Ở bên người nàng đã lâu Ngọc Điệp biết vị chủ tử này sợ nhất là nóng, hôm nay liền đem một chén hạt sen ướp lạnh cho nàng hạ nhiệt.
Kỉ Khuynh Nhan lười biếng nằm ở trên giường liếc mắt nhìn chén hạt sen kia, không có khẩu vị, tiếp tục đọc sách.
Nàng ở trong phòng đọc sách không phải vì bị xích sắt trói lại, bị hạn chế hoạt động, dù sao xích sắt này rất dài, cho dù nàng có chạy đến sân cũng không có vấn đề gì.
Nói trắng ra là, tác dụng của xích sắt nàng đang mang trên tay này, đơn giản là nam nhân kia muốn vũ nhục nàng, mượn cơ hội trừng phạt nàng không nghe lời.
Gần đây khí trời rất nóng, nàng cả ngày ở trên giường ngủ hoặc đọc sách, cử động một cái cả người đã bức bối rất khó chịu.
“Chủ tử, từ buổi sáng đến giờ người chỉ ăn một chén cháo ngô, sắp gần đến tối rồi, nếu không ăn, thân thể sẽ không chịu nổi.”
Kỷ Khuynh Nhan hé mí mắt, "Không chịu nổi thì thế nào? Dù sao cũng không tắt thở được."
Ngọc Điệp nghe thấy nhíu mày, "Chủ tử, sao người nói như thế, cái gì tắt thở hay không, về sau không thể nói lời xui xẻo này hù dọa nô tỳ nữa."
“...... Ngọc Điệp, bởi vì ta tùy ý chạy trốn, hại ngươi bị đánh, ngươi không hận ta sao?” Nghe thấy Ngọc Điệp quan tâm, nàng trầm ngâm một lúc, rốt cuộc đem lo lắng trong lòng nói ra.
Ngọc Điệp vội vàng lắc đầu,“Chủ tử nói quá lời, cho dù nô tỳ vì chủ tử mà chết, nô tỳ cũng không có nửa câu oán hận, huống chi…”
Ngọc Điệp đi về phía trước vài bước, nói: “Không dối gì chủ tử, ngày đó tuy rằng Hoàng thượng đem tất cả nô tài trong Vong Ưu cung ra đánh, nhưng người phụ trách hành hình đánh không có nặng tay, tuy có đau, nhưng cũng không nặng, về sau nô tỳ nghe sở nội vụ nói, Hoàng thượng đã phân phó. Suy cho cùng, Hoàng thượng làm như vậy, chỉ là muốn chủ tử nhìn thấy hình ảnh đó, muốn cảnh cáo chủ tử thôi”.
Nàng đem bát canh tới bên giường, khuyên:”Chủ tử, kỳ thật Hoàng thượng thật tình với người, tuy rằng đem người nhốt trong này, cũng chỉ là nhất thời tức giận, chỉ cần người nhận sai, cầu xin tha thứ, xích sắt này sẽ lập tức được tháo ra.”
Kỉ Khuynh Nhan cười hừ một tiếng, nâng cổ tay lên, cố ý làm xích sắt phát ra âm thanh.
“Hắn coi ta như sủng vật, cho dù ta có cầu xin hắn, thì hắn dùng mấy phần thật tình đối đãi ta?”
Tuy rằng từng cùng Triệu Nguyên Thừa trở thành phu thê, nhưng trong mắt hắn, nàng chỉ là sủng vật mà thôi.
Hắn cho nàng chỗ ở, quần áo, thức ăn, nhưng không hỏi nàng muốn nhất điều gì, cái này mà gọi là thật tình?
Có lẽ, nàng chỉ là chiến lợi phẩm hắn muốn khoe khoang với mọi người.
Đợi đến lúc nàng già, nhan sắc không còn, ánh mắt nam nhân kia, sẽ không dừng lại trên người nàng nữa.
Tuy rằng nàng cũng không kỳ vọng đươc Triệu Nguyên Thừa yêu thương, nhưng tưởng tượng tình cảm như vậy, cũng làm tâm nàng đau đớn không thôi.
