Chương 7: Chương 7: Bắt cóc tiểu quận chúa Mộc vương phủ.

Vi Tiểu Bảo mặc lại quần áo rồi dùng khinh công đi về phòng của mình không gây kinh động một ai. Sau một đem ân ái triền miên với Lệ Phi thì hắn cảm thấy công lực mình đề thăng được kha khá, điều này khiến Vi Tiểu Bảo đầy mừng rỡ.

”Cứ như thế này thì ta sớm muộn cũng vô địch thiên hạ đến lúc đó Hoàng Thượng làm sao ép được ta như trong truyện cơ chứ haha” Vi Tiểu Bảo sung sướng nghĩ đến tương lai xuân sắc.

Về đến bên ngoài phòng hắn thấy Tiền lão bản của Thiên Địa Hội đem theo một cái rương to đứng trước cửa. Hắn hưng phấn vì biết trong rương là tiểu quận chúa của Mộc vương phủ, hắn thật chờ mong vị mỹ nhân này sẽ nhìn ra sao.

”Chào Quế công công, hôm nay tiểu nhân có đem hoa quả cho Hoàng cung. Còn chiếc rương hoa quả này là để tặng riêng cho ngài mong ngài nhận cho”. Tiền lão bản cười cười bí hiểm nói

”Được rồi ngươi cho người khiêng vào phòng của ta đi”. Vi Tiểu Bảo cố giấu vẻ mặt hưng phấn nói.

” Dạ Quế công công”

Vào trong phòng Tiền lão bản cẩn thận khóa cửa phòng lại.

“Vi hương chủ trong phòng còn có ai không”. Tiền lão bản nhìn ngó hỏi.

”Không có ai đâu. Tiền lão bản có chuyện gì vậy”. Vi Tiểu Bảo giả bộ không biết hỏi.

Tiền lão bản cúi xuống khẽ mở nắp rương ra. Xuất hiện trước mắt Vi Tiểu Bảo là một tiểu cô nương khoảng 16-17 tuổi đang nằm trong rương với hai mắt nhắm nghiền, người không nhúc nhích. Đó không ai khác chính là tiểu quận chúa của Mộc vương phủ rồi. Nàng có một khuôn mặt xinh xắn, đáng yêu vô cùng, cái mũi nhỏ nhỏ xinh xinh, làn xa trắng mịn không tì vết. Cặp vú dù không to như Lệ Phi nhưng cũng vừa phải nhấp nhô theo nhịp thở làm Vi Tiểu Bảo suýt kìm không được mà nhào vào luôn. Lấy lại bình tĩnh Vi Tiểu Bảo giả ngơ hỏi.

“Vị tiểu cô nương này là ai? ông bạn đem y vào đây làm chi? “Tiền lão bản đáp:

“Ðây là Quận chúa ở Mộc vương phủ”. Vi Tiểu Bảo giương mắt lên hỏi:

” Quận chúa ở Mộc vương phủ ư?” Tiền lão bản đáp:

”Phải rồi! Y là em gái của tiểu vương gia trong Mộc vương phủ. Bọn họ bắt Từ đại ca đem đi, nên bọn ta bắt Quận chúa nương nương này làm con tin, khiến họ không dám động đến một sợi lông của Từ đại ca.” Vi Tiểu Bảo mừng thầm hỏi:

”Diệu kế chân diệu kế! Các vị làm thế nào mà bắt được y?” Tiền lão bản đáp:

”Hôm qua thuộc hạ ở lại Hồi Xuân đường canh giữ thì được tin con trai tên đại Hán gian Ngô Tam Quế là Ngô ứng Hùng đến kinh thành. Vi Tiểu Bảo tự hỏi:

” Sao lại dính líu đến con Ngô Tam Quế?” Tiền lão bản nói tiếp:

“Sau lại được tin tiểu vương gia ở Mộc vương phủ thân tự thống lãnh một đoàn hảo thủ trong Vương phủ theo đến kinh thành.” Vi Tiểu Bảo gật đầu hỏi:

” Phải chăng họ muốn hành thích tên tiểu Hán gian họ Ngô?” Tiền lão bản đáp:

“Ðúng thế! Nhưng tên tiểu Hán gian này phòng bị rất nghiêm mật. Bên mình gã có nhiều cao thủ võ công bảo vệ. Muốn giết gã không phải chuyện dễ.” Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

“Sau khi thuộc hạ được tin này lập tức hành động ngay. Thuộc hạ đến chỗ ở mọi người trong Mộc vương phủ thì họ đều vắng nhà. Chắc là họ đi hạ thủ tên tiểu Hán gian kia. Chỉ có con nha đầu này và hai người đàn bà nữa ở nhà. Thật là một cơ hội hiếm có”. Vi Tiểu Bảo hỏi:

