Chương 2: Chương 2

“Oa… nhìn kìa, đúng là Nhạc vương gia! Vương gia đã về rồi!”

Lúc đoàn người đi tới cửa hoàng thành, rất nhiều dân chúng vây tới xem, mọi người đều tụ tập cùng một chỗ, háo hức muốn được tận mắt nhìn khí phách vương giả.

“Ôi chao? Người ngồi trong xe ngựa kia là ai vậy nhỉ? Hoàng đế bệ hạ sao?

“Ngươi ngu ngốc thế, Hoàng đế bệ hạ nếu ngồi cũng là ngồi trong long liễn (xe ngựa chuyên dụng của vua), sao có thể ngồi trong xe ngựa như vậy chứ?!”

“Không phải bệ hạ… Vậy Nhạc vương gia còn có thể mang người nào trở về?”

.

“Theo ta thấy, trong kia chắc chắn là tiểu thư nhà nào đó, Vương gia đây mang về là “kim ốc tàng kiều” nha!”

(Kim ốc tàng kiều: Lầu vàng giấu người đẹp)

.

“Nói như vậy… nghe cũng có lý a…”

.

Si Ảnh ngồi trong xe nghe không sót một chữ nào của dân chúng, may mà chỉ có một mình, cho nên hắn mới có thể thoải mái cười nhạo đám ngu dân kia.

.

Hừ! Cái gì tiểu thư, cái gì tàng kiều, ngồi bên trong bất quá chỉ là một nam kỹ vô danh tiểu tốt, một kẻ ngay cả tương lai cùng vận mệnh của chính mình cũng không thể nắm giữ… Người? Có lẽ phải dùng từ “con rối” mới đúng… Bất quá cái này cũng khó trách đám dân đen kia, ai có thể nghĩ vị Vương gia băng lãnh ấy lại bắt hắn mang về, ngay cả chính mình còn cảm thấy khó tin, vậy làm sao người khác lại tin được chứ?

.

Nhưng mục đích của vị vương gia này là gì? Từ việc mình bị tra hỏi tối hôm ấy thì có lẽ vương gia đến là vì Phạm lão bản và Kỳ Oát Tuyền… Vậy bọn họ là ai? Phạm lão bản… thật là tiền nhậm hoàng hậu sao? Nếu đúng như vậy… thì hắn là thế nào đây…

.

Ngay lúc hắn đang nghĩ mông lung thì đoàn người của Nhạc Vương gia cũng đã về đến nơi!

.

“Võ tướng quân hãy đem quân hồi cung, đồng thời mang cái này giao cho Húc giúp ta, sự vụ trong cung để cho Húc tùy trí xử lý! Người ta sẽ mang về phủ, nếu còn gì không rõ, bảo hắn đến phủ đệ tìm ta!” Vừa nói, hắn vừa ném bọc hành lý đến trước mặt nam nhân.

.

Nam nhân cung kính hai tay hành lễ mà tiếp nhận, “Thuộc hạ đã rõ, cáo lui… Chúng ta đi!” Dứt lời, hắn liền nhảy lên ngựa, mang quân hướng về phía cấm cung.

.

Bọn họ vừa đi, trước cửa Nhạc vương phủ nhân tện chỉ còn lại hắn cùng xe ngựa, vắng vẻ hẳn lên… Trong xe, Si Ảnh cũng cảm thấy bên ngoài có chút thay đổi, nhưng hắn thông minh cũng không hỏi nhiều, yên lặng chờ Tễ Linh Nhạc phân phó.

.

Quả nhiên, Tễ Linh Nhạc liến hướng xe ngựa cất tiếng, “Ngươi còn muốn ở bên trong đợi tới khi nào nữa!”

.

Hắn phát hiện rồi a~, quả nhiên là một vị Vương gia không đơn giản! Si Ảnh thầm nghĩ, chậm rãi bước từ trong xe ngựa ra. Vừa xuống xe, hắn liền một mực cúi đầu nhận lỗi: “Vương gia hiểu lầm rồi, tại chưa có lệnh của Vương gia, cho nên Si Ảnh không dám tự tiện ra! Mong Vương gia thứ lỗi!”

.

“Hừ!” Tễ Linh Nhạc khinh thường mà hừ lạnh, “Sao không châm chọc giống như lần đầu tiên ngươi gặp ta?”

.

“Khi đó Si Ảnh ngu muội, không nhận ra Vương gia đại giá, Vương gia khoan hồng độ lượng, không nên cùng Si Ảnh so đo!” Người ta là Vương gia cao cao tại thượng, hắn dù sao cũng không đắc tội được!

.