Ngọc Điệp không biết nên nói cái gì để khuyên nàng, Kỳ thật nàng biết Hoàng thượng không như chủ tử nói, cho dù Hoàng thượng coi chủ tử là sủng vật, đó cũng là đối đãi đặc biệt của nàng, trong hậu cung to lớn như vậy, mấy người có thể khiến cho Hoàng thượng yêu thương?
Âm thanh xích sắt kéo trên mặt đất càng lúc càng lớn, nàng lấy tay thưởng thức vòng tay khảm bảo thạch kia, lẩm bẩm nói: “Ngươi nói xem, nếu ta vụng trộm mang cái này ra khỏi cung, có thể đem bán được một giá rất cao.”
“Chủ tử thật ngốc, người chỉ cần lấy lòng Hoàng thượng, muốn núi vàng núi bạc, Hoàng thượng đều có thể cho người.”
Kỉ Khuynh Nhan bĩu môi,“Ta không thích núi vàng núi bạc, cũng không thích nơi hoàng cung này.”
Nàng tư thái bất nhã, nhẹ nhàng lay động chân, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt mong muốn.
“Nếu ngươi đi đến Thương Việt cùng ta sẽ biết, đó mới là tiên cảnh nhân gian, ít nhất…Nơi đó, mùa hè không có nóng như vậy….”Vừa nói, nàng cảm thấy mí mắt díp xuống, trong miệng vẫn lầm bầm “Ta sợ nhất là nóng….”
Dứt lời, cả người liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Từ khi Kỉ Khuynh Nhan bị Triệu Nguyên Thừa hạ lệnh dùng Tù phượng tác nhốt trong cung, hắn không đến thăm nàng lấy một lần.
Nhưng hắn không đến, không phải vì không quan tâm nàng.
Lưu Phúc biết rõ tâm tư của chủ tử, cho nên mỗi ngày đều hồi báo toàn bộ hành động của vị chủ tử trong Vong Ưu cung kia cho hắn nghe.
“Dạo này nàng không cần trẫm phải sai người đem đồ đến để đập?”
Hắn cười gật đầu,“Kỉ chủ tử cũng không phải là người thích đập đồ, chỉ là do nhất thời cáu kỉnh, chẳng lẽ có thể đem tất cả đồ trong cung đập vỡ sao?”
Triệu Nguyên Thừa cười cười,“Vật nhỏ này tính tình nóng nảy, trẫm nhốt nàng lại, chỉ sợ nàng hận không thể dóc xương, lột ra, uống máu trẫm đây.”
“Không phải vì Hoàng thượng bình thường sủng nàng sao, mới làm cho Kỉ chủ tử càng lúc càng lớn mật.”
Lưu Phúc nhỏ gịọng nói, hắn cũng không phản bác, chỉ khe khẽ thở dài “Đúng là trẫm quá cưng chiều nàng, việc này cũng là do trẫm.” Suy nghĩ một chút lại hỏi: “Gần đây nàng ăn uống như thế nào?” Hắn biết trời nóng sẽ làm nàng ăn không ngon.
“Đại khái là do trời nóng, Ngọc Điệp có nói lại rằng, nàng ăn rất ít, nhưng lại ngủ rất nhiều, cả ngày nói thời tiết của Kim Thịnh ta không bằng Thương Việt, khiến nàng phải chịu nóng như vậy.”
Triệu Nguyên Thừa cười,“Quả nhiên là được nuông chiều từ bé, chỉ nóng một chút cũng kêu nửa ngày.”
“Hoàng thượng. Kia Tù phượng tác......”
“Thêm hai ngày nữa đi, không giáo huấn nàng, nàng sẽ không biết quý trọng tình cảm của trẫm, chờ nàng nếm mùi đau khổ rồi thả cũng không muộn.”
Ngày ấy, lấy Tù phượng tác khóa nàng lại, tuy rằng hắn rất hối hận đau lòng, nhưng cũng không thả nàng. Triệu Nguyên Thừa trong lòng tự hỏi, trong lúc vô ý thấy thái giám đang rón rén đi vào.
