Chương 1: Hoàng hôn ngày ấy nắng chiếu lên tóc em

Ngày chủ nhật nắng ôi ả

Một thằng thanh niên đang phóng trên con xe đạp đó chính là tôi

Tôi tên Minh một thanh niên 15 tuổi học lực xuất sắc hạnh kiểm tốt đang trên đường phóng con xe đạp đến tiệm tạp hóa mua gói khô gà để có cái nhăm nhi nơi quán net

''Gói khô gà bao nhiêu ấy chị?'' Tôi từ bên ngoài nói vào bên trong khi thấy chị Huyền mà xóm hay gọi là Nhỏ cô con gái thứ ba của chủ tiệm tạp hóa

Chị ấy thường ngày rất ít khi nói chuyện với ai với tôi thì chưa bao giờ nhưng hôm nay chị ấy khác hơn mọi ngày

Chị bế trên tay đứa em nhỏ chỉ mấy tháng tuổi , ngồi trên chiếc võng đưa ngang chị nói :

''Em vào lấy hộ chị hộp tiền trên bàn"

Tôi gật đầu sau đó cũng theo lời chị vào lấy hộp tiền đựng ở chiếc khay bàn

"Gói khô gà bao nhiêu ấy ạ?" Tôi hỏi lại lần nữa

Chị ấy lẩm nhẩm cái gì đó nhưng tôi không nghe thấy chỉ thấy bàn tay chị xoè ra năm ngón tay xinh

"5 nghìn ý ạ" Tôi ngạc nhiên khô gà làm sao mà ghẻ thế

"15 nghìn ý ông tướng ạ" Nhìn thấy điệu bộ ngạc nhiên của tôi chị mĩm cười khúc khích rồi lại nói :

"Người ta nói 10 nghìn rồi đưa thêm 5 ngón tay đấy vậy mà không hiểu"

"Chị đưa 5 ngón tay làm em cứ tưởng có 5 nghìn thôi" Tôi cũng khẽ cười nói đúng hơn là khẽ xấu hổ

"Thế có lấy không?" Chị Huyền hỏi

"Có ạ" Tôi dứt khoát trả lời

Cầm lấy gói khô gà trên tay tôi bước ra ngoài chuyện sẽ không có gì đáng nói nếu hôm ấy chị không cười

Trước khi đi chị ấy còn mĩm cười với tôi làm tim tôi như chết lặng nó đập thình thịch thật mạnh như muốn thoát ra ngoài , khuôn mặt xinh xắn , mái tóc đen tuyền , chiếc mũi cao , đôi mắt sáng , đôi môi anh đào điểm một nụ cười làm tôi xao xuyến

Tôi cứ ngây ngốc rất lâu sau mới có thể leo lên con xe đạp phóng tới tiệm net

Trên đường đi tôi cứ thẩn thờ mãi

Tôi đã biết một điều.......

Tôi đã biết yêu.

Bước vào quán net tôi đi tới chiếc bàn quen thuộc mà ngày nào tôi cũng ngồi nơi tôi và thằng Đức bạn thân của tôi từ hồi nhỏ đã hẹn trước

Tôi vẫn bần thần sau khi còn lân lân trước tiếng sét ái tình

Thằng Đức sau khi đưa tay lên trán tôi nó nói :

"Mày bị sốt à? , trán nóng như lửa thế này"

"Tao...Tao cũng không biết vì sao nữa" Tôi lấp ba lấp bấp

"Thôi mày ở chơi đi tao về trước"

"Ơ cái thằng này mới đến mà về rồi" Tôi mặc kệ tiếng mắng của thằng Đức cứ thế mà đi thẳng về nhà

Căn nhà nói đúng hơn là căn phòng trọ được tôi thuê để sinh sống

Cha và mẹ mất sớm tôi một mình bươn trải vừa làm vừa học , chỉ mới 15 tuổi nên tôi không thể đi làm công ty đàng hoàng mà chỉ có thể đi bốc hàng ngoài bến cảng công việc không phải ai cũng làm được

Buổi sáng đi học buổi chiều đi làm một ngày cố gắng lắm thì được 100 bửa nào hàng nhiều cặp kho đông khách thì có thể gấp đôi nhiều lúc không đủ hàng thì chỉ đành không công nhịn đói may mắn cuối tháng vẫn có tiền trợ cấp của các mạnh thường quân do thương hoàn cảnh của tôi , thật lòng tôi rất biết ơn họ