Tễ Linh Nhạc khóe miệng khẽ nhếch lên, “Tốt lắm, ngươi rất biết nhìn người mà làm, cái ta muốn chính là một con chó biết nghe lời như thế!”

.

“Vương gia quá khen!” Si Ảnh cúi đầu khom lưng, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa: Ngươi đi chết đi! Dù là một con chó nghe lời, nhưng nếu ngươi làm nó tức giận, nó cũng sẽ cắn ngươi một trận ra trò.

.

Đúng lúc này…

.

“Vương gia!” Cánh cửa Nhạc vương phủ bất chợt bị một vị lão nhân mở ra.

.

Nhìn thấy Tễ Linh Nhạc, lão nhân mừng rỡ khôn xiết, vội vã bước tới nắm lấy tay hắn, “Vương gia, người rốt cục đã trở về rồi, lão nô rất lo lắng cho người!”

.

Tế Linh Nhạc cũng lộ ra nụ cười ôn hòa hiếm thấy hướng người kia nói, “An bá, ta đã trở về, trong Vương phủ có xảy ra đại sự gì không?”

.

“Hết thảy đã có lão nô lo, Vương gia cứ yên tâm, nhưng thật ra Vương gia đi chuyến này… Ơ?” An bá hướng mắt thoáng nhìn sang bên cạnh, ngạc nhiên phát hiện ra lần này chủ tử về lại dẫn theo một người, “Vị này là…”

.

Tễ Linh Nhạc ngày thường đối với người khác lúc nào cũng không hứng thú, trừ hai người đệ đệ cùng một vài vị quan lại trọng thần hay phải gặp gỡ vì chuyện triều chính ra, trên cơ bản hắn cũng không bao giờ dẫn ai vào phủ. Không nghĩ tới lần này ra ngoài tuần thú cư nhiên lại mang một nam tử xa lạ về? Chẳng lẽ… An bá cũng bắt đầu có những ý nghĩ kỳ quái!

.

Nhưng Tễ Linh Nhạc ngay câu đầu tiên đã gạt bỏ hoàn toàn suy đoán của ông, “Hắn ta là công cụ để thực hiện nhiệm vụ lần này, An bá không cần để ý nhiều đến hắn!”

.

Nguyên lai là như vậy a~… Không riêng gì An bá, Si Ảnh giờ cũng đã rõ ràng, chẳng qua là bởi vì mình còn có giá trị lợi dụng… Thôi, dù sao hắn cũng đã quen rồi, không phải sao?

.

“Chuẩn bị một gian phòng cho, đưa hắn đi tắm rửa thay quần áo! Sau đó mang hắn đến gặp ta…” Tễ Linh Nhạc đem Si Ảnh giao cho An bá, sau đó hướng phòng trong mà đi, tuyệt không quay đầu lại.

.

“Tuân mệnh!” An bá khom nửa người xuống cung tiễn y rời đi.

.

Chờ y đi xa rồi, An bá mới ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía Si Ảnh, thái độ khá hòa nhã hiền hậu. Ông theo lời Tễ Linh Nhạc đã phân phó, dẫn hắn hướng gian phòng kia mà đi, vừa đi vừa cùng hắn nói chuyện phiếm: “Ngươi tên là gì?”

.

“Ta gọi là Si Ảnh!” Người tên An bá này thoạt nhìn so với chủ tử của hắn có vẻ tốt hơn nhiều a! Si Ảnh cũng âm thầm mà quan sát hết thảy mọi thứ trong Vương phủ.

.

“Si Ảnh… Ừm? Tên này hình như có chút…” An bá chung quy có cảm giác nam hài này có gì đó không đúng, so với những công cụ trước đây thật sự là rất bất đồng, một chút cũng không hề giống.

.

“Có điểm giống với tiểu quan đi?” Người kia cũng từng hỏi như vậy, “Không sai, ta vốn là một tiểu quan!” Thoạt nhìn không giống sao? Còn tưởng rằng chính mình đã đủ hạ tiện rồi… Nghĩ tới đây, Si Ảnh không nhịn được cúi đầu xuống nhìn một lượt phục sức của mình.

.

Nghe vậy, An bá giật mình mà ngừng cước bộ, “Ngươi là một tiểu quan?”

.

Si Ảnh thấy phản ứng kỳ quái của ông, bất giác hỏi ngược lại: “Đúng vậy, thế thì đã sao?”

.

“Hả… Không… Không… Chỉ là, không nghĩ tới Vương gia cư nhiên lại mang một người như vậy trở về!” An bá thái độ hơi khẽ biến, cũng không tỏ ra thân thiện ôn hòa như trước, “Thật không biết lần này lại là cái nhiệm vụ liều mạng gì nữa đây…”

.