“Thế rồi ông bạn tiện tay dắt bò, bắt thị đem về phải không?” Tiền lão bản mỉm cười đáp:

“Ðúng thế! Vị tiểu cô nương này tuy còn nhỏ tuổi nhưng Mộc vương phủ quý cô khác nào chim Phượng hoàng. Chỉ cần sao nắm tiểu Quận chúa trong tay chúng ta là Từ đại ca yên như núi Thái Sơn không sợ bọn họ hành hạ y mà phải đối đãi một cách ân cần.” Vi Tiểu Bảo nói:

“Tiền đại ca! Vậy công lao của đại ca thật lớn vô cùng!” Tiền lão bản đáp:

“ Việc này không lớn mà cũng không nhỏ, xin Vi hương chủ phát lạc. “Vi Tiểu Bảo trầm ngâm rồi hỏi:

” Tiền đại ca bảo nên làm thế nào?” Tiền lão bản đáp:

“Hiện giờ chỉ cần một nơi giấu kính tiểu Quận chúa, đừng để người trong Mộc vương phủ tìm thấy.” Vi Tiểu Bảo bật tiếng cười khúc khích.

“Tiền đại ca bảo giấu tiểu Quận chúa trong Hoàng cung ư?” Tiền lão bản đáp:

“Thuộc hạ không dám nói thế. Nhất thiết mọi việc hoàn toàn ở nơi Vi Hương chủ quyết định. Việc giấu tiểu Quận chúa ở Hoàng cung đương nhiên là một nơi ổn thoả hơn hết, khắp thiên hạ không có chỗ nào bằng. Bọn cao thủ của Mộc vương phủ dù nhiều đến đâu cũng không địch lại bọn thị vệ trong đại nội.” Vi Tiểu Bảo liền cười đáp:

“Mưu kế của Tiền đại ca hay đấy! Vậy cứ giấu tiểu Quận chúa trong này là xong”. Tiền lão bản hớn hở nói:

“Dạ! Dạ! Vi Hương chủ đã dạy cho việc này làm được thì nhất định là được rồi. Thuộc hạ còn nghĩ rằng: Sau này công việc kết liễu tiểu Quận chúa sẽ trả về cho họ. Bọn họ biết Quận chúa nương nương trong những ngày này trú ngụ tại Hoàng cung là không làm nhục đến địa vị Quận chúa. Bằng nhốt tiểu Quận chúa ở dưới hầm nhà tên đồ tể, để Quận chúa ngừi mùi máu bò, máu heo tanh hôi thì không khỏi đối đãi với người tôn cao một cách quá đáng.” Vi Tiểu Bảo cười nói:

“Hàng ngày nuôi tiểu Quận chúa bằng phục linh, đẳng sâm và hột gà là chu đáo lắm rồi”. Tiền lão bản cười khành khạch nói:

“Hơn nữa, tiểu Quận chúa tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một cô gái mà để ở với bọn đàn ông thối tha như thuộc hạ thì có điều trở ngại cho thanh danh của nàng. Còn nàng ở với Vi hương chủ... thì.. không sao”. Vi Tiểu Bảo ngơ ngác hỏi:

“Tại sao vậy?” Tiền lão bản ấp úng đáp:

“Hương chủ cũng còn nhỏ tuổi... huống chi... huống chi làm việc ở trong nội cung... dĩ nhiên... dĩ nhiên là không có... cái gì... “Gã ấp a ấp úng không biết nói thế nào, vì không phải là chuyện có thể nói huỵch toẹt ra được.

Vi Tiểu Bảo thấy Tiền lão bản ra chiều bẽn lẽn. Gã ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu chuyện, miệng lẩm bẩm:

“Té ra hắn cho mình là thái giám thì đem tiểu Quận chúa giao cho mình trông coi không ngại gì đến tiếng thanh bạch của thị. Nguyên gã không phải là thái giám thực sự, nên phải nghĩ một lúc mới hiểu. Bằng không Tiền lão bản chỉ hở ra một câu đầu là gã biết ngay. Nên biết trong Thiên Ðịa Hội chỉ mình Cận Nam đã sờ vào người gã nên hiểu gã không phải là thái giám.” Tiền lão bản lại nói:

“Lúc thuộc hạ đem tiểu Quận chúa vào trong cung chỉ điểm huyệt thần đường, huyệt dương cương trên lưng và huyệt thiên trụ sau gáy cô để cô không cựa cạy và nói năng gì được. Khi nào Vi hương chủ buông tha cho cô ăn cơm thì chỉ việc giải khai huyệt đạo cho cô. Nhưng hay hơn hết là điểm vào huyệt Hoàng Khiêu trên đùi cô để cô khỏi trốn chạy.” Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:

“Bọn người trong Mộc vương phủ bản lỉnh rất cao thâm. Vị tiểu cô nương này tuy dường như không hiểu võ công, song cũng nên đề phòng.”