầu hất ngược ra sau, hắn không biết gáy mình đập vè phía cái nút cảnh báo.
- Xoảng.
Một âm thanh vỡ vụn vang lên, Trang Duệ đập gáy lên hôp thủy tinh bên ngoài nút cảnh báo, cú đánh khá mạnh làm cho thủy tinh vỡ ra, máu tươi của hắn nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng. Hắn tựa đầu lên quầy, rơi vào hôn mê.
Tiếng súng và tiếng báo động vang lên làm cho đám nhân viên ngân hàng ở bên ngoài chợt giật mình, bọn họ nhanh chóng xách súng chạy vào trong Điển Đương Hành. Khẩu súng của tên cướp bên trong giống như là tự chế, sau khi bắn một viên về phía Trang Duệ thì thật sự không tiếp tục khai hỏa, Điển Đương Hành cũng không còn ai để bắt làm con tin. Vì vậy mà đám người đánh đấm rối loạn một lúc, cuối cùng đám cướp vì không phải quá giỏi võ nên nhanh chóng bị chế phục.
- Tiểu Trang, Tiểu Trang, có thể lên tiếng được không?
Một nhân viên ngân hàng có quen biết với Trang Duệ chợt lên tiếng nhưng không có câu trả lời nào, vừa rồi chạy vào trong đại sảnh và nghe thấy mùi thuốc súng nồng nặc thì trong lòng hắn thật sự có trầm xuống.
Người đứng bên ngoài có thể thấy máu chảy ở bên trong, chỉ là bọn họ thật sự không thể mở được cửa thoát hiểm, chỉ có thể thúc thủ vô sách đứng bên ngoài. Vài phút sau đám cảnh sát 110 nhận được tin báo chạy đến hiện trường, bọn họ nhanh chóng thiết lập cảnh tuyến bên ngoài Điển Đương Hành, vài tên cướp bị đưa ra xe cảnh sát. Nhưng ai cũng dùng ánh mắt căng thẳng nhìn Trang Duệ ở trong quầy, chỉ có thể đợi người của Điển Đương Hành đến mở cửa thoát hiểm mà thôi.
Không ai phát hiện máu trên đầu Trang Duệ chậm rãi chảy vào trong nút cảnh báo, một dòng điện màu xanh truyền vào trong đầu hắn làm cho cơ thể run rẩy. Lúc này hai tay che trên mặt đã rũ xuống, nếu bây giờ có người thấy gương mặt của Trang Duệ, sẽ thấy mắt hắn lóe lên những luồng hào quang đủ màu, nhưng tất cả chỉ xuất hiện sau mười giây, cuối cùng thì những luồng sáng kia cũng biến mất.