“Hoàng thượng, Tào phi nương nương, Liên phi nương nương, Lệ phi nương nương đang ở ngoài cửa cầu kiến.”
“Chuyện gì?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, sứ giả Ba Tư đưa cống phẩm tới, các vị nương nương đã liệt kê số cống phẩm, lập danh sách, hiện tại mang theo cống phẩm vào cho Hoàng thượng xem qua.”
Triệu Nguyên Thừa gật gật đầu,“Cho các nàng vào đi.”
Một lát sau, các nàng dung mạo xinh đẹp, quần áo hoa lệ, lần lượt đi vào, đằng sau còn có thái giám bê rương trong tay, bên trong chính là cống phẩm của Ba Tư.
Vài phi tử thấy Hoàng thượng liền quỳ xuống, Triệu Nguyên Thừa tùy ý vẫy vẫy tay cho các nàng đứng lên. Người đi đầu là Tào Kim Linh, nàng chậm rãi đem danh sách vật phẩm của Ba
Tư năm nay lên đọc, lễ vật năm nay so với năm ngoái không khác biệt gì lớn, không thể thiếu vàng bạc châu báu, ngọc phỉ thúy, nhưng đặc biệt có một tấm lụa rất mỹ lệ.
Nàng nhẹ giọng nói: “Băng tàm ti trù (vải tơ tằm băng) là quốc bảo của Ba Tư, tám năm mới có, cũng bởi vì tằm băng được nuôi dưỡng ở nơi lạnh vô cùng, rất khó chăm sóc, so với vải dệt tầm thường quý giá hơn nhiều. Hơn nữa nghe nói băng tàm ti trù rất đặc biệt, nếu mà may xiêm y mặc mùa hạ, không chỉ thoải mái, còn có thể chống nóng bức.”
Nghe nàng nói như vậy, Triệu Nguyên Thừa có hứng thú với tấm vải này, Lưu Phúc thấy thế, liền sai người mang tấm lụa màu hồng nhạt tới..
Tay hắn sờ vào, quả nhiên là rất mát, rất dễ chịu.
Nhớ tới thân thể trong suốt xinh đẹp của Kỉ Khuynh Nhan, da thịt trằng mịn, nếu mà mặc xiêm y làm từ loại băng tàm ti tù này, không biết sẽ đẹp đến mức nào.
Hắn bất giác cười, dặn dò Lưu Phúc, “Sai người đem tấm lụa này đo dáng người Nhan nhi may vài bộ xiêm y, nha đầu kia sợ nóng còn hơn sợ chết, nếu mặc cái này xem nàng về sau có ầm ỹ được nữa không?”
Lưu Phúc lĩnh mệnh, liền phân phó ý chỉ của Hoàng thượng.
Đề nghị của Triệu Nguyên Thừa làm cho sắc mặt Tào Kim Linh cùng đám người rất khó coi, bởi vì các nàng nhìn chằm chằm vào tấm lụa của Ba Tư.
Ai không muốn mình có thứ tốt nhất, huống chi băng tàm ti trù này lại hiếm có, các nàng lại càng muốn có.
Cho dù Hoàng thượng sủng ái người trong Vong Ưu cung kia, cũng nên suy nghĩ trong hậu cung còn có rất nhiều phi tử.
Nhưng hắn không để ý, không chút nghĩ ngợi đem tất cả thứ tốt đến Vong Ưu cung, trong lòng phi tử các nàng sao có thể chịu khuất phục?
Tào Kim Linh tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không dám nói ra ngoài, chỉ dám nói trong lòng.
Lần trước Hoàng thượng giáo huấn nàng, đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ..
Các phi tử khác trong hậu cung cũng rất bất mãn, nhưng không ai dám nhiều lời.
Sau khi kiểm kê các lễ vật lớn nhỏ, Triệu Nguyên Thừa cho các nàng một ít vàng bạc châu báu rồi lấy cớ bận việc quốc sự, sai người đuổi các nàng ra ngoài..