Si Ảnh đã hiểu ra, tiểu quan ở nơi này, so với con sâu con kiến còn không bằng, nên rất thức thời mà không nói thêm gì cả, thẳng đến khi tới phòng mới của mình.

.

“Nơi này chính là phòng của ngươi, ta sẽ gọi người đem nước nóng đến, ngươi trước cứ nghỉ ngơi đi!” Ông nói xong liền rời đi, hình như đối với Si Ảnh có chút tránh còn không kịp.

.

“Ai… Ông lão thật cổ hủ!” Si Ảnh cũng không quá bận tâm mà vẫy vẫy tay bước vào phòng.

.

Căn phòng mới rất rộng rãi, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi. Nhưng đối với Vương phủ mà nói, căn phòng này dường như hơi có chút đơn giản… Si Ảnh ngồi trên ghế, tự rót cho mình một chén trà, rồi lẳng lặng ngồi nhìn thời gian trôi.

.

Không lâu sau, có một thằng nhóc nô tài đi đến, cầm theo một bộ đồ mới để ở một bên, sau đó hướng dục thùng đổ đầy nước nóng vào trong. Rồi, ngay cả một câu cũng chưa nói, liền vội vã đi ra ngoài.

.

“Độ ấm vừa đủ!” Si Ảnh cũng không thèm để ý đến hắn, đưa tay thử độ ấm trong dục thùng, cảm thấy vẫn còn đủ nóng, liền cởi bỏ bộ quần áo dính đầy phong trần đường xa trên người, sải bước vào trong dục thùng, ý định nhân nước đang nóng hảo hảo tắm rửa một phen.

.

Ước chừng khi hắn vừa ngâm được một lúc, Tễ Linh Nhạc cư nhiên đường hoàng bước vào phòng, đi tới ngay trước dục thùng nhìn hắn từ trên xuống dưới…

.

“Ngươi!” Si Ảnh trong nháy mắt cầm lấy khăn lông che khuất hạ thân.

.

Tễ Linh Nhạc châm chọc nhìn hắn nói: “Mới vừa rồi còn gọi ‘Vương gia’, giờ đã là ‘ngươi’ rồi a~!”

.

“…!” Si Ảnh lúc này mới phát hiện ra sai lầm của chính mình, mặc dù có chút hối hận, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc để hắn suy đoán này nọ.

.

Hắn lập tức lộ ra vẻ mặt a dua ninh nọt, tươi cười quyến rũ hướng Tễ Linh Nhạc nói: “Si Ảnh mới vừa rồi là bị sợ hãi, mong Vương gia thứ lỗi… Vương gia tìm ta vốn là có chuyện gì quan trọng sao?” Giọng điệu như trăm phần trăm mình là vô tội vậy.

.

“Ừ…” Tễ Linh Nhạc cũng không vạch trần hắn, “Vừa rồi ngươi cũng biết, ta mang ngươi tới hoàng thành là muốn ngươi làm giúp ta một việc… Ngươi có thể vừa nghe vừa tắm, ta cho phép!”

.

“Không cần, chuyện của Vương gia hẳn là trọng yếu, Si Ảnh có thể nghe trước rồi sẽ tắm sau!” Thật không biết tên này lại muốn làm gì đây…

.

Tầm mắt Tễ Linh Nhạc dừng trên người hắn vài giây, sau đó y mới mở miệng nói: “… Miệng lưỡi của ngươi thật sự rất sắc bén nhỉ, bất quá có đôi khi thông minh quá cũng sẽ trở thành nhược điểm, nhớ kỹ lời ta nói!”

.

Si Ảnh sắc mặt hơi trầm xuống, nhưng trong lòng trống rỗng, thản nhiên tiếp nhận: “Si Ảnh xin nhớ!”

.

Thế nhưng cuộc sống của nam kỹ chính là như thế, không thông minh thì thử hỏi làm sao ngươi có thể sinh tồn đây? Vương gia ơi Vương gia, ngài vốn sinh trưởng tại nơi phú quý vinh hoa hơn hẳn người thường, ngài làm sao có thể biết được điều đó?

“Thật sự nhớ thì tốt…” Tễ Linh Nhạc nhẹ giọng bảo, sau đó tiếp tục nói tiếp, “Sau này ngươi sẽ ở lại trong Vương phủ… Ngươi có một thân thể rất tuyệt, ta muốn đích thân điều giáo ngươi… Sau này ngươi sẽ làm việc cho ta!”

.

“Điều giáo? Vương gia là sợ kỹ xảo của Si Ảnh chưa đủ tốt sao?” Hắn vốn chưa hề thử qua, dựa vào cái gì mà nói chính mình cần điều giáo?

.