Nhiều người khuyên tôi nên về quê ở với họ hàng vì cái đất Sài Gòn này nó đáng sợ lắm một mình tôi không thể biết hết được đâu nhưng tôi lại không thèm quan tâm cứ thế mà sống

Về đến nhà tôi chạy thẳng vào nhà tắm cởi phăng chiếc áo thun cơ thể cân đối hiện ra do thường xuyên hoạt động nhiều nên cơ thể tôi cũng rất đẹp , cao mét bảy , thân hình cân đối gương mặt cũng khá đẹp trai , mũi cao , mày liễu có thể nói là tuyệt phẩm mỗi tội da hơi ngâm

"Mình hôm nay bị làm sao vậy?" Tôi nhìn mình trong gương lẩm bẩm

"Mình thích chị ấy rồi chăng?" Nghĩ đến chị ấy mặt tôi đỏ ửng lên tim lại đập mạnh

"Haha đã thích thì sao chị ấy cũng đâu có thích mình"

"Một thằng mồ côi nhà nghèo thì làm sao xứng với chị ấy" Tôi chua chát cười

...

"Minh ơi" đang thất thần trước gương thì tôi nghe được tiếng gọi ngoài cửa

Đi ra ngoài chính là dì hai hàng xóm luôn luôn quan tâm tôi như con trai của mình

"Dì kêu con" Tôi nói

"À dì có vài con khô dưới quê gửi lên mang qua cho bây nè" Dì hai cười rồi dí vào tay tôi túi khô

Tôi ngại ngùng gãi đầu nói :

"Dì lần nào cũng cho con , con ngại lắm"

Dì cười với tôi rồi nói :

"Ngại cái gì mà ngại , bây có khác gì con của hai đâu , bây mà không lấy hai buồn lắm đó"

"Con cảm ơn dì" Tôi nói

"Ơn nghĩa gì , mai mốt bây đám cưới nhớ mời dì là được rồi"

"Thằng mồ côi nhà nghèo như con có ma mới lấy" Tôi vô tư cười nói

Dì hai chạnh lòng khi nghe tôi nói dì tiếng tới ôm lấy tôi vào lòng dì nói

"Chưa thấy ai khổ như bây"

Cảm nhận sự ấm áp từ tận tâm can một loại cảm giác yêu thương tràn ngập , tôi nghẹn ngào lúc này dì hai như mẹ của tôi vậy từ dì tôi cảm nhận được một loại cảm giác từ lâu rồi chưa được thấy chắc có lẽ là từ lúc mẹ tôi mất......

Sau một lúc dì nói :

"Dì cũng chưa có con hay là bây gọi dì là mẹ đi dì nhận nuôi bây hai mẹ con nương nhau mà sống có rau ăn rau có cá ăn cá"

Tôi đứng hình trước lời đề nghị của dì tôi chả biết nên làm gì lúc đó

"Được không con?" Dì hỏi

"Mẹ" một tiếng gọi thiêng liêng từ miệng tôi phát ra

Tôi và dì lại ôm nhau nghẹn ngào khó nói.....

Giờ đây tôi lại có được tình yêu thương củamẹ

...

Xế chiều luôn là thời điểm nhộn nhịp nhất

Đây cũng là lúc khu xóm đông vui nhất tụi nhỏ trong hẻm kéo nhau ra đá bóng tôi và thằng Đức cũng không ngoại lệ đi đá bóng ngoài đầu hẻm

Đã mười ngày trôi qua kể từ lúc ấy , tôi đã hình thành nên thói quen liếc nhìn cái cửa tiệp tạp hoá đó nơi có người con gái ấy

''Mày chuyền cho bố mày sút à'' tôi mắng thằng Đức một tiếng nó thì cười hề hề nhìn tôi trong ghớm vô cùng

Tôi đi đá bóng ngoài hẻm với tụi nhỏ chủ yếu là để được liếc nhìn chị Huyền vì khu tạp hóa nằm ngoài đầu hẻm

Phải nói là sau khi dính tiếng sét ái tình ấy tôi đã u mê chị Huyền rồi , tôi muốn được nhìn thấy chị nhiều hơn , được trò chuyện với chị dù một chút cũng được

Tình yêu sét đánh lúc nào cũng thế

''Đức ơi , vào đây chị nhờ tí'' Đang mải mê suy nghĩ thì chợt có tiếng nói gọi của nữ thần trong lòng tôi

''Chị Huyền gọi , tao vào phụ chị ấy nhé'' Nó quay sang nói với tôi

Khẽ ừ một tiếng nhưng trong lòng lại hơi tức nhưng tôi cũng chả làm gì được đành tiếp tục với trái bóng