Rời Minh Tránh điện, các phi tử cầm lễ vật Hoàng thượng ban cho đi ở hành lang, chuẩn bị hồi cung, Tào Kim Linh đi cuối cùng, đi bên cạnh là Liên quý phi - Tô Nhược Liên được nạp vào cung hai năm trước.
Nói đến Tô Nhược Liên, nàng ta ở trong cung cũng từng có chút địa vị.
Tuy rằng cha nàng ta chỉ là một quan huyện nho nhỏ, nhưng dung mạo nàng ta lại rất đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, lúc trước khi bị nạp vào cung, được Triệu Nguyên Thừa rất sủng ái.
Từng có một thời gian, Tào Kim Linh rất hận nàng, hận đến thấu xương.
Nhưng từ khi Hoàng thượng mang Kỉ Khuynh Nhan vào cung, Tô Nhược Liên hoàn toàn mất đi sủng ái.
Nhìn những người khác đều đi xa, Tào Kim Linh nhịn không được thở dài,“Nói đến Hoàng thượng, cũng không biết thế nào, lại mê mệt con hồ ly tinh Kỉ Khuynh Nhan kia? Lúc trước Hoàng thượng lập nàng làm Hoàng hậu, đã làm hoàng cung hỗn loạn, vốn tưởng rằng lúc bị phế thì sẽ được bình yên, không nghĩ một phế hậu như nàng ta mà vẫn được Hoàng thượng sủng ái.”
Tô Nhược Liên nghe nàng nói như vậy -- lòng chợt buồn.
Từ khi Kỉ Khuynh Nhan tiến cung đến bây giờ cũng đã một năm, trong một năm này, Hoàng thượng hoàn toàn không bước vào Sở Nguyệt cung của nàng nửa bước, ngay cả khi có tình cờ gặp nàng, cũng không sủng ái nàng như trước kia.
Có đôi khi nàng nhớ đến quãng thời gian trước kia, Hoàng thượng không năm thì cũng ba lần đến Sở Nguyệt cung, hai người uống rượu, đánh cờ, đàm về phong hoa tuyết nguyệt(*).
(*): Nói về tình yêu trai gái
Nàng nghĩ mình được ân sủng như vậy đã là được Hoàng thượng sủng ái lắm rồi.
Nhưng khi nàng tận mắt thấy Hoàng thượng sủng ái Kỉ Khuynh Nhan, thì mới biết sự sủng ái của mình mà đem so sánh với Kỉ Khuynh Nhan, thật không là gì.
Ngay cả khi nàng nghe theo lời nương, tình cờ gặp Hoàng thượng, nhưng cũng không thể khiến hắn chú ý.
“Ai!” Tào Kim Linh lại thở dài, kéo nàng ra khỏi trầm tư, “Phi tử chúng ta xem ra không có cơ hội rồi, Hoàng thượng còn chả cho ai một cơ hội nào, cũng không cho người thị tẩm(*), chỉ sợ cả đời này sẽ phải sống quãng đời còn lại cô độc trong cung…”
(*) hằng đêm các phi tử phải ‘chăm sóc’ Hoàng thượng, chăm cái gì thì hãy dùng trí tưởng tượng.
Nghe Tào Kim Linh nói phải sống quãng đời còn lại cô độc trong cung, trong lòng Tô Nhược Liên lại càng thêm buồn.
“Tỷ không được sủng ái thì không sao, chỉ tội cho muội, mới năm nào Hoàng thượng đối đãi muội không tệ, nhưng bây giờ lại có kết cục giống chúng ta.”
Tô Nhược Liên lúng ta lúng túng không nói một lời, nàng tính tình hướng nội, nhát gan, mặc dù từ khi sinh ra đã có gương mặt xinh đẹp, nhưng trong hậu cung vẫn bị người ức hiếp.
Lúc trước nàng có chỗ dựa vững chắc là Hoàng thượng, nay Hoàng thượng đã quên nàng, chỉ sợ về sau cuộc sống lại càng khó khăn.