“Không, ngươi đối với xuân dược căn bản không có sức chống cự! Như chuyện lần trước về vụ lão bản ngươi đó, chỉ cần một lọ ‘tình triều’ đã đủ khiến ngươi khuất phục rồi… Nếu như kẻ địch dùng tới ba, bốn lọ, ngươi chẳng phải sẽ hoàn toàn gục ngã rồi sao?” Tễ Linh Nhạc thật cẩn thận mà phân tích.

.

Yêu cầu hẳn là quá cao rồi, hắn là nam kỹ, cũng đâu có phải gian tế, thật sự là… chờ một chút… Gian tế?

.

Si Ảnh mở to hai mắt nhìn Vương gia, “Vương gia là muốn ta…”

.

“Đã đoán được rồi sao?” Tễ Linh Nhạc nâng nâng khóe miệng, “Đúng, ta muốn ngươi giúp ta câu dẫn một người! Hắn rất thích đến thanh lâu nổi danh nhất hoàng thành này. Ta muốn huấn luyện ngươi thật tốt, rồi đưa ngươi tới đó… Ngươi cần phải cố gắng luyện tập đấy!”

.

“Hoa Dật lâu…” Si Ảnh cúi đầu nói.

.

“Đúng, ngươi biết ‘Hoa Dật lâu’ là chuyện tốt!” Si Ảnh vốn là hồng bài của “Căng Uyên lâu”, nếu biết tới thanh lâu lớn nhất hoàng thành cũng không có gì kỳ quái, thế nhưng phản ứng của hắn hình như có chút… “Như thế nào? Không muốn đi?”

.

A… không muốn ư? Chính mình còn có quyền lựa chọn sao? Chủ nhân có đôi mắt lạnh như băng kia đã dùng vẻ mặt của hắn nói đáp án rồi mà. Không đi cũng phải đi, dù chết cũng phải đi!

.

“Không, Si Ảnh chỉ là cảm thấy xúc động… không nghĩ tới một kẻ phải làm kỹ nam để mưu sinh lại có ‘may mắn’ được vì Vương gia làm việc, còn có thể bước chân vào ‘Hoa Dật lâu’ nổi danh khắp chốn kia… thật sự là… vinh hạnh tới cực điểm!” Hắn nghiến răng nghiến lợi mà trả lời!

.

“Đồng ý là tốt rồi! Như vậy mọi việc từ đêm nay sẽ bắt đầu…” Tễ Linh Nhạc nói xong liền quay đầu định rời đi.

.

Nhưng Si Ảnh đột nhiên lớn mật mà kéo vạt áo của hắn lại, “Vương gia, xin chờ một chút!”

.

“Ngươi…” Tễ Linh Nhạc tức giận trừng mắt liếc nhìn tay hắn một cái, muốn quát hắn buông ra, loại người hạ tiện này dựa vào cái gì mà ra lệnh cho y… Nhưng đúng lúc đó, ánh mắt y bắt gặp đôi mắt của Si Ảnh…

.

Hai tròng mắt rất có thần thái, tràn ngập sinh khí cùng nghị lực bừng bừng kiên định không chịu khuất phục, tại sao một tên nam kỹ thấp kém lại có được ánh mắt như một võ tướng thế kia? Hắn rốt cuộc là ai?

.

Ánh mắt ấy khiến cho y đè xuống được cơn tức giận vừa dâng lên trong lòng, kiên nhẫn dò hỏi: “Còn có chuyện gì?”

.

Nhìn không ra, vị Vương gia này hóa ra cũng là người tốt! Si Ảnh âm thầm kinh ngạc, “À… Ta là muốn biết, Vương gia muốn ta câu dẫn ai?”

.

“Cái này không cần hỏi nhiều, đến lúc đó ngươi tự khắc sẽ biết!” Câu trả lời này đã là nhượng bộ lớn nhất của Tễ Linh Nhạc, y nói xong ngay lập tức liền rời đi.

.

“Là ai cũng không được biết sao?” Si Ảnh tựa lưng vào thùng nước lẩm bẩm chế giễu.

.

Thật sự hoài niệm cuộc sống tại “Căng uyên lâu” trước kia, nhưng hắn biết rõ mình sẽ chẳng bao giờ trở về được nữa… Nơi hoàng thành to lớn này đang che giấu biết bao tội ác, chính mình chẳng phải đã rõ ràng lắm sao! Người với người chỉ có dối trá cùng lợi dụng lẫn nhau, “Hoa Dật lâu”… nơi biết bao quen thuộc… không nghĩ tới đã đi một vòng lớn đến vậy mà cư nhiên còn nhớ tới nơi này…

.

“Hoa Dật lâu”, Si Ảnh đã trở về đây!