Tận tới 15 phút sau nó mặt mày hớn hở chạy ra

''Sao lâu vậy?'' tôi nhíu mày hỏi

''Kệ tao'' Nó chẳng thèm điếm sỉa tới tôi

''Tao mới hôn trộm được chị Huyền đấy mày'' Thằng Đức cười nói nó ra dáng như vừa làm được điều gì hãnh diện lắm , tôi lập tức lao đến xiết lấy cổ áo nó , tôi gào lên :

''Thằng khốn''

"Mày...Mày bị điên à?" Nó lấp ba lấp bấp nhìn tôi

"Này Minh em làm gì vậy" Chì Huyền từ trong nhà chạy đến đẩy tôi ra

Giật mình trước sự việc tôi ngã lăn lưng đập mạnh trên đất vô tình trúng phải những mảnh chai bia của các ông chú lớn tuổi hay nhậu nhẹt khiến máu từ vai và lưng tôi chảy ra

"Em đang làm cái quái gì đấy?" Chị Huyền tức giận nhìn tôi

Đau đớn từ thể xác và cả tinh thần tôi cắn răng nắm tay xiết chặt ôm cái lưng đầy máu trở về nhà trước ánh mắt khó hiểu của thằng Đức và ánh mắt hối hận của chị Huyền có lẽ là chị ấy đã thấy vết máu trên lưng tôi

.

Sau ngày hôm ấy tôi như một con người khác tôi ít nói hơn hẳn mọi người xung quanh còn gọi tôi với cái tên tảng băng hay khúc gỗ tôi cũng mặc kệ họ thích gọi như nào cũng được miễn là đừng làm phiền đến cuộc sống của tôi

Và cũng sau ngày hôm ấy tôi cũng không còn chơi chung với thằng Đức và cũng chẳng còn liếc nhìn vào cửa hàng tạp hoá nơi cái tình yêu ấy nhóm lửa và cũng chính con người đó đã cướp đi cái hi vọng hão huyền trong tôi

Như thường ngày sau khi từ trường học trở về tôi thay quần áo chuẩn bị đi ra bến cảng

Nhìn vào những vết sẹo đến nay vẫn chưa lành tôi xem nó như một bài học những cơn đau thể xác đã chẳng còn quan trọng vết thương trong lòng mới là đáng sợ nhất

"Ôi mèn đét ơi , bị cái gì vậy con?" Mẹ nuôi của tôi(dì hai) chạy vào hoảng hốt với những vết sẹo của tôi

Do ở một mình và cũng chỉ thay cái áo nên khi thay đồ tôi chỉ khép hờ cửa và cũng chỉ thay áo ở ngoài nên chỉ cần bước vào mẹ liền thấy tôi với tình trạng cởi trần lộ ra từng vết sẹo

"Con không có gì đâu" tôi vội mặc vào cái áo rồi chạy thẳng ra ngoài bến cảng bỏ lại những tiếng nói lo lắng của mẹ

"Mong là đừng gặp chị ấy" Tôi thầm nghĩ tôi còn chưa muốn gặp chị ấy bây giờ

"Minh , em đứng lại đã" còn chưa đi được khỏi đầu hẻm chị Huyền đã gọi tôi lại

Tôi đứng lại chị ấy chạy ra đối diện tôi

"Em còn giận chị à?" Nhìn thẳng mắt tôi chị bảo

Tôi ngạc nhiên tôi và chị còn chưa thân với nhau tới mức quan tâm xem đối phương có giận mình hay không chỉ là vài lần gặp mặt và một sự mơ tưởng hão huyền của tôi

Theo bản năng tôi lắc đầu

"Em cho chị xin lỗi" Chị nói

Tôi gật đầu

"Chị không cố ý làm em bị thương đâu , chỉ là lúc đó chị chỉ muốn ngăn em thôi" Chị lại nói tiếp

Tôi lại gật đầu , có lẽ trong lòng tôi đã cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết

"Em không đòi bồi thường chứ"

Câu nói làm tôi sựng lại tôi còn đang vui vẻ trong lòng khi nghĩ rằng chị quan tâm đến mình nhưng thật ra là do chị sợ tôi đòi bồi thường

"Con mẹ nó" tôi trong lòng mắng một tiếng

Gương mặt lạnh lùng giờ đây lại càng thêm lạnh , lạnh đến mức đáng sợ

Tôi nhìn chị một cái rồi bước đi trước khi rời đi tôi không quên để lại câu nói :

"Em còn chưa nghèo đến mức đó nên chị đừng